Đoản4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao hả? Biết đường quay về rồi sao? Mới cách đây 1 tiếng đồng hồ tôi còn nghe ai nói sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa."-Hắn ngồi trên chiếc sofa, khuôn mặt lạnh như băng. Giọng nói hàm chứa sát khí dày đặc, không thèm ngẩng đầu liếc nhìn cô.

   Tiểu Ái nghe xong cũng lạnh cả gáy, cô nũng nũi chạy tới ngồi lên đùi hắn:"Em thật sự không lỡ rời xa chồng, xa chồng có 1 tiếng mà em tưởng chừng như một kiếp vậy?"

   Hắn vẫn lạnh như băng mặc kệ cô khua môi múa mép nịnh nọt hắn.

"Em là không nỡ xa tôi hay là không nỡ xa tiền hả?"

  Tiểu Ái bị nói trúng tim đen, mặt mày tái mét lại. Sau đó vẫn có tỏ vui vẻ vuốt ve trước ngực hắn:"Mất tiền em không tiếc nhưng mất chồng thì em không lỡ"

"Tại sao?"

"Đương nhiên là nếu không có chồng thì ai kiếm ra tiền chứ?"

"Em muốn chết phải không?"-Hắn tức giận siết chặt lây eo cô khiến Tiểu Ái đau đớn.

"Em đùa tý thôi mà!...Tiền mất thì có thể kiếm lại được nhưng chồng mất thì cả đời mói kiếm được một người."-Tiểu Ái cười toe toét trước mặt hắn. Con tức giận trong lòng hắn cũng dịu xuống, bàn tay cũng không còn siết chắt nữa.

"Nếu lần sau em mà dám bỏ đi thì đừng được ngửi thấy mùi tiền nữa."

"Biết rồi! Biết rồi! Em hứa sẽ không bỏ đi nữa...Nhưng chồng đừng khóa thẻ của em được không?"

"Đấy là hình phạt khi dám cãi lời tôi."

"Nhưng...Không có tiền em sống sao được chứ?"

"Không nói nhiều, tôi nuôi em rồi em cần gì phải dùng tới tiền nữa."

   Tiểu Ái mặt cau có hất tay anh ra đứng dậy, cô vừng vằng bước đi không thèm nhìn mặt hắn.

"Đứng lại!"-Giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Không!"

"Em mà tiến bước nữa thì đừng trách tôi cho em sài tiền âm phủ."

  Bước chân của Tiểu Ái bỗng không thể nhấc lên được, cô đành ngượng ái bản thân quay lại tươi cười:"Hì Hì..! Em đùa tý thôi mà! Làm gì mà căng."

#Rùa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net