Nhất Kiến Chung Tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Bá Hiền! Ở đây. Mau lên!”
Trong đêm tối, màn rượt đuổi mới chỉ bắt đầu
_

Biên Bá Hiền mặc áo cảnh phục chuyên dụng trà trộn vào hàng ngũ của cảnh sát. Hừ, chẳng phải nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất sao? Hôm nay nhóm của cậu vừa làm một phi vụ lớn, dự tính trở về ăn chơi một bữa nào ngờ bị bọn cớm đánh úp. Anh em đã sớm chạy thoát thân, riêng cậu thì bị kẹt ở lại.

Không còn cách nào khác, Biên Bá Hiền núp sau thân cây chờ thời cơ đến. Nghe tiếng bước chân đến gần cậu liền phi ra đánh gục tên cảnh sát, sau đó cởi chiếc áo hoa hòe trên người ra thay bằng cảnh phục. đội chiếc nón lưỡi trai lên. Hoàn hảo che đậy thân phận.

Đám cảnh sát rà soát một đêm nhưng không tìm được chút manh mối nào đành tập hợp chuẩn bị ra về. Những tưởng sắp thoát khỏi, Biên Bá Hiền không ngờ đến cảnh cục còn mang theo cả chó đặc vụ. Bọn chúng từ khi sinh ra đã được huấn luyện để đánh hơi mùi thuốc phiện, mà hiện tại trên người cậu chính là hàng tá thuốc phiện được cất giấu. Mồ hôi nhanh chóng chảy ra, thấp thỏm đi theo đám cảnh sát đến chỗ đậu xe – nơi có vài chú chó đặc vụ đang ở đó.

Lũ chó không làm người huấn luyện của mình thất vọng, chúng ngửi thấy mùi thuốc phiện nồng nặc trong không khí sau đó nhanh chóng cất tiếng gầm gừ, ánh mắt hướng về phía Biên Bá Hiền đang đứng giống như muốn cấu xé cậu. Tên đội trưởng đứng gần đó tinh ý nhận ra, lên tiếng gọi cậu

“Này, cậu sĩ quan kia. Đến đây trình báo”
Cảm giác chân phía dưới như đeo gồng, Biên Bá Hiền lê mỗi bước chân đến chỗ của tên đội trưởng.

Mồ hôi hột sớm đã chảy ướt áo bên trong, cậu thầm nghĩ. Hôm nay đến đây là tiêu chắc rồi.

Tên đội trưởng có vẻ cũng nhận ra sự khác thường, bàn tay từ khi nào đã lần ra phía sau lưng đặt lên vỏ súng. Đột nhiên, tiếng súng từ đâu nổ ra

Có tiếng hét, “Bọn chúng kìa!!!”

Bọn cảnh sát nghe thấy, không để ý đến bản thân bị sắp đặt rơi vào cái bẫy mà nhanh chóng đuổi đến nơi phát ra tiếng súng. Ngay cả tên đội trưởng ngu ngốc kia cũng như thế, Biên Bá Hiền ngã ngồi trên đất.
Thật là thoát chết trong gang tấc.
_
Tiếng bánh xe ma sát với mặt đất, chiếc xe việt dã màu đen như con thú lớn hùng hổ gào thét trong màn đêm

“Đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?”

“Thưa đại ca, đều đã xong xuôi hết cả rồi”
Phác Xán Liệt rít một hơi khói thuốc, ánh mắt thâm trầm hiện lên tia khó hiểu.

Đến sòng bạc, đoàn người của hắn sớm đã thu hút nhiều kẻ chơi bài.

Tên nào cũng mặt mày hùng hổ sát khí đầy mình, dẫn đầu là Phác Xán Liệt vận trên mình bộ vest màu đen ưu nhã phong lưu.
Hắc Bạch giao thoa, chính là để miêu tả về hắn.

Nhân viên được phân phó dẫn bọn họ lên lầu, sau đó Phác Xán Liệt để đàn em của mình chờ ở lầu một. Còn một mình hắn đích thân lên vào thang máy lên tầng hai bàn chuyện làm ăn.

Phòng nghỉ của Biên Bá Hiền nằm ở lầu hai, cậu vẫn còn dưỡng thương sau chuyện vừa rồi. Hiện tại chưa thể hoạt động mạnh, chỉ có thể yên vị nằm trên giường phân phó công việc cho thuộc hạ.

“Biên đại ca, Phác Xán Liệt muốn gặp”. Một tên cao to bước vào cung kính nói.

Mới vừa thức dậy, Biên Bá Hiền có chút khó chịu nhưng vẫn đồng ý

“Cho hắn vào”
_

Bước vào căn phòng lớn, Phác Xán Liệt nhìn thấy nam tử nằm trên giường đang nhắm mắt dưỡng thần. Ánh nắng bên ngoài chiếu lên đường nét khuôn mặt của cậu, giống như bức tượng được chạm trổ điêu khắc. Sắc xảo và tinh tế

“Phác thủ lĩnh tìm tôi có việc?”

Biên Bá Hiền không mở mắt, nhàn nhạt cất giọng nói.

Tự mình tìm chỗ ngồi, Phác Xán Liệt ngồi xuống cái ghế đối diện giường. Ở vị trí này có thể nhìn thấy khuôn mặt cậu một cách chính diện. Hắn khẽ cười, nói: “Biên tiên sinh, có một vụ làm ăn. Cậu có muốn làm cùng tôi không?”

“Làm ăn? Ý của Phác thủ lĩnh là loại làm ăn như thế nào?” Cậu nhướng máy, mở mắt ngồi dậy.

“Buôn vũ khí.” Như có như không tuôn ra ba chữ. Hắn cảm thấy cậu bây giờ so với lúc nhắm mắt còn đáng yêu hơn, đôi mắt to tròn khẽ lay động. Ở khóe môi nếu tinh ý sẽ nhìn thấy một nốt ruồi nho nhỏ.

Biên Bá Hiền bật cười, “Biên gia tôi trước giờ chỉ thích bán hàng cấm. Không đụng đến vũ khí bao giờ, thỉnh Phác thủ lĩnh tìm người khác”

“Lần này, chia 5:5. Thế nào?”

Lỗ tai có chút không thông, não bộ cũng không kịp tiếp nhận lời của Phác Xán Liệt.
Trên đời này, chỉ có thể là bạn nhường cho Phác Xán Liệt chứ chưa từng có chuyện hắn nhường cho ai cái gì bao giờ.

Có chút mơ hồ không tin, cậu nói “Vì cớ gì mà Biên gia tôi có phước phần như vậy? Xem ra phi vụ này cũng không phải dễ dàng nhỉ?”

Phác Xán Liệt mặt không đổi sắc cất lời, “Giao dịch với Mafia Ý, quân số bên tôi từ dạo trước có hơi thiếu hụt. Vừa hay cần đến người của cậu”

Ha” Không kìm được tiếng cười, Biên Bá Hiền chế giễu

“Phác thủ lĩnh quả là có tâm cơ tham vọng nha. Ai cũng biết Mafia Ý không dễ chơi, từ bao giờ đã muốn làm ăn với bọn chúng?”

“Mới đây, lô hàng lần này thật sự rất tốt”
Biêm Bá Hiền thôi không ngả ngớn, nụ cười treo trên miệng cũng bị gỡ xuống

“Tôi 6 anh 4, được chứ?”

Phác Xán Liệt ra vẻ đăm chiêu hồi lâu, cuối cùng cũng đứng dậy đi đến giường của cậu. Hắn đưa tay ra nhàn nhạt nói, “Thành giao”

Biên Bá Hiền đắc ý, cũng nắm lấy tay của hắn. “Được, hợp tác vui vẻ”
_
Ngày giao dịch cuối cùng cũng đến
Biên Bá Hiền dẫn mấy trăm đàn em của mình rà soát một lượt nhà kho, chắc chắn mọi thứ đã ổn mới cầm lấy bộ đàm nói vài câu. “Ổn thỏa hết rồi”

Từ bộ đàm truyền đến giọng nói trầm thấp, “Được. Bắt đầu thôi”

Cậu phân phó đàn em bắt đầu tản ra các khu vực đã được cố định trước khắp nhà kho. Sau đó một mình tiến vào bên trong, Phác Xán Liệt đã ở đó đợi sẵn.

12 giờ đêm, tiếng động cơ xe đến gần. Cả hai đều hiểu ý quay đầu nhìn nhau.

Cuộc chơi chính thức bắt đầu.

Đoàn người tiến vào nhà kho, dẫn đầu là tên người Ý tóc vàng. Hai bên đối mắt với nhau, bầu không khí trong phút chốc như bị đình trệ.

Gã người ý trao đổi với tên thuộc hạ kế bên, “Ngài Phác, ông chủ tôi muốn xem tiền trước”

“You first, i want to see the package”

“Tôi muốn xem hàng trước”. Phác Xán Liệt nhìn không ra tâm tình, thần sẵc bình tĩnh lưu loát nói mấy câu tiếng anh làm Biên Bá Hiền kế bên thán phục

“Ngài Phác không tin Mafia chúng tôi sao?”. Tên thuộc hạ nói, ánh mắt hắn lăm lăm nhìn về túi tiền đang ở trong tay của Phác Xán Liệt

“Lòng tin đánh đổi rất nhiều”

“Được, xem hàng trước vậy”. Tên thuộc hạ nói xong, huýt sáo gọi đàn em mang vào một thùng gỗ. Phác Xán Liệt và Biên Bá Hiền đi tới, cậu dùng xà beng thành thục cậy nắp thùng, bên trong là 20 khẩu súng M4A1. Cả hai đều cầm một khẩu lên để thử, Hai tay của Biên Bá Hiền mân mê phần hộp tiếp đạn đạt tiêu chuẩn của NATO 5,56x45mm, gật đầu ra hiệu với hắn.

“Là hàng tốt”

Phác Xán Liệt bây giờ mới thấy yên lòng, mắt đảo một vòng nhìn quanh kho hàng. Nhóm người Mafia đem tới chừng 20 tên tiến vào nhà kho giao dịch trực tiếp, chắc chắn bên ngoài bố trí thêm không dưới 100 trên. Hắn nhìn đồng hồ nhẩm tính, cũng sắp đến giờ rồi.

“Thủ lĩnh Phác, thế nào? kiểm tra hàng ổn cả chứ?”

Hắn nở nụ cười hòa hảo, “Tốt, đồ của Mafia đúng là rất tốt”

Sau đó cầm chiếc túi du lịch màu đen để lên bàn, mở khóa kéo. “Đây là 50 triệu đô, xem đi”
Tên người Ý tóc vàng nhìn thấy tiền mắt sáng rực lên, hắn không cần tên thuộc hạ kia nữa mà trực tiếp tiến đến kiểm tra tiền. Một hồi sau mới thỏa mãn giơ ngón cái lên, “Good”
Hàng và tiền đều đã kiểm tra, bước cuối cùng chính là giao dịch.
Biên Bá Hiền đứng bên cạnh đổ mồ hôi ròng ròng, thật ra câu chuyện nào có dễ dàng như vậy...
Tên người Ý chưa kịp chạm tay vào túi tiền, nụ cười thỏa mãn còn treo khóe môi đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng súng cùng tiếng la hét.

“Tất cả đứng im, cảnh sát đây”

Hơn 20 chiếc xe cảnh sát ập đến, cục diện trong phút chốc thay đổi. Nhân lúc mọi người ở trong nhà kho còn chưa nhận thức rõ được tình hình,  Biên Bá Hiền liền bật người chạy đến chỗ bàn giao dịch, cậu rút cây súng giấu sau lưng nả vào vài tên thuộc hạ của Mafia thành công cướp lại túi tiền.
Tên thủ lĩnh tóc vàng thấy vậy liền tức giận hét lớn mấy câu tiếng Ý, chợt nhận ra Phác Xán Liệt cũng đã biến mất từ khi nào, kèm theo cả thùng hàng ban nãy.

Mẹ kiếp, bọn họ bị giăng bẫy!

Chưa kịp suy nghĩ nhiều, cảnh sát đã nhanh chóng bao vây kho hàng. Đám người Mafia vừa nghĩ cách rời khỏi, lại vừa chiến đấu chống lại cả cảnh sát và đám người của Phác Xán Liệt.
_

Bên ngoài, thuộc hạ hai bên cũng đã giáp mặt nhau. Tiếng súng đạn nổ ầm trời, Biên Bá Hiền chẳng biết từ đâu rút ra một trái lựu đạn thuần thục kéo chốt sau đó ném vào đám người kia, nổ tan tác.

Tiếng động lớn làm mặt đất rung chuyển, có vài tên khỏe mạnh được thế bay đến đánh giáp lá cà với cậu. Người Biên Bá Hiền thoạt nhìn nhỏ bé, nhưng bên trong lại có cơ thịt đầy đủ, rất săn chắc. Lấy 5 đấu 1 lại còn bảo vệ túi tiền trong tay, Bá Hiền nhanh chóng bị đuổi sức. Trong đám người có một gã tiến đến, lầm bầm mấy câu tiếng Ý cậu không hiểu sau đó giáng một đòn xuống phần lưng Biên Bá Hiền khiến gục người xuống đất, ho sặc sụa.

Gã còn định giáng thêm một cú xuống đỉnh đầu cậu, nhưng động tác chưa kịp hạ xuống trên đầu đã hiện một chấm đỏ, ngục ngay tại chỗ. 4 tên còn lại lần lượt cũng bị hạ, Phác Xán Liệt đứng trong lùm cây xả vỏ đạn, hắn cười nhếch mép. “Đúng là đồ xịn”

Chạy đến kéo Biên Bá Hiền vào trong góc cây, bên ngoài vẫn là những tiếng la hét cùng súng đạn. Cuộc chiến không biết bao giờ mới kết thúc...

“Cậu có sao không?”. Hắn gấp rút hỏi, áo vest trên người sớm đã bị cởi xuống. Tay áo sơ mi kéo lên khuỷa tay lộ ra cơ bắp săn chắc.

“Tôi không sao, còn anh?” Cậu thở hồng hộc, vẫn không tin được bản thân vừa thoát chết. Với đòn khi nãy của tên kia, e rằng hiện tại cậu đã đứt mạch máu não mà chết.

Thầm nghĩ trong lòng sau lần này sống sót trở về phải đi khấn vái cảm tạ ông Trời. Chưa gì trong tháng này cậu đã thoát khỏi lưỡi hái Tử thần hai lần.

“Tôi cũng không”. Phác Xán Liệt nhìn khuôn ngực đang lên xuống phập phồng của cậu, lòng lại nổi lên một cơn rạo rực khó chịu. Ép buộc bản thân thanh tỉnh lại, bây giờ là hoàn cảnh nào mà còn suy tưởng.

Thật là khó chịu.

Hắn đứng dậy, móc ra một khẩu súng trường cho cậu. “Tôi đi trước, gặp nhau ở điểm hẹn”

Biên Bá Hiền đón lấy cây súng, gật đầu với hắn. Vì hoạt động mạnh, tóc của Phác Xán Liệt rũ xuống. Cả người toát ra phong thái cấm dục, có vài giọt mồ hôi nhỏ xuống cần cổ của hắn, chảy quay yết hầu...Biên Bá Hiền thầm chửi trong lòng, mẹ kiếp! Sao lại đẹp trai thế chứ.

Thời gian không còn nhiều, hai người tách nhau ra mỗi người một hướng xuyên qua cánh rừng. Điểm đến chính là xe hàng đậu dưới chân núi

Biên Bá Hiền như thoắt ẩn thoắt hiện sau những lùm cây, cậu không đánh giáp lá cà bởi vì đã bị tốn quá nhiều sức cho trận đấu khi nãy. Mà lại chọn đi đánh lén, địa thế khu rừng hiểm trở. Tên tóc vàng bố trí hơn 30 tên thuộc hạ xung quanh nơi này, Biên Bá Hiền dùng 15 phút để diêt sạch bọn chúng. Vừa lúc đạn trong băng còn 10 viên.

Lao đến bìa rừng, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe chở hàng. Gần 20 tên đang đứng ở đó canh giữ, mà trong tay cậu chỉ có 10 viên đạn. Cuối cùng Biên Bá Hiền nghĩ ra một hạ sách.

Cầm lấy cục đá dưới chân ném về phía ngược lại để tạo âm thanh giả, những tên thuộc hạ nghe thấy liền đi ra soát. Xung quanh chiếc xe còn lại 15 tên. Biên Bá Hiền đạt được muc đích, nả phát súng đầu tiên nhắm vào hai tên ngồi ở trong xe.

Một phát, 2 mạng

Ngay sau đó, những kẻ còn lại cầm súng không có tiêu cự mà bắn về khắp nơi. Núp sau lùm cây, cậu dễ dàng né được làn mưa đạn kia. Chờ bọn chúng dùng hết băng đạn đầu tiên, lại giương súng bắn phát thứ hai. Ba tên đứng cạnh thùng hàng lần lượt gã xuống, khói từ đầu súng bay ra Biên Bá Hiền mỉm cười ngạo nghễ, cậu từng dùng một viên đạn giết chết 5 tên xã hội đen. Cái này thì có xá gì? Những tên còn lại cũng nhanh chóng bị cậu hạ gục, đi đến chiếc xe chở hàng thận trọng kiểm tra xung quanh. Từ giờ cho đến khi những tên kia quay lại, Biên Bá Hiền còn 10 phút để lái chiếc xe này giao cho tên thuộc hạ đang đợi sẵn.

Leo lên xe nổ máy, vừa chạy được một đoạn phía sau liền nghe thấy tiếng la hét của đám người. Mafia có, cảnh sát cũng có. Khung cảnh hỗn loạn, tạo nên một cuộc rượt đuổi huyên náo cả khu rừng. Biên Bá Hiền lái xe đến gần khúc cua, một chiếc xe hàng đã đậu ở gần đó. Cậu bẻ lái chạy vào lối mòn trong rừng sau đó biến mất hút, còn chiếc xe hàng được sắp xếp thì sớm đã lao xuống vực sâu thăm thẳm nổ tanh bành. Không để lại một chút dấu vết.

Biên Bá Hiền đậu xe trong hang động được bố trí từ trước. Đã có người chờ sẵn, việc còn lại của cậu chính là chạy đến chỗ hẹn của Phác Xán Liệt.

Lần đầu tiên trong đời dùng hết sức bình sinh để chạy, cậu cảm giác như đôi bàn chân không còn là của mình nữa. Hoàn toàn mất cảm giác. Chạy đến khi nhìn thấy đường cái trước mắt, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng thả lỏng chưa được bao lâu, phía sau lại truyền đến tiếng đạn bắn. Cậu cảm thấy không xong rồi, những tên Mafia là trâu bò hay sao! Làm sao có thể chạy nhanh đến vậy.

Hiện tại súng trong tay Biên Bá Hiền cũng không còn đủ đạn đến chống lại bọn chúng, phía trước là đường cái vắng tanh không bóng người. Mẹ kiếp! Tên Phác Xán Liệt sao còn chưa đến.

Trong tình thế nguy cấp, tiếng động cơ xe giòn giã xuất hiện.

Phác Xán Liệt lái chiếc xe việt dã màu đen của hắn chạy đến, gấp rút mở cửa. Hắn hét lớn, “Bá Hiền! Ở đây. Mau lên!”

Cậu nhanh chóng leo lên, chiếc xe phóng đi trong phút chốc.

Hai người ở trên xe chạy thật lâu, sau đó điện thoại di động của Phác Xán Liệt kêu lên. Hắn mở máy, Biên Bá Hiền vẫn còn đang lấy lại tinh thần sau trận chiến vừa rồi, nghe hắn nói mấy câu tiếng anh đầu của cậu lại càng ong ong.

“Hoàn thành rồi, bên kia báo lại. Do lỗi của cảnh sát”

Nói xong hắn lại nở nụ cười đắc ý nhìn cậu, trên mặt dù lấm lem bùn đất nhìn rất khó coi nhưng vẫn không giấu đi đôi mắt hoa đào sáng rực trong màn đêm. Soi rõ cả tâm tình của Biên Bá Hiền.

Nói Phác Xán Liệt là một con cáo quả không sai, hắn giao dịch với Mafia rồi đánh tiếng với cảnh sát để bọn chúng đến đánh úp. Nào ngờ hiện tại hóa ra cả 2 bên đều bị hắn chơi một vố mà không hề hay biết.

Biên Bá Hiền cuối cùng cũng ổn định lại được. Cậu nói với hắn, “Sau lần này, tôi 7 anh 3”

Mặc dù chỉ là câu nói đùa để trút hết mọi phiền phức nãy giờ cậu phải hứng chịu, nhưng nào ngờ Phác Xán Liệt lại trả lời  “Được”

Cả người cậu cứng ngắc, không tin vào tai của mình. Hắn ta thật sự để cậu chiếm tiện nghi như vậy sao?

Sau đó, Phác Xán Liệt lại bồi thêm một câu.

“Bất cứ em cần thứ gì,tôi đều cho em”

Biên Bá Hiền nổi da gà, tay chân luống cuống lắp bắp không nói nên lời.

“Còn nhớ lần trước em xém chút nữa bị cảnh sát tóm không?”

Cậu ngạc nhiên lắc đầu, “Làm sao anh biết?”

“Có biết ai đã nổ súng phân tán sự chú ý của bọn chúng không?”

Lại tiếp tục lắc đầu.

“Hôm đó tôi có việc cũng vừa lúc đi ngang nơi đó”

Nói xong lại nhìn cậu, ánh mắt chứa thập phần nhu tình.

Khoảnh khắc nhìn thấy Biên Bá Hiền thoăn thoắt cầm súng hạ những tên cảnh sát, Phâc Xán Liệt ngồi phía sau tấm màn che đã bị dáng vẻ của cậu cuốn hút.

Là nhất kiến chung tình đây sao?

“Tôi lần đầu tiên gặp em đã động lòng”

“Còn em thì sao? Đối với ân nhân cứu mạng mình ba lần thì cũng nên đền đáp chút lễ nghĩa gì chứ nhỉ?”

Biên Bá Hiền á khẩu, mặt ửng đỏ.

Phác Xán Liệt cũng không cần lời đồng ý của cậu đã hạ cánh môi xuống hôn lấy phiến môi mỏng của cậu, ban đầu còn ngại ngùng nhưng sau đó Biên Bá Hiền nhích người ôm choàng lấy cổ của đối phương tiếp nhận nụ hôn nồng nhiệt

Bọn họ ở trong mưa bom biển lửa, say đắm hôn nhau.

Tình yêu cũng bắt đầu từ đó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC