SỢ YÊU (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Cô nghe chưa Mỹ Mỹ, hắn đâu coi cô là vợ.... vậy thì đêm nay em sẽ là của tôi... - Nói rồi hắn hung bạo xé toạc trang phục trên người cô, rồi cho bọn đàn em thay nhau cưỡng bức cô.

- Xin các anh.. tha cho tôi.. đừng làm vậy mà... van xin các anh.... - Mỹ Mỹ cô khóc nấc lên rồi ra dấu cho bọn chúng hiểu.

- À... thì ra cô em xinh đẹp này bị câm à, thảo nào hắn bỏ là phải... để tụi này sài tạm vậy là được rồi - Hắn ta đưa tay mơn trớn trên từng thớ da thịt của cô rồi nói.

Còn Mỹ Mỹ cô thì ra sức chống cự mạnh mẽ, nhưng sức của cô thì làm sao đấu nổi với những tên đàn ông lực lưỡng đó.

Sau khi thực hiện xong cơn thú tính trong người, hắn ta gọi điện cho Kim Tử Long anh:

- Cô nhân tình của anh trở về cạnh anh rồi chứ - Hắn nhếch môi cười đểu rồi nói.

- Tôi đang đón cô ấy, mau giao người cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình...

- Haha.... con vợ câm ngốc nghếch của anh vẫn đang ở trong tay tôi, cô ta vừa bị bọn đàn em của tôi xơi tái rồi... nghe không... nghe tiếng rên của cô ta không... hahaaha.. - Hắn cố tình đưa điện thoại để sát người cô cho Kim Tử Long anh nghe thấy.

- Thằng khốn nạn.... mày buông cô ấy ra ngay... - Tử Long anh nhói lòng khi nghe tiếng cô phát ra từ cuống họng.

- Buông.... ha.... nói dễ nghe nhỉ.... tôi đã đồng ý thả cô nhân tình theo lời của anh rồi, thì con câm này chẳng là gì đối với anh nữa, rõ chưa, tụi bây mau xử đẹp con nhỏ đó cho đại ca - Hắn ném mạnh điện thoại xuống đất.

---------------------------

- Alo... alo... tên khốn... mày giấu cô ấy ở đâu...Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau - Điện thoại hắn mất tín hiệu khiến Kim Tử Long anh bấn loạn.

- Mỹ Mỹ... cô đợi đó... không được xảy ra chuyện gì có biết không - Anh chuẩn bị lên xe lái đi thì:

- Anh yêu... em sợ quá... huhu... chẳng phải anh tới cứu em sao, sao còn ngồi ở đây - Ả khóc lóc nhìn anh.

- Em không sao chứ - Anh hờ hững hỏi.

- Em không sao... anh biết không em sợ lắm, sợ chúng hãm hại em - Ả ta lại giở trò mèo khóc chuột với anh.

- Ngoan, vào đây với anh.... - Tử Long anh mở cửa xe rồi ôm ả ta vào lòng dỗ dành, còn cô thì.....anh chẳng mấy quan tâm....

- Đi với anh tới chỗ này... - Nói rồi anh lái xe thật nhanh về phía trước khiến ả ta hoảng hồn.

- Anh... đi từ từ thôi... em đang có thai.... - Nhã Lam sợ hãi nhìn anh nói.

Phải rồi... không sợ sao được, cái thai này có phải là con ruột của Kim Tử Long anh đâu, chỉ là thấy anh có tiền của nên cô ta bám vào thôi.

- Anh biết rồi... ngồi yên đó đi - Anh lên tiếng nhưng vẫn không giảm tốc độ.

- Nhưng em sợ....

- Đứa bé sẽ không sao....

Trên một quãng đường khá dài, nhìn anh như vậy, cô ta không dám hé một lời vì sợ chuyện cái thai bị bại lộ.

-----------------------------

Một tiếng sau, tại vùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh, không ánh đèn, chỉ có ánh trăng sáng vằng vặc khẽ chiếu xuyên xuống bãi đất trống gần đó, Kim Tử Long anh lặng lẽ bước xuống, phía sau là cô ta.

- Anh... tại sao mình lại tới đây.

- Em đi đi... đừng hỏi... - Anh liếc đôi mắt sắc bén nhìn ả.

- Vâng... em hiểu rồi.

- Lãnh Hạo.. mày ở đâu, mau đưa cô ấy ra đây... Lãnh Hạo - Anh hét lớn gọi tên hắn.

- Kim thiếu gia... chào anh, lâu rồi không gặp, sao phải vội... cứ từ từ đã nào.

Hắn trịnh trọng đưa tay ra bắt tay anh, nhưng Kim Tử Long anh lại khước từ và đấm mạnh vào mặt hắn, máu trên miệng và mũi hắn chảy ra, hắn nhếch môi cười khinh nhìn anh.

- Được... nếu đã muốn vậy, thì tôi sẽ đấu tới cùng, mau đưa cô ta đến đây... - Hắn ra lệnh cho bọn đàn em đưa Mỹ Mỹ cô đến.

- Mày thấy gì không Kim Tử Long, cô vợ câm yêu quý của mày đó... sao hả... thấy thế nào.... nhìn thảm hại quá phải không? - Hắn giở giọng khiêu khích anh.

- Mày... mày muốn gì chứ, thả cô ấy ra mau - Anh điên cuồng xông vào thì bị ả ta giữ lại.

- Anh...vậy là sao chứ... sao anh nói yêu em nhưng lại muốn cứu ả câm đó - Nhã Lam giãy nảy giận dỗi anh.

- Em im đi.... phiền phức quá - Kim Tử Long anh giật mạnh cánh tay ả ra ngoài.

Anh thật không biết lúc này cảm xúc của mình như thế nào, nhưng trái tim anh cứ mách bảo phải làm một điều gì đó vì cô. Hay có lẽ hình bóng của Mỹ Mỹ cô đã khắc sâu trong tâm trí anh rồi.

Không... không đúng, chẳng phải anh chỉ yêu mỗi cô nhân tình Nhã Lam thôi sao. Đúng rồi.. anh chỉ yêu mỗi Nhã Lam...còn cô gái câm đó không liên quan gì với anh cả. Nhưng...sao trái tim anh lại đau thế này!

- Anh vì ả câm đó mà mắng em, huhu anh không thương mẹ con em..

- Được rồi.. ngoan nào, anh xin lỗi đã vô cớ la em.

- Diễn kịch trước mặt em sao, các người chỉ là một lũ giả dối.... đi hết đi.... - Mỹ Mỹ cô nhìn thấy cảnh tượng phía đằng xa ấy, rồi bất chợt cái suy nghĩ bi thương kia cứ xuất hiện mãi trong đầu, khiến nước mắt của cô vô thức mà rơi mãi... rơi mãi không có điểm dừng.

------------------------

- Lãnh Hạo, anh muốn gì, mau thả người của tôi ra.

- Người của anh sao ... haha... cô ta bây giờ đã là người của bọn tôi rồi, có hiểu vì sao không? Cô ta là đồ vật để cho chúng tôi cưỡng bức - Hắn cười nhởn nhơ.

- Mày... - Kim Tử Long anh nhào tới đánh tới tấp vào hắn, hắn cũng chẳng vừa mà đánh trả lại anh, nhưng sức hắn yếu hơn anh nên chỉ mới vài cú đâm, hắn đã ngã lăn quay ra đất.

Thấy vậy anh nhanh chóng tiến tới chỗ cô, hạ gục bọn đàn em của hắn rồi tháo dây trói trên người cô xuống. Nhìn hình ảnh cô vợ mà anh đã từng cưng chiều trước đây khắp cả người đầy máu, đặc biệt là ở phần hạ thể....khiến anh không khỏi xót xa, mà ôm chầm lấy cô.

- Xin lỗi em... Mỹ Mỹ... xin lỗi vì đã để em chịu tổn thương nhiều như vậy - Kim Tử Long anh nghẹn lời thốt ra.

- Anh không có lỗi gì cả, cảm ơn anh đã cứu em.... anh nhanh rời khỏi đây đi, em tự về được - Mỹ Mỹ cô nhìn anh ra hiệu.

- Anh không cho em đi, chúng ta sẽ quay về lại được không em.

- Em không sao... không có anh em vẫn sống tốt anh đừng lo, còn anh cứ quay trở lại với tình yêu của đời mình đi... cô ấy đang mang thai đó - Cô đau đến không thể khóc được nữa, nên chỉ ra kí hiệu cho anh hiểu trong vô thức..

- *Đoàng....Đoàng...* - Tiếng súng vang lên, cô giật mình quay lại thì thấy viên đạn đang nhắm thẳng vào anh. Mỹ Mỹ cô không nghĩ gì nhiều mà chỉ chạy tới ôm chầm lấy anh từ phía sau lưng. Cô hứng trọn viên đạn rồi ngã khuỵu xuống bãi cát lạnh lẽo.

- Mỹ Mỹ... em tỉnh lại đi, em làm sao vậy... tỉnh dậy cho anh.... - Kim Tử Long anh gào lên khi thấy trên người cô máu chảy loang lỗ.

- Đừng khóc anh....em đi rồi... anh sẽ sống tốt hơn mà, có phải không? Gia đình ba người anh sẽ không có ai cản trở nữa.... em mệt quá... em buông tay nhé!!! - Mắt cô nhòe lệ, phải cố gắng lắm thì cô mới thực hiện hết các kí hiệu cho anh hiểu.

- Không... không được.. em phải tỉnh lại hiểu không bảo bối của anh - Anh ôm chặt như sợ Mỹ Mỹ cô rời bỏ anh.

- *Đoàng... đoàng...* - Phát súng thứ hai vang lên, cô cố lấy hết sức gắng gượng một lần nữa đỡ luôn viên đạn xuyên thấu tim đó thay cho anh.

Và rồi cái giây phút ấy, cô buông thõng hai cánh tay đang vịn ở cổ Kim Tử Long anh mà ngã xuống đất... cô đã đi rồi.... đi xa thật rồi...

- Khônggggg... bảo bối.... tại sao em ngốc như vậy chứ.... - Anh hét lên đầy đau đớn.

"Tận cùng trong em vẫn không hiểu đã sai điều gì
Khiến anh lạnh lùng rồi thay đổi
Nghìn trùng xa xôi chia đôi ngăn cách hai con người
Chính ở trái tim không còn yêu.

Đừng chúc em mai này, sẽ yêu người tốt hơn
Hạnh phúc em thương em yêu một đời
Là anh.. anh đó
Đừng nói anh rất buồn, nói anh cũng tổn thương
Một người khi muốn ở lại, thì đã ở lại.....

Thôi đừng nói nhiều lời, em đớn đau nhiều rồi
Quá yêu người đánh mất bản thân
Bởi do lòng cam tâm đau đến quen rồi...
Em lãng phí đời mình, giấu hết cho cuộc tình
Sống cưng chiều cảm xúc người khác
Để nhận lại tương lai tan nát...đi đi.."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net