6. Bách _ Chị! Em yêu chị. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

'Chị, tối nay có rảnh không, có thể ra ngoài gặp em chút không?'

'Ừ được'

***

'Em gái em gọi chị ra đây có việc gì không?'

'À...chị. Chị khóc à, sao mắt chị sưng lên hết vậy?'

'Không có...chị không có khóc, tối hôm qua chị thiếu ngủ'

'Chị nói dối, chị đã khóc, chị đang rất buồn phải không'

'Sao... ?'

'Hôm qua em đã thấy chị cùng người đàn ông đó, anh ta phản bội chị?'

'Không có, em nhìn nhầm rồi'

'Là em nhầm thật sao?'

'Chỉ là một chút hiểu lầm'

'Chị thật cố chấp, đến nước này vẫn còn phủ nhận việc anh ta phản bội chị, cố gắng níu kéo để làm gì chứ, tại sao chị phải gắng gượng vì một người đã vứt bỏ chị'

'Em là con nít, em biết gì mà nói chứ'

'Tại  sao đau mà chị không thể khóc? Tại  sao hận mà chị không thể hét lên? Tại sao mọi khi chị mạnh mẽ mà lúc này chị lại yếu đuối như vậy, chị có còn là chị nữa không?'

'Chị đã nói rồi mà, em thì hiểu cái gì chứ, chuyện của chị không liên quan đến em, nếu em gọi chị ra chỉ để nói việc này, xin lỗi chị không muốn nghe'

'Người con gái mạnh mẽ kiên cường em quen biết đâu rồi? Sao chị lại nhu nhược trốn tránh sự thật? Chị đang tự làm khổ bản thân, tự dày vò có làm chị vui lên chút nào không?'

'Bạch My?'

'Thấy chị như vậy tim em đau lắm, đau tận sâu trong này này. Giọt nước mắt của chị không đáng rơi vì tên cặn bã đó, em đã từng mong ước có thể băm vằm hắn ra thành trăm mảnh, chỉ mong nhìn thấy lại nụ cười của chị'

'Em muốn thấy chị cười, được chị sẽ cười cho em thấy. Hahaha. Chị cười sao nước mắt chị lại rơi, chị cười sao con tim chị lại tan nát đến nhường này, phải em nói đúng, chị là một kẻ nhu nhược yếu đuối'

'Tại sao lại giấu kín nổi đau của chị? Chẳng phải đã từng nói xem em là bạn tốt nhất, tại sao không chia sẻ với em? Em đã rất lo lắng sợ hãi, em...em không biết mình nên làm thế nào để giúp chị, em chỉ có thể bất lực đứng từ phía xa nhìn chị khóc lóc, ngay lúc đó tim em tựa ngàn mảnh thuỷ tinh đâm vỡ vụn'

'Chị xin lỗi đã không kể cho em, nhưng đây là chuyện riêng tư, nên chị...'

'Nên chị đã giữ riêng chị, chị quá ích kỉ, chị chỉ nghĩ đến bản thân chị, chỉ cần bản thân chị trốn tránh là tốt hay sao, chị có nghĩ đến những người bên cạnh, thấy chị như vậy họ không đau lòng hay sao?'

'Đúng, chị là một kẻ ích kỉ, chị sợ phải nhớ lại chuyện đó, chị sợ nếu nhắc đến lần nữa chị sẽ lại đau, chị sợ phải bắt đầu lại từ đầu, không có anh ấy chị yếu đuối quá, trước đến giờ chị vẫn luôn dựa dẫm anh ấy. Chị không muốn chấp nhận sự thật nên chị đã âm thầm chịu đựng'

'Đó là cách tốt nhất để chị thoát khỏi tổn thương hay sao, nếu chị nghĩ như vậy em thấy chị chẳng khác gì kẻ ngốc, để em chỉ cho chị cách vượt qua tất cả, chị có muốn biết không'

'...'

'Khóc. Chị đừng sợ rơi nước mắt sẽ làm chị trở nên yếu đuối, khóc là cách ngắn nhất để  giải toả mọi bức bách, tổn thương, nước mắt sẽ xoá đi nổi đau của chị, khóc để chị tỉnh táo mà nhận ra đâu là đúng đâu là sai. Khóc là chị đã chiến thắng bản thân chị, chị dám đối đầu với cảm xúc của chính bản thân chị, khóc xong mở mắt ra để chị thấy bầu trời hôm nay rất xanh...nếu muốn khóc thì hãy cứ khóc, đừng cố kìm nén cảm xúc, cứ khóc thật to thật đã'

'Chị thật sự đã mệt mỏi lắm rồi, chị gồng hết nổi rồi, xin hãy để chị khóc một chút thôi. Hu hu hu...' cô gục lên vai Bạch My khóc nức nở

'Trên thế gian này không phải chỉ có một người để chị thương, biết đâu...biết đâu cũng có người đang thích chị mà người ta không dám nói ra thôi' Bạch My vừa an ủi tay vỗ nhẹ lưng cô nói

'Sao em biết?'

'À...à là em đoán thôi, chị xinh đẹp lại hiền lành chắc chắn có rất là nhiều người yêu mến chị. Cho nên từ ngày hôm nay chị hãy ngẩng cao đầu mà sống, sống như chưa từng được sống vậy đó, chị đẹp nhất là khi cười đó chị có biết không, với lại em...em thực sự rất thích nụ cười của chị'

'Hơ...chị...chị biết rồi, thì ra đứa em gái chị lại thích nụ cười này đến vậy, nếu chị cứ buồn bã khóc lóc thì thật là có lỗi với em, cám ơn em nhiều lắm đã an ủi động viên chị nhiều như vậy'

'Chị à! Nụ cười của chị thực sự rất đẹp, nếu có thể em đều mong mỗi sáng thức dậy người đầu tiên em thấy là chị đứng trước mặt nở nụ cười với em'

'Đồ ngốc chúng ta làm việc chung với nhau tất nhiên sáng nào cũng sẽ gặp mặt nhau'

'Không...ý em không phải như vậy'

'Hả?' cô ngạc nhiên

'Em có chuyện này, thực ra...em nói ra chị đừng giật mình nha!'

'Chuyện gì vậy? Chuyện gì mà khiến cho chị giật mình vậy?'

'Chị hứa đừng ghét bỏ em thì em sẽ nói'

'Ừ, chị hứa.' cô gật đầu

'Thật ra...em...em thích chị, vô cùng thích, thích muốn chết đi được'

Nghe Bạch My nói vậy cô ngạc nhiên không nói thành lời 'Em...em...'

'Phải em là người của giới tính thứ ba, em thích con gái. Người con gái em thích là chị' Bạch My gật đầu nói

Cô cười gượng 'Bạch My em đừng đùa với chị như vậy chứ'

'Chị vẫn chưa hiểu sao, em là nói lời thật lòng đó, bây giờ là lúc nào mà em lại đùa. Người em thích chính là chị đó Tống Khánh Ly. Em thích chị đến phát điên, ngay từ lần đầu tiên gặp chị, em đã trúng tiếng sét ái tình, trong đầu em lúc nào cũng nghĩ đến chị, làm việc, ăn cơm, đi vệ sinh thậm chí là đi ngủ em cũng mơ thấy chị. Mặc dù đã cố tỉnh táo nhưng con tim em nó lại không nghe lời, vẫn luôn hướng về một người, đó là chị, không thể nào ngừng thích được'

'Chị nghĩ em có vấn đề về tâm lý rồi đó, mau đi khám bác sĩ đi, vả lại em đang tuổi trưởng thành, chắc chắn suy nghĩ về giới tính còn lệch lạc mơ hồ, khi nào em trưởng thành chắc sẽ nhận ra mình là con gái thôi'

'Đầu óc em hoàn toàn bình thường, em hiểu rõ mình muốn gì mà. Bao lâu chôn giấu tình cảm bây giờ em nhận ra có lẽ em nên dũng cảm đánh cược nói cho chị biết, kết quả ra sao là quyền quyết định của chị'

'Em có muốn biết câu trả lời không?'

Bạch My hào hứng gật đầu 'Muốn'

'Xin lỗi em, chị rất trân trọng tình cảm em dành cho chị, nhưng...chị là con gái, giới tính của chị hoàn toàn bình thường, chị chỉ thích nam nhân thôi'

Lời cô vừa nói làm tim Bạch My tan nát, dù biết trước được đáp án nhưng vẫn không tránh khỏi tổn thương.

'Vậy...chỉ cần em trở thành nam nhân thì chị sẽ thích em, đúng chứ?' Bạch My hỏi cô

'Em vẫn chưa hiểu sao? Chị thích một người đàn ông trọn vẹn, một nam nhân thực sự'

'Em là nữ thì đã sao? Em còn tốt gấp trăm lần bọn đàn ông ngoài kia, những gì họ cho chị thì em cũng có thể làm cho chị được. Tình yêu của em dành cho chị là cả cuộc đời em, em có thể bên cạnh chị bao che cho chị, em có thể chăm sóc an ủi lúc chị mệt, em có thể bảo vệ giúp đỡ lúc chị khó khăn, có cái gì mà bọn đàn ông làm được mà em không làm được. Em tin chỉ cần thật lòng yêu nhau thì cái gì chúng ta cũng có thể, thậm chí mạng sống của em em cũng cho chị'

'Cái chị muốn là một gia đình thật sự có ba, có mẹ, có con. Ba người cùng nhau sống thật hạnh phúc'

'Em có thể mà, con thì chúng ta có thể xin con nuôi mà, em sẽ cùng chị tạo ra mái ấm của 2 chúng ta'

'Từ trước đến giờ chị chỉ đơn thuần xem em là đồng nghiệp làm cùng công ty, tình cảm dành cho em chỉ đơn thuần là tình cảm của người chị dành cho đứa em gái'

'Mang thân phận là bạn thân, em biết nói ra chị sẽ xa lánh em, đành phải âm thầm dõi theo chị. Khi chị vui con tim em hạnh phúc muốn tan chảy, thấy chị khóc tim em đau tựa ngàn lưỡi dao dày xéo, em rất muốn đến ôm lấy chị, che chở cho chị, gánh chịu tất cả nỗi đau đó, nhưng em lấy tư cách gì, em yêu chị nói muốn cùng chị sống hạnh phúc ai sẽ công nhận, nhưng em phải làm sao khi em đã quá yêu chị, yêu hơn cả bản thân mình, em muốn nói cho chị biết mặc dù em đã biết trước kết quả sẽ ra sao?'

Nói ra lời xin lỗi nhưng cô khẽ cúi đầu không dám nhìn thẳng mắt Bạch My 'Chị xin lỗi'

'Không sao. Ai cũng có quyền tự do lựa chọn hạnh phúc cho bản thân họ, chỉ cần em tương tư chị là đủ, chị không cần phải thích em. Chị hãy đi tìm một người đàn ông khiến chị cười thật nhiều, để em vẫn có thể đứng đằng xa ngắm nhìn nụ cười đó'

'Có phải chị đã làm em tổn thương? Cho dù không thể chấp nhận tình cảm của em nhưng chị vẫn mãi mãi xem em là người em gái thân thiết nhất của chị'

'Em không sao'

Cô nghi ngờ quay sang hỏi Bạch My 'Thật không? Em thực sự ổn chứ?'

Bạch My thở dài trong lòng, cố gắng nở nụ cười gượng gạo nhìn cô 'Chị về trước đi, em cần yên tĩnh'

Nghe Bạch My nói vậy cô cũng không nghi ngờ gì nữa, vui vẻ 'Ừ' một tiếng rồi đứng lên ra về.

Ngước nhìn bóng lưng ngày càng đi xa của cô mà Bạch My đau lòng. Âm thầm than:

'Haizz, lần đầu tiên tỏ tình đã thất bại. Không sao, nhất định một ngày nào đó em sẽ khiến chị yêu em say đắm, cứ đợi mà xem'.

_____

#Song_Hạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net