11. Bạn thân! Tớ thích cậu! (full).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'á' đang chìm trong giấc mộng đẹp, bị cái gõ đầu đau điếng của hắn làm tôi giật mình.

'đi học mà ngủ gật vậy hả?'

'kệ tớ'

'tối hôm qua lại thức khuya viết tiểu thuyết ngôn tình nữa à'

Tôi chồm lên bịt miệng hắn lại, thiệt là, biết vậy tôi đã không kể hắn nghe chuyện bí mật của mình.

'cậu muốn chết à, thử nói 1 câu nữa tớ triệt sản cậu luôn nhé' tôi cười kiểu đừng đùa với bà.

'Haizz' hắn uể oải vươn vai, xoay lưng đi ra ngoài cửa lớp, còn nói vọng lại 'sử dụng xong để vào ngăn bàn nhé'

Tôi không hiểu hắn nói gì, miệng lẩm bẩm 'đồ điên'

Nhìn xuống bàn, thì ra là cuốn vở của hắn, 100 câu trắc nghiệm toán, tất cả đều được giải xong. Giờ tôi mới hiểu ý hắn muốn nói gì, lúc nãy lại còn nghĩ oan cho hắn.

Người ta đã có công cho mình mượn, chẳng lẽ mình lại không chép thì thất lễ quá. Tôi lật vỡ của mình ra chép khí thế. Gì chứ mảng toán học tôi tin tưởng hắn tuyệt đối, hắn là lớp phó học tập của lớp mà.

'xong'

Cầm quyển vở của hắn ngắm nghía, tuy là con trai nhưng hắn viết chữ khá đẹp, trình bày các mục rất gọn gàng, chữ đẹp vỡ sạch, nhìn là muốn học bài ngay thôi.

Tôi và hắn, nói chính xác là đôi bạn thanh mai trúc mã gần 10 năm trời. Nhớ ngày đó hắn từ đâu chuyển về sống cạnh nhà tôi. Lúc ấy đen nhẻm, ốm nhom, chắc bị suy dinh dưỡng 😆 lại còn đeo cặp đích chai rõ to, lúc nào cũng mặc bộ pijama màu hường, tay thì luôn ôm theo chú báo hồng.

Ấy vậy mà giờ hắn thay đổi 360 độ, da trắng, mặt đẹp như mấy oppa hàn quốc, phong cách chất lừ, lại còn nhà giàu học giỏi thế nên con gái bu quanh đếm không hết.

Còn tôi, nhìn lại mình, 10 năm thế nào vẫn y như cũ, víu vẫn lép như chưa dậy thì, da vẫn đen, tóc vẫn rất ngắn, phong cách vẫn thô lỗ. Nhìn mình trong gương mà thấy hoảng loạn.

Ngay đến cái tên thôi cũng thấy sai quá sai rồi.

Tôi là nữ, tên cúng cơm Đào Lập Đông 😶 chỉ vì chui ra đúng mùa đông, mà nỡ lòng nào phụ huynh lại đặt cho tôi cái tên như vậy chứ. 😭

Hắn là nam, tên cúng cơm Hàn Tuyết Vũ Như 😆 ôi trời méo hiểu thể nổi phụ huynh chúng ta suy nghĩ gì.

Đời nhạt vcl... 😶

Tan học, như mọi ngày, hắn lại bám theo tôi, đòi tôi chở về nhà.

'cậu có nhiều fan nữ thế kia mà, kêu bọn họ chở về đi, tớ không phải fan của cậu đâu nhé, cũng không phải con sen của cậu mà ngày nào cũng bắt tớ chở đi học, đã vậy chỉ ngồi yên sau'

'cậu mập vậy làm sao tớ chở cậu nổi'

Phập...tiếng mũi tên đâm xuyên tim, tên này có cần nói thẳng vậy không hả.

'nặng á, tớ chỉ có 50kg thôi nhé, còn lâu mới mập. Cậu mới mập đấy'

'con gái 45kg là đã quá tải lắm rồi, đằng này...với lại cậu mạnh khỏe hơn tớ, chả phải cậu đã đăng kí thi đại hội thể thao rồi hay sao, nhìn xem con gái mà tay chân to như vậy, lông nhiều như vậy, cứ như khỉ đột rừng Amazon í'

phập phập phập...vạn tiễn xuyên tim.

Tôi trợn tròn mắt, nhảy lên xe chạy về trước bỏ mặc hắn. Cái tên khốn khiếp, ta thề không nói chuyện với mi nữa nhé, dù cho mi có mua cho ta hàng vạn sôcôla, hàng ngàn trà sữa, hàng trăm gà rán, hàng chục bánh plan ta cũng sẽ không tha thứ cho mi.

Ngủ 1 giấc ngon lành, mở điện thoại xem giờ, tá hoả.
320 cuộc gọi nhỡ, 670 tin nhắn chưa xem. 📩📲

Ôi mẹ ơi cái tên thần kinh manh động này. 😲

Mở tin nhắn ra xem.

Nào là: tớ xin lỗi, đừng giận tớ, năn nỉ cậu đừng giận tớ/ cậu biết tớ không cố ý mà/tớ nói vậy thôi chứ cậu không có mập, tay chân không to cũng không có nhiều lông đâu/ cậu là nữ thần thánh thiện sẽ không chấp vặt đâu nhỉ/ cậu mà nghĩ chơi với tớ thì mỗi sáng sớm ai sẽ cùng cậu đến trường/ ai sẽ cùng cậu đi ăn vặt/ ai sẽ làm bài tập cho cậu chép free/ ai sẽ gọi cậu thức dậy lúc cậu ngủ quên/ ai sẽ nhắc bài cho cậu khi cậu không thuộc bài/ ai sẽ hỏi thăm quan tâm đến cậu/ai sẽ bảo vệ cậu trước kẻ xấu/...😵😵😵

Tên này xàm xí đú thiệt.

Tôi nhắn lại: khùng

Chưa đầy 1 giây, hắn nhắn lại 'đừng giận tớ nữa, chiều nay mình đi ăn, tớ bao'

'để xem tâm trạng ta có tốt không đã'

'😨'

Suy nghĩ 😔

'bao ăn trọn đời được không?'

'nhưng cậu ăn nhiều vậy...'

'sao 😡'

'không sao, tớ sợ mình không đủ khả năng bao cậu suốt đời 😅'

'vậy mình khỏi gặp nhau đi ha'

'ê ê ê. Được hết, tớ bao cậu ăn suốt đời, cho dù phải bán thân cũng không để cậu chết đói 😭'

'ahihi 😋 chiều nay 6h chỗ cũ'

Lúc nào cũng vậy, hắn luôn là người chọc giận tôi, cũng luôn là người xuống nước nhường nhịn tôi, chưa bao giờ chúng tôi giận nhau quá 3 ngày, thiếu hắn tôi thấy đời nhạt vô cùng.

Tôi hí hửng ngồi dậy vệ sinh cá nhân, mặc đồ đẹp, trang điểm lung linh, giờ chỉ còn việc ngồi chờ hắn qua đón.

Tiếng chuông dưới nhà, tôi nhanh chân phóng xuống lầu, ló đầu ra cửa nhìn hắn.

Hôm nay diện quần tây, áo sơmi, mang cả giày, tóc vuốt cả keo, xịt cả dầu thơm.

'gớm chưa, đi ăn thôi mà làm lố quá, mùi bay muốn nghẹt mũi'

'lên xe đi, nói nhiều cho cậu ở nhà'

Hắn chở tôi đi ăn tất cả những món tôi thích, còn mua quà tặng tôi, tất nhiên là hắn trả tiền. Nhìn chúng tôi lãng mạn cứ như tình nhân í 😊 đi trên đường mà ai cũng phải ngước nhìn ngưỡng mộ, tôi tự hào ra mặt.

'sao hôm nay tốt với tớ quá vậy, dắt tớ đi đủ chỗ'

'lúc nào mà tớ chả tốt'

'gớm, mà tối rồi về thôi, tớ còn cả
đống bài tập chưa làm'

'để đó đi, mai tớ đưa vỡ cho cậu chép'

'cậu muốn tớ ngu lâu dốt bền hở'

'cậu cứ ngu ngơ nhìn dễ thương lắm'

'cái tên này' tôi nhéo vào hông hắn.

...

Về nhà tắm rửa xong xuôi tôi leo lên giường, ôm điện thoại lướt fb, có tin nhắn từ 'Bành Thị Như' tên zalo tôi đặt cho hắn 😁

'ngủ chưa'

'Chưa, mới ăn no căng bụng ngủ không được'

'đang làm gì đó'

'đang đi vệ sinh 😆'

'con gái ăn nói như vậy hả 😡'

'Ahihi'

'ngủ sớm đi, 2 ngày nữa là đến hội thao rồi đấy, cậu lo dưỡng sức khỏe cho tốt để thi đấu nhé'

'tớ khỏe như trâu khỏi lo 😤 nói thật chứ tớ chả muốn thi cái đó chút nào'

'sao vậy'

'tại sao không phải là đứa con gái nào thi mà phải là tớ chứ, aaa tớ muốn là cô nữ sinh thuỳ mị, bọn họ cứ ép tớ phải chơi những trò bạo lực 😭'

'tớ thấy cậu phù hợp nhất rồi'

'nghĩ sao con gái chân yếu tay mềm như tớ mà phải thi chạy, làm sao tớ lếch cho nổi'

'cậu khỏe lắm mà, ngày nào cũng chở thêm tớ đến trường mà có khi nào trễ học đâu nhỉ '

'nói nữa tớ cho 1 đấm xuyên điện thoại bay thẳng vào mồm nhá 👊 '

'chúng ta cùng cố gắng nha'

'...'

'hẹn cậu sau thi đấu, nếu cậu được giải nhất tớ sẽ nói cho cậu nghe bí mật của tớ'

'thật chứ? 😃

'thật' 😷

'nói không giữ lời là chó già cô đơn ế suốt đời chẳng ai hốt nhá'

'ừm'

'tuyệt, tớ thấy trong người tràn đầy năng lượng, tớ sẽ cố gắng dành hạng nhất cho cậu xem'

...

Ngày hội thao...

Tôi đảo mắt xung quanh tìm hắn, cứ thấy chỗ nào náo nhiệt nữ sinh tập trung nhiều thì chắc chắn chỗ đó có hắn.

Nói không sai, hắn đi ra từ khu vực thi đấu bóng rổ, đám nữ sinh chờ từ lúc nào nhào đến vây lấy hắn.

Tôi ngoắc ngoắc tay với hắn.

Hắn mỉm cười bước đến. Hôm nay hắn mặc áo bóng rổ, quần soóc, mang giày thể thao, thực sự rất cuốn hút, hắn cao lêu nghêu, 1m84, chiều cao lí tưởng cho môn bóng rổ, hắn còn là đội trưởng đội bóng trường tôi.

'có khi nào cậu xuất hiện mà bớt ồn ào không nhỉ' tôi lia mắt vào đám nữ sinh, chúng lập tức im ngay, không dám bước lại gần.

'cậu giỏi thật' hắn nhìn bọn họ cười cười, đưa tay vẫy tạm biệt.

Tôi thúc cùi chỏ 'tất nhiên'

Bọn con gái đó rất ư là mê trai, nhưng bọn họ cũng cực kì sợ tôi, bọn họ thừa biết tôi và hắn là bạn thân nên không dám nói gì tôi, với lại trong trường tôi cũng thuộc dạng đầu gấu 🐻 cứ mỗi lần hắn bị làm phiền, chỉ cần tôi trừng mắt là bọn họ chạy mất dép.

'lúc nào tớ cũng đóng vai ác' tôi liếc hắn.

Hắn mỉm cười, dưới ánh nắng, đẹp như thiên thần.

Chuông kêu, báo đến giờ thi đấu, tôi đập tay với hắn.

'cố lên'

...

Đối thủ năm nay khá mạnh, đứa nào cũng to như con trâu nước, cao như con sếu, vếu như 2 trái dừa, rõ ràng ngoại hình thì chúng có lợi thế hơn tôi rất nhiều.

Tôi cao đúng 3m bẻ đôi, nhưng được cái vòng nào ra vòng đó, chân tay ngắn ngủn, chả hiểu làm sao mà ông thầy chủ nhiệm lại kêu tôi đi thi chạy.

Tiếng còi vang lên, tôi cắm đầu chạy thục mạng, bỏ xa tất cả, được 1 lúc thấm mệt, tôi bị tụt lại sau, động lực muốn biết bí mật của hắn, tôi vùng lên, vượt qua con nhỏ mặc áo số 3, con này chân dài lắm, tôi đứng tới vếu nó là cùng. Nó lì lợm phết, không cho tôi cơ hội vượt qua 😤 ta nóng máu rồi đây.

Kết quả tôi đứng hạng nhì 😤

Tôi đi tìm hắn, hắn vẫn còn thi đấu, ở bên ngoài nhà thi đấu tôi nghe rõ âm thanh ầm ầm của quả bóng, tiếng hò reo cổ vũ, tiếng mọi người gọi tên hắn.

Tôi đi vào, chọn chỗ cao nhất ngồi nhìn hắn thi đấu. Rất dễ nhận ra hắn, tuyển thủ mang áo số 10, với chiều cao khủng, thân hình siêu đẹp, hắn làm lu mờ tất cả, dường như sân bóng này là của riêng hắn.

Trái quyết định...tất cả nín thở chờ đợi.

'Vào rồi'

Nhà thi đấu như muốn nổ tung, đồng đội và người hâm mộ chạy đến nhắc bỗng hắn lên, hắn cười tươi rói, mồ hôi chảy ướt cả mái tóc, nhìn hắn quyến rũ chết người.

Tôi không gia nhập vào đám đông, chỉ đứng lặng lẽ ở trên khán đài nhìn hắn. Chỉ đơn giản là tôi sợ đám đông cuồng nhiệt sẽ vô tình dẫm đạp mình.

Hắn thật tuyệt vời, chiếc huy chương vàng xứng đáng thuộc về hắn. Tôi thật sự tự hào vì có 1 cậu bạn như thế. Hắn dần tách khỏi đám đông, hướng ánh mắt về phía tôi, tôi mỉm cười vẫy tay.

'tuyệt vời ông mặt trời nhé, chúc mừng cậu'

Hắn không nói gì bất ngờ nắm tay tôi chạy đi. Đám đông thấy nhân vật chính bỏ chạy lập tức đuổi theo, chúng tôi giống như chơi trò mèo vờn chuột.

'cậu kéo tớ đi đâu vậy hả'

'không có nhiều thời gian giải thích đâu, đợi cắt đuôi mọi người xong tớ sẽ giải thích'

Hắn ngừng lại là lúc tôi nhận ra mình đang đứng trên khán đài tổ chức nghi lễ hội thao. Sau khi kết thúc cuộc thi, người cổ vũ lác đác ra về.

'chào mọi người, tôi tên là Hàn Tuyết Vũ Như, hôm nay tôi xin được mượn sân khấu này để tỏ tình với 1 người con gái. Cậu ta tên là...Đào Lập Đông'

Éc éc éc. Tôi nghe sét đánh ngang tai. Cái gì mà tỏ tình. Cậu ta đang chơi tôi hả, rõ ràng nói là muốn kể tôi nghe bí mật của cậu ta, giờ lại kéo tôi lên khán đài, còn ăn nói như mê sảng. Không biết lúc thi đấu có bị banh đánh trúng vào đầu không nữa.

Cả sân vận động như bị bấm nút dừng, tất cả đều ngoảnh đầu lại nhìn về phía chúng tôi, trên khán đài to lớn chỉ có 2 người. Rồi đột nhiên không khí vỡ ra, âm thanh của những diễn viên quần chúng bất đắc dĩ càng lúc càng lớn, càng lúc càng nhiều người đổ về khán đài.

'Hàn Tuyết Vũ Như, cậu bị điên à' tôi vùng tay ra, hắn lại càng nắm chặt, kéo tay tôi giơ lên cao.

'tớ không có bị điên, những lời tớ nói ra đều xuất phát từ tâm trí của kẻ vô cùng tỉnh táo'

'...'

Màn hình sau lưng chúng tôi bừng sáng, đó là tất cả hình ảnh của 2 chúng tôi trong 10 qua. Bất chợt bóng bay, pháo sáng vụt lên rực rỡ, cảnh tượng vô cùng lộng lẫy, 1 đội hình khoảng 10 bạn nam cầm băng rôn tiến lên 'Tiểu Đông Đông, có thể vì tớ làm người một nhà'

'10 năm qua, từ hôm tớ té ngã trong sân nhà, rồi cậu dán cho tớ miếng băng dính thì tớ đã phải lòng cậu. Nhưng nếu tớ nói thích cậu e rằng sẽ không còn được gặp cậu nữa, thế nên vị trí 1 cậu bạn thân là đẹp nhất. Rồi từng ngày trôi qua tớ nhận ra mình càng thích cậu nhiều hơn đến nỗi không thể rời mắt khỏi cậu. Tớ đã chụp lại rất nhiều khoảnh khắc của cậu, tớ đã cố tình thi dở 1 môn để được sắp vào chung lớp với cậu, tớ đã âm thầm bảo vệ cậu mỗi khi có người con trai nào bắt nạt cậu. Cho đến hôm nay tớ nhận ra nếu bây giờ mình không nói ra thì sẽ không còn cơ hội nào tốt hơn nữa, không nói ra tớ sẽ hối hận suốt đời, chúng ta đều đã bước qua tuổi 18, đều là những con người trưởng thành có thể chịu trách nhiệm với những điều mình làm mình nói, tớ không sợ những lời nói xung quanh, tớ chỉ quan tâm đến cảm xúc của cậu, tớ muốn biết trong lòng cậu có tớ hay không?'

Tôi chết lặng nhìn màn hình, não tôi bắt đầu đóng băng rồi. Tôi cứ đứng im, tay nắm chặt thành quyền.

Bên dưới truyền đến tiếng hò reo cổ vũ của những khán giả bất đắc dĩ.

Hàn Tuyết Vũ Như đứng trước mặt tôi, ánh mắt cậu ta đầy kiên định không có vẻ gì là nói dối. Cậu ta im lặng chờ đợi, tất cả mọi người bên dưới im lặng nín thở. Tôi chỉ còn nghe thấy âm thanh thở hổn hển của mình. Tôi cố suy nghĩ để nói ra cái gì đó, nhưng mà đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

'cậu đùa tớ à'

'nhìn tớ giống đùa lắm sao, tớ đã không còn là cậu bé năm nào thích trêu ghẹo cậu, tớ dám chịu trách nhiệm với những gì mình nói'

'thực sự thì...tớ cảm thấy bây giờ rất tốt mà, không cần có thêm mối quan hệ nào khác cho phức tạp. Với lại cậu hỏi trong lòng tớ có cậu không,... tớ cũng không biết, cảm giác khi ở bên cậu rất tốt, bình yên và ấm áp...thậm chí tớ đã từng xem cậu như 1 vị hảo ca ca dạy cho tớ rất nhiều đạo lý, nhưng...làm bạn gái cậu, nghĩ đến việc cậu tỏ tình với tớ, thực sự là không tưởng'

'nói rõ hơn chút đi, hôm nay thực sự tớ muốn rõ ràng, thực sự muốn cậu nói câu đồng ý,...thực sự muốn làm bạn trai cậu,... thực sự muốn nắm tay cậu bước vào lễ đường,... thực sự muốn làm baba của con cậu,... thực sự muốn sống với cậu đến răng long đầu bạc'

'sao hôm nay cậu nói nhiều vậy, chẳng giống mọi khi'

'nhìn thẳng vào mắt tớ này' Hàn Tuyết Vũ Như dùng tay cố định đầu tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào mắt cậu ta, đáy mắt trong veo như mặt hồ mùa thu, bên trong con ngươi đen bóng là hình ảnh của tôi.

'thấy gì không?'

'thấy...bóng của tớ'

'nói cho cậu biết, quá khứ hay hiện tại trong mắt tớ vẫn chỉ có duy nhất hình bóng cậu, là hình ảnh cô bé tóc ngắn chơi đá banh với các bạn trai còn bênh vực tớ khi bị bọn họ trêu, là cô nữ sinh ngốc nghếch suốt ngày ở bên cạnh làm trò, tuy có chút thô lỗ nhưng rất đáng yêu, luôn nở nụ cười trong bất cứ hoàn cảnh nào, gặp khó khăn cũng không lùi bước'

Tôi cuối đầu đưa tay dụi mắt, sao hôm nay cậu ta tâng bốc tôi quá vậy.

'tớ có tốt như vậy đâu...cậu cứ quá lời'

'cậu thực sự rất đáng yêu' cậu ta thỏ thẻ vào tai tôi.

'Hàn Tuyết Vũ Như, có phải cậu đang bài trò chơi tôi đúng không, hay là não cậu bị chạm dây' tai tôi đỏ ửng, từ ngại quá mà hóa ra nổi nóng.

'cái đồ ngốc nghếch này, đã nói nhiều như vậy vẫn không tin tớ, đừng có trách tớ...'

Cậu ta bất ngờ ôm lấy đầu tôi, tay còn lại ghì chặt lấy eo, sau đó là cưỡng hôn tôi, tôi càng vẫy, cậu ta càng ghì chặt, tôi hung hăng cắn môi cậu ta, máu chảy, tôi nếm được vị tanh của máu trong khoang miệng, cậu ta cau mày, càng hôn bạo hơn. Ấy thế mà cơ thể tôi lại có dấu hiệu hợp tác với cậu ta, não nói không muốn, mà cơ thể lại phấn khích vô cùng.

Đầu óc hoàn toàn rơi vào cõi u mê, tay tôi không chủ động ôm lấy eo cậu ta. Đột nhiên cậu ta mở mắt nhìn tôi, tôi giật mình đẩy cậu ta ra.

'à...ừm...tớ...' tôi đỏ mặt, giờ phải có cái lỗ chui xuống thì tốt biết mấy.

'cậu có thích tớ...đúng không?'

'nhảm nhí...làm...làm... gì có'

'cậu nói giối, chính cái tay hư đốn của cậu đã tố cáo cậu' Hàn Tuyết Vũ Như chỉ tay vào mấy cái cúc áo sơ mi bị tôi tháo ra.

Tôi đỏ mặt, cúi đầu lí nhí.

'không phải tại tớ...tớ không...tớ...'

'cậu...sao'

'tớ phải về đây...tạm biệt, chuyện này để...để khi khác hẵng nói'

'này...tớ đợi câu trả lời của cậu, ngày mai 8h ở sân bay, tớ sắp đi Anh rồi, cậu nhất định phải cho tớ câu trả lời rõ ràng'

****

Thực sự cả đêm thức trắng, nhắm mắt lại nhớ đến cảnh tượng sáng hôm nay, thực sự khủng bố con người ta. Cái tên điên dở hơi luôn thích tùy tiện hành sự, tôi bây giờ chẳng khác gì cá nằm trên thớt, cậu ta thì chẳng khác con mèo hoang.

Cậu ta nói thích tôi. Thích. Thích thì như thế nào, tôi đã từng thích ai chưa nhỉ, tôi cũng không xác định rõ cảm xúc của mình là gì. Thích của tôi với thích của cậu ta khác nhau điểm nào,...ôi 1 mớ hỗn độn, cái tôi quan tâm nhất bây giờ chính là tại sao cậu ta lại đi thích người như tôi, rõ ràng trước đây còn không có dấu hiệu gì.

Có khi nào cậu ta chơi tôi.

Miệng bảo không thích, mà đầu óc cứ lâng lâng, cứ đi ra đi vào như kẻ mất hồn. Trong đầu cứ nhớ đến gương mặt điển trai của cậu ta. Đến nỗi uống nhầm cả chai dấm.

Lạ thực từ khi cậu ta tỏ tình tôi như ngồi trên đống lửa, cứ ôm khư khư điện thoại mong chờ 1 điều gì đó. Mắt không ngừng hướng về cửa sổ phòng cậu ta.

Cậu ta không gọi điện cũng không nhắn tin như mọi hôm, tôi hụt hẫng. Chẳng có chút thành ý.

Thực ra cậu ta cũng không tệ, ngoại hình khá sáng sủa, nhân cách không tồi cũng có thể tạm chấp nhận làm con rể của baba mama. Tôi vỗ má, mình đang suy nghĩ tào lao gì vậy trời.

Thức cả đêm, não tôi sắp rơi vào trạng thái ngủ đông rồi.

Tôi mơ màng thấy mình bước lạc vào 1 khu vườn đầy hoa anh đào. Trong cơn gió rất nhiều cánh hoa rơi lã chã, trông rất thơ mộng. Có bóng người đằng trước. Người đó tiến đến phía tôi, thì ra là 1 ông lão, mặc bộ đồ quái dị, râu tóc bạc, trên đầu buộc một cái nơ hồng.

'nha đầu, ngươi tới rồi à'

'ông là ai, đây là đâu?'

'giới thiệu với ngươi . Ta là ông tơ, cai quản nhân duyên trần gian'

'ông tơ...cosplay à'

'tiểu nha đầu này. Ta hôm nay đến đây là để giúp cho ngươi khai sáng đầu óc, hiểu rõ tình cảm của mình. Ngươi xem người ta đã nói đến vậy mà cứ trơ trơ, ngươi làm vậy khiến cậu ta đau lòng lắm đó'

'hở'

'ta chính là nói Hàn Tuyết Vũ Như, cậu ta đã dũng cảm nói ra với nhà ngươi, cái gì cũng chịu đựng suốt 10 năm qua, cậu ta có cái gì là ko tốt, ngoại hình, xuất thân, học thức, nhân cách, đều hoàn toàn hợp với ngươi, vậy mà ngươi 1 chút động cũng không có'

'cái lão già cuồng màu hồng này, tôi không biết ông là ai hết, tại sao chuyện của tôi ông lại biết, có phải ông đã bí mật theo dõi tôi'

'tiểu nha đầu ngốc này, ngươi dám gọi ta là lão già cuồng màu hồng à' ông lão gõ đầu tôi, xong ông thở dài' Haizz, chắc là dây nhân duyên có vấn đề, đưa cổ tay trái của ngươi ra'

Nói đoạn ông nhắm mắt lại, miệng niệm chú. Một sợi chỉ đỏ buộc vào cổ tay trái hiện ra, tôi bất ngờ cái thứ này ông ta buộc vào tay mình từ lúc nào vậy.

'Ngươi nhìn vào cái gương này xem'

Ông lão chỉ vào cái gương cổ to đặt giữa 2 cây anh đào. Sợi dây nối từ cổ tay trái của tôi lần theo đó mà tìm tới điểm dừng đầu bên kia. Cuối cùng dừng lại trên cổ tay phải của một nam nhân, ngón tay thon dài thẳng tắp trông rất đẹp, nhìn đến dung mạo khiến tôi có chút hoảng, chính là Hàn Tuyết Vũ Như, cậu ta đang nói gì đó mà tôi nghe không rõ.

'nha đầu ngươi nhìn rõ chưa, Hàn Tuyết Vũ Như chính là phu quân trời đã định sẵn từ 9 kiếp trước của ngươi'

'ông già, ông lừa tôi'

'nhìn xem, kiếp thứ nhất ngươi là hồ ly chín đuôi, hắn là đại tiên trên trời, vì yêu nhau rồi cùng bị đày, trước khi chết thề nguyện mãi mãi bên cạnh nhau không bao giờ rời bỏ, sau đó rơi vào kiếp luân hồi vạn trùng. Kiếp thứ hai ngươi là đại môn đồ của phái Hoa Sơn, hắn là ma chủ ma giáo Dịch Thiên Tôn, sau cùng vẫn là yêu nhau, rồi chính ngươi đã dùng kiếm đâm vào ngực hắn, bản thân mình thì uống thuốc độc mà chết. Kiếp thứ ba...đến nay là kiếp thứ chín, do nghiệp duyên giữa hai ngươi quá nặng không gì có thể hóa giải, suốt đời suốt kiếp gắn lấy nhau, chỉ có 1 cách chấm dứt đoạn tình bi kịch này chính là tác hợp cho 2 người hoàn thành tâm nguyện, như vậy lời nguyền năm xưa sẽ được hóa giải'

'những chuyện này...ông thật sự không lừa tôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net