|Oneshot| |Until we meet again| ChanBaek

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Hiền à, chẳng biết làm sao mà anh lại dừng chân tại nơi đây nữa?
Cho dù có thể lấy lí do là tránh mưa, nhưng bên cạnh cũng là một tiệm tạp hóa với cái mái che vô cùng lớn mà.
Thôi được rồi, anh sẽ không biện hộ cho sự ngông cuồng của mình giữa một chiều mưa và chạy đến quán của em nữa.

Ừ. Là anh nhớ em đấy!

Nhưng kìa bé con của anh, đừng nhìn anh với ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn chút lạnh lùng nữa, anh đã sớm quen với ánh mắt tựa cún con của em rồi.

- Xin lỗi, một ly Latte!

Anh gõ xuống mặt bàn gỗ để kéo em ra khỏi những suy nghĩ vẩn vơ khiến em bận tâm.

Trời ạ, thực sự em rất thiếu chuyên nghiệp đấy!

- Xin lỗi, chẳng hay quý khách vừa gọi gì?

Anh buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng nhắc lại từng từ
- Một ly Latte!

Và chẳng kịp để em nói câu 'Xin hãy đợi một chút', anh đã quay lưng bước về phía bàn số 2 - Đối diện với quầy thu ngân, nơi anh có thể nhìn thấy em trực diện.

Ở vị trí này, anh có thể nhìn thấy rõ em đang loay hoay với cái máy tính tiền bị kẹt, nhưng cũng rất nhanh chóng đem tiền thừa trả lại cho khách. Anh còn nhìn thấy rõ cả chiếc nơ trên cổ đã bị em nới lỏng một chút, thậm chí những sợi tóc bết lại trên trán, anh cũng có thể nhìn thấy rõ.

Chị Rose? Ồ, chị ấy là nhân viên pha chế ở đây sao? Hóa ra lần cuối cùng anh đến đây cũng chẳng gần gì cho cam.

Em đem tách Latte với mùi hương quyến rũ đặt lên cái khay nhựa màu nâu cà phê tinh tế và bước từng bước về phía anh.

Kìa Bạch Hiền, vì cớ gì mà lại không nhìn vào mắt anh thế? Đó không phải là một điều tối thiểu với một nhân viên trong tiệm sao?

Ôi trời, thậm chí tay em còn run lên khi đặt cốc xuống bàn nữa kìa. Cẩn thận, anh không muốn em bị bỏng đâu.

- Chúc quý khách ngon miệng!

Em chỉ buông lại cho anh một câu ngắn gọn đến hờ hững rồi rời đi.

Anh cũng chỉ kịp nhìn bóng lưng của em thêm vài giây trước khi nuối tiếc nhìn em khuất sau cánh cửa phòng nhân viên.

Cầm lên tách Latte vẫn còn nóng, anh thầm xuýt xoa một tiếng với tay nghề của chị Rose, chưa từng nghĩ một player như chị lại có thể pha một tách Latte đầy tinh tế đến nhường này.

Mặc cho vị ngọt đắng đan xen cứ thế từng ngụm từng ngụm trôi xuống cổ họng, tâm trí anh vẫn treo lơ lửng ở một vị trí nào đó có em. Em làm gì mà lâu đến vậy?

Ồ, em tan ca rồi sao? Em đã thay bộ đồng phục ở đây bằng bộ đồ mà em thường mặc mỗi chuyến picnic - Em thích sự thoải mái.

Anh đứng dậy và trả tiền ngay khi em bước về phía chị Rose và nói gì đó. Chị Rose đã xoa mái tóc em và đem gò má phúng phính của em mà bẹo một chút.

Bạch Hiền của anh, anh cũng muốn bẹo má em.

Em cầm lấy tờ tiền anh vừa đưa và để vào trong tủ, vừa vặn không thừa một xu.

Em ngước mắt lên và nhìn anh. Tại sao mắt em lại có những tơ máu nho nhỏ, em vừa khóc sao!? Xin hãy trả lời anh là không, anh không muốn nhìn thấy bảo bối của mình khóc.

Anh bước ra ngoài, và ngay lập tức bước vào tiệm tạp hóa kế bên để mua cho bản thân một cái ô.

Anh chẳng quan tâm lắm đến kiểu dáng hay màu sắc, chẳng phải sẽ chỉ dùng một lần thôi hay sao?

Anh nhìn thấy em đứng dưới mái hiên của May.b Land, vươn bàn tay nhỏ bé ra hứng từng hạt mưa.

Anh bung ô và bước đến gần em

- Muốn đi nhờ không?

Em chẳng nói gì, chỉ khẽ khàng gật đầu và bước vào bên dưới cây ô.

Bước chân của chúng ta thật đều, cứ như định mệnh sắp đặt vậy!

Em à, anh nhớ em vẫn thường càu nhàu về sự chênh lệch chiều cao lớn đến đáng thương giữa anh và em khi chúng ta cùng đứng dưới một tán ô. Lúc đó, nước mưa cứ rơi trên mái tóc em.

Lúc ấy, anh chẳng còn cách nào khác ngoài kéo em sát vào lòng!

Đưa em về tới nhà - Căn nhà đã lâu lắm rồi không đi qua - Một căn nhà nhỏ, nước sơn ngoài màu xanh ngọc bích nhàn nhạt, cạnh cửa còn có vài chậu cây nhỏ đáng yêu.

Ô kìa, từ khi nào trong nhà em lại có thêm một cục bông nho nhỏ thế, đáng yêu thật.
Nó chạy ra và cắn gấu quần em ngay khi cánh cửa vừa bật mở.

- Cảm ơn anh đã đưa tôi về đến nhà!

Em quay lại và cảm ơn anh, từng tiếng nghẹn ngào đến nỗi anh tưởng bản thân mình đã nghe nhầm.

- Không có gì! Mau vào nhà đi, trời lạnh lắm!

Có lẽ là vô thức bật ra câu nói đó, thực chất, anh còn muốn ngắm nhìn em thêm một chút nữa.

Và cánh cửa đóng lại.

Anh cũng chẳng lưu luyến nơi ấy quá lâu, bước chân hướng về phía đối diện bắt đầu đi.

Và cơn mưa hôm đó, cũng là mở đầu cho một mùa mưa dai dẳng!

Chẳng hiểu sao, anh ngày ngày đều cầm theo cái ô đó đến quán của em.

Latte, mưa, ô và em.

Có lẽ 4 điều này đã trở thành một vòng cứ lặp đi lặp lại trong những ngày hè buồn tẻ của anh.

Còn em, cùng anh đi về dưới cùng một tán ô.

Cho đến một ngày, anh nhận ra rằng, anh yêu em nhiều hơn anh tưởng đấy.

Anh có nên tỏ tình lần nữa với em không? Anh không muốn người mình yêu cô đơn ngay sau khi được tỏ tình, chỉ bên nhau vỏn vẹn 3 tháng.

Ta yêu nhau 3 tháng, anh rời đi 3 năm.

Được, đó là lỗi của anh, anh công nhận điều này. Là anh không tốt, chẳng báo với em lời nào mà lại rời đi.

Nhưng Bạch Hiền của anh, anh trở về đến nay đã 2 tháng rồi đấy.

Biện Bạch Hiền à, tha lỗi cho anh nhé!?

___________________________________

Chiều hôm nay, cơn mưa lại lần nữa ghé ngang tiệm cà phê nhỏ ấy, có lẽ nó bị cuốn hút bởi hương cà phê tinh tế trong mỗi cái tách nho nhỏ bằng sứ.

Hôm nay, anh lại nhận một trọng trách cao cả - Đưa bé con của anh về tận nhà.

Anh đưa em về tới trước cửa, nhưng lại nắm chặt cổ tay không buông.

- Mau buông tay, tôi phải vào nhà! - Giọng nói của em có chút phiền não và gắt gỏng.

- Biện Bạch Hiền...

Anh gọi tên em, chỉ là, anh thích thế.

- Anh nhớ em.

Em lặng thinh nhìn anh, khiến anh có chút bối rối.

Thế nhưng chẳng ngờ tới, bàn tay em buông lỏng, nhẹ nhàng thả từng chữ

- Xin lỗi, tôi không quen anh.

'Không quen' - Chúng ta từng là người dưng đó em. Chẳng phải vì một tách Latte mà ta yêu nhau hay sao?

Em à, hai từ 'Không quen' nó khiến anh đau biết bao.

Anh cúi đầu, trong lòng anh rốt cuộc là tâm tình gì?

- Xin lỗi, tạm biệt em.

Có lẽ đây là lần đầu tiên và duy nhất anh rời đi khi em vẫn đứng ở đó.

Anh mệt mỏi, đau đớn và thương xót cho mình.

Hóa ra, một câu chuyện cổ tích không phải lúc nào cũng có kết thúc đẹp.

Anh về đến nhà, ném cây dù vào một xó xỉnh nào đó - Anh cần quan tâm đến điều đó ư?
Ngã nhoài lên sofa, May.b Land, có lẽ anh không nên đến nữa.

Có lẽ, anh nên buông tay thôi!
'Đồ yếu đuối, Phác Xán Liệt'

Kể từ ngày hôm ấy, anh không còn là khách quen của May.b Land nữa.

/Ding doong/ /Ding doong/

Tiếng chuông cửa vang lên, phá tan cái không khí yên tĩnh của sáng sớm.

Anh nghĩ mình sẽ tiếp tục vùi đầu vào gối và ngủ tiếp nếu tiếng chuông cửa không vang lên nữa.

Cho đến khi tiếng chuông đã vang lên lần thứ 10, sự kiên nhẫn của anh đã dùng dấu chấm để miêu tả.

Bực bội đem áo khoác mỏng mặc vào, anh bước ra và mở cửa.

Ơ...

Bạch Hiền? Em làm gì ở đây?

- Em..!?

- Xin chào, em là Biện Bạch Hiền.

Ôi trời, cái quái gì vậy? Em lại muốn trêu ngươi anh sao? Đây đâu phải cá tháng tư!

- Em có thể làm quen với anh chứ?

- Ừm, tất nhiên rồi!

Em đã đáp trả lại câu trả lời của anh bằng một nụ cười rạng rỡ.

- Em có thể biết tên anh không?

- Phác Xán Liệt, rất hay phải không?

Em gật đầu. Aigu, đáng yêu quá!

Anh đưa tay vò rối mái tóc em mới nhuộm sang màu tím khói, rất hợp với em.

Khuôn mặt em đỏ ửng, đầu càng cúi thấp, bàn tay anh cứ đùa nghịch với từng lọn tóc của em.

Thật lâu sau, em mới ngẩng đầu, nhìn vào mắt anh, kiên định nói:

- Phác Xán Liệt, chúng ta không quen biết nhau, nhưng, anh có muốn làm người yêu của em không?

Anh cúi xuống, áp lên hai phiến môi đỏ hồng của em một nụ hôn nhẹ nhàng, thay cho câu trả lời của anh.

'Tất nhiên rồi'

- Bon -

1/2/2018

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net