Chương 25.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Nó nói dối, nó lúc nãy còn nói hai quả trứng gà là mẹ cho nó, mẹ, mẹ nói thật đi, trứng gà này thật là mẹ cho nó sao?"

Lâm Tuệ cũng không muốn oan uổng con trai, nhưng những năm này trứng quý lại nhiều tiền a, ai lại không có việc gì đem trứng gà không công đưa cho người khác?

Hai quả trứng gà tất nhiên không phải Vương Thu Anh cho.

Bà cũng không nghĩ từ xưa đến nay cháu ngoại lanh lợi lại có thể nói dối: "Là mẹ cho đó."

"Mẹ!" Lâm Tuệ quả thực cũng bị mẹ của cô làm cho tức chết, "Mẹ đây không phải yêu thương nó, mà mẹ đây là đang hại nó! Người xưa nói, khi còn bé trộm kim trưởng thành trộm vàng, hiện tại không giáo dục nó cho tốt, về sau sẽ giáo dục không được nữa!"

Đông Lâm khuôn mặt trướng đến đỏ bừng, đột nhiên đẩy bà ngoại ra, vừa khóc vừa chạy ra ngoài: "Con không có ăn trộm trứng gà, mẹ là xấu mẹ hư, Đông Lâm không bao giờ ... muốn thích mẹ nữa!"

Còn chưa có chạy ra ngoài, Đông Lâm vấp phải ngưỡng cửa: "Phanh" một tiếng ngã cái gục.

Bị ngã khiến lòng bàn tay bị trầy da, hai quả trứng gà bên trong yếm cũng bị vỡ.

Đông Lâm thấy trứng gà vỡ, nhịn không được nữa khóc "Oa" một tiếng lên: "Chị Kiều Kiều cho trứng gà bị vỡ ... Ô ô ..."

"Ôi ôi, cháu ngoại cục cưng của bà." Vương Thu Anh đau lòng chạy tới, đem bánh bao nhỏ ôm lên.


Lâm Tuệ nghe được lời con trai nói ..., thân thể khựng lại: "Đông Lâm, con nói trứng gà này là Đại Kiều cho con?"

Bánh bao nhỏ cũng nóng nảy đấy!

Đông Lâm tức giận vô cùng, nằm sấp vào trong ngực bà ngoại, không muốn nhìn mẹ nó.

Vương Thu Anh dùng ánh mắt như đâm vào con gái: "Mẹ đã nói đứa nhỏ Đông Lâm này từ trước đến nay hiểu chuyện nghe lời, như thế nào lại trộm đồ, con tưởng rằng trẻ nhỏ có thể tùy ý đánh chửi sao, con còn tiếp tục như vậy, sớm muộn gì cũng làm tâm đứa trẻ rét lạnh, Phương Tiểu Quyên chính là tấm gương!"

Nói xong, bà ôm cháu ngoại trở lại về nhà cũ.

Lâm Tuệ thấy con trai bị ôm đi, trong lại áy náy khó chịu.

Kiều gia bên này, Vạn Xuân Cúc cùng Trần Xảo Xảo hai chị em dâu ngưng chiến, một lần nữa tiến phòng bếp giúp mẹ chồng chuẩn bị cơm tất niên.



Về phần Vạn Xuân Cúc nói muốn về nhà mẹ đẻ, ừ, nghe một chút là tốt rồi.



Chưa đến năm giờ, cơm tất niên liền làm xong.

Vì chiếu cố Kiều Chấn Quân tê liệt, đồ ăn được đặt trên bàn giường, bàn giường quá nhỏ, chỉ có thể phân thành hai bàn, người lớn một bàn, trẻ em một bàn.

Mỗi bàn tổng cộng có ba thức ăn thịt, ba thức ăn chay, bởi vì Tiết Xuyên hai ngày này thân thể tốt lên, cho nên thức ăn thịt đều là do ông tự mình xuống bếp làm, hương vị quá tốt kia khiến mọi người nuốt cả đầu lưỡi!

Mọi người lần nữa phát huy thói quen tốt "Cơm không nói", đưa đôi đũa ra ngoài vừa nhanh vừa chuẩn, kẹp lấy một miếng thịt, nguyên một đám được ăn đều là miệng đầy dầu.

Vạn Xuân Cúc hóa đau thương thành sức mạnh, một đũa lại một đũa vào bụng, cho bụng ăn no, tâm tình cũng vì thế mà ... bắt đầu tốt.

Cơm nước xong xuôi, Kiều Tú Chi cùng Tiết Xuyên trở về phòng cầm tiền mừng tuổi đi ra.

Bọn nhỏ vừa nhìn thấy tiền mừng tuổi, con mắt lập tức đều sáng.

An Bình động tác nhanh nhất, "Phù phù" một tiếng liền quỳ xuống trước ông bà nội: "Ông bà nội, chúc mừng phát tài, chúc bà nội sang năm đánh thêm con lợn rừng lớn vậy thì cả nhà có thể mỗi ngày đều ăn thịt!"

Mọi người bị chúc phúc này của An Bình chọc cười.

Vạn Xuân Cúc nhìn con trai bảo bối, vẻ mặt kiêu ngạo.

Không hổ là con của cô, ngay tại lúc này động tác nên nhanh hung ác chuẩn!

Kiều Tú Chi cùng Tiết Xuyên phân chia tiền mừng tuổi cho đứa trẻ, thống nhất đều là một đồng tiền.

Đại Kiều cầm trong tay hai đồng tiền nóng hầm hập, khuôn mặt nhỏ nhắn kích động đến đổ rừng rực.

Đây không phải lần đầu tiên cô nhận tiền mừng tuổi, nhưng là lần đầu tiên được quyền sử dụng tiền mừng tuổi.

Trước kia trong nhỏ, cha sẽ cho cô tiền mừng tuổi, nhưng chốc nữa mẹ sẽ lấy tiền đi, dùng lý do không phải bộ dáng người lớn: "Mẹ trước để giữ cho con", mà là lời lẽ hùng hồn nói cô thứ tai họa, không có tư cách dùng tiền mừng tuổi!

An Bình bên này lấy tiền mừng tuổi từ ông bà nội, lập tức đem ánh mắt chuyển lên hai người chú.

"Chú Hai, chúc mừng phát tài, chúc thân thể chú Hai mau khỏe, mau mau đem tiền mừng tuổi lấy ra!"

"Chú Ba, chú tốt nhất, vừa đẹp trai lại hào phóng, tiền mừng tuổi không một đồng tiền a?"

Nghe được lời An Bình nói ..., mọi người lại cười to ầm ầm.

Bánh bao Đại Kiều thấy anh họ cầm không ít tiền mừng tuổi, cô học theo, đi sau theo anh họ chúc tết các vị trưởng bối.

Chỉ chốc lát sau, trong tay liền tích lũy đủ năm đồng tiền, quả thực khiến Đại Kiều kích động hết sức.

Vạn Xuân Cúc thấy bầu không khí tốt, cố tình nói vài lời dễ nghe nịnh nọt cha mẹ chồng: "Cha, cha trù nghệ tốt như vậy, rãnh rỗi dạy cho hai đứa nhỏ Đông Hà cùng Đông Anh a, hai đứa không chỉ bộ dáng lớn lên khó coi, tính tình cũng không được vui, con sợ mấy đứa về sau không ai lấy, nếu như học được nấu ăn mànói..., tốt xấu có một sở trường, về sau tìm nhà chồng cũng dễ dàng hơn."


Hai chị em Kiều Đông Hà cùng Kiều Đông Anh đang thật vui vẻ thảo luận muốn sử dụng tiền mừng tuổi này như thế nào, bất ngờ bị mẹ thọc một đao!

Hai chị em vô cùng phiền muộn.

Nhưng rất nhanh, cha của các cô liền báo báo thù cho các cô!

Chỉ thấy Kiều Chấn Quốc giận dữ nói: "Nói đến việc này cũng trách em, em làm mẹ lớn lên không dễ nhìn, bọn nhỏ đều giống em, còn có thể thế nào đẹp mắt?"

Vạn Xuân Cúc: "..."

Được rồi, tại sao đến trên người cô a?

Cẩu nam nhân này, thật sự là tức chết cô!

An Bình dập đầu quá mãnh liệt, đứng lên trước mắt tối sầm, "Phanh" âm thanh ngã sấp xuống.

Vạn Xuân Cúc đau lòng con trai, cũng chẳng quan tâm tức giận, lập tức chạy tới, ai ngờ dưới chân vừa trợt, cũng ngã sấp xuống.

"Ôi... Bụng của em..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net