Chương 26.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phương Tiểu Quyên liền đắc ý, trong khoảng thời gian này nhà họ Phương quá xui xẻo, rốt cục nghe được một tin tức tốt!

 Phương Tiểu Quyên đi tới, vỗ đùi lớn tiếng hét lên: "Ta đã nói rồi, nó chính là trời sinh mang suy tai họa, ai dính vào nó đều không may!"

 "Ta cùng Tiểu Kiều đều rời khỏi nhà họ Kiều, nhưng mỗi lần gặp phải nó, không ngã té thì cũng là bị đánh, Thiên Sát Cô Tinh như này, ta khuyên các ngươi về sau không nên tới gần nó, bằng không không biết khi nào lại gặp xui xẻo.

Dù cho giao tình người nhà Kiều tốt, thì lần này cũng không có ai đứng ra vì Đại Kiều nói chuyện.

 Gần sang năm mới gặp máu, thật sự quá là điềm xấu.

 Mấy đứa trẻ nhà họ Kiều đều sợ hãi.

Nhất là An Bình, mẹ nó là vì muốn tới dìu nó mới ngã sấp xuống, nó còn cầm tiền mừng tuổi nóng hầm hập trên tay, trên mặt cũng mất đi nụ cười.

Đại Kiều trong lòng cũng rất lo lắng.

Nhìn anh chị họ: bọn họ đều rầu rĩ không vui, Đại Kiều liền đem kẹo thỏ trắng em Đông Lâm cho lấy ra, cùng anh chị họ cùng nhau chia sẻ.

Tiết Xuyên đi tới thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười.

Vì trấn an mấy đứa trẻ, ông lấy đồ tết chuẩn bị cho khách mừng năm mới ăn, An Bình vô tâm, chứng kiến nhiều đồ ăn ngon như vậy, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Kiều Tú Chi chỉ huy hai đứa con trai, vội vã đến bệnh viện thị trấn.

Đi qua đoạn đường này thực sự quá khó khăn.

Đường đi gồ ghề không bằng phẳng không nói, đi đến nửa đường còn có tuyết rơi, hơn nữa Vạn Xuân Cúc trên kêu rên không ngừng, Kiều Tú Chi thiếu chút nữa một chưởng đem Vạn Xuân Cúc đánh ngất luôn!


Bác sĩ trực ban chứng kiến một đại nam nhân ôm một nữ nhân máu chảy đầm đìa tiến vào, mặt nghiêm túc nói: "Nhanh, nhanh ôm vào phòng cấp cứu."

Sau khi hỏi rõ tình huống, ngay cả bác sĩ cũng cho rằng cái thai của Vạn Xuân Cúc khó mà giữ được.

Ai ngờ một phen kiểm tra xong, máu chảy không ít, nhưng đứa trẻ rõ ràng không có mất.

Hai bác sĩ trực ban khoa phụ sản đều giật mình: "Đứa trỏ này cũng ngoan cường quá à nha?"

Mọi người nghe được đứa trẻ không có mất, cũng không khỏi sâu dài một hơi thật to.

Chỉ có Vạn Xuân Cúc vẻ mặt kinh ngạc đến ngây người, hơn nửa ngày mới lôi kéo tay áo bác sĩ hỏi: "Bác sĩ, anh xác định trong bụng của tôi có ... đứa trẻ?"

Vạn Xuân Cúc thật sự rất khiếp sợ!

Cô trước đó chỉ làm bộ mang thai, như thế nào giả bộ một chút thật đúng là mang bầu?

Bác sĩ nghe Vạn Xuân Cúc hỏi câu này, sửng sốt một chút, nhanh chóng liền giải thích vì cô lo lắng cho đứa trẻ, vì vậy an ủi cô: "Vị đồng này, cô yên tâm, tuy nhiên cô chảy không ít máu, nhưng con của cô rất kiên cường, bất quá lần sau phải cẩn thận một chút, không thể lại ngữ như vậy."

Vạn Xuân Cúc ngơ ngẩn ngay tại chỗ, sau một khắc lập tức vui mừng nhướng mày.

Cô mang thai.

Cứ như vậy, cô rốt cuộc không cần lo lắng nói dối bị vạch trần rồi!

Trần Xảo Xảo mông nhỏ nếu như biết cô mang thai, chỉ sợ mũi phải tức xiêu vẹo.

Tuy rằng đứa trẻ không có mất, nhưng Vạn Xuân Cúc chảy nhiều máu như vậy, vì lý do an toàn, bác sĩ để cho bọn họ ở lại viện quan sát một ngày, ngày mai nếu không có chuyện gì nữa thì xuất viện.

Kiều Tú Chi tuy nhiên thường xuyên thấy con dâu cả dại dột như heo, nhưng bà không phải mẹ chồng hà khắc, tự nhiên bà sẽ không vì chuyện này mà làm khó dễ.

Bà để Kiều Chấn Quốc ở lại chăm sóc vợ mình, bà cùng thằng Năm về nhà thông báo mọi người trong nhà, ngày mai sẽ lên đón bọn họ.

Trước khi đi, Kiều Tú Chi cho Kiều Chấn Quốc năm đồng, để chính mình nhìn năm đồng tiền.

Kiều Chấn Quốc ở cửa ra vào nhìn mẹ cùng em trai về, thẳng đến khi không nhìn thấy người, anh mới quay người trở về phòng bệnh.

Vạn Xuân Cúc nằm ở trên giường bệnh, đưa tay sờ bụng mình, vẻ mặt kiêu ngạo: "Chấn Quốc, em có dự cảm, trong bụng này nhất định là con trai."

Kiều Chấn Quốc ngược lại là không sao cả, con trai hay con gái, dù sao sinh đều nuôi.

Vạn Xuân Cúc lúc này tâm tình tốt, không cần nam nhân mình trả lời, cô nói mãi không ngừng: "Chấn Quốc, anh nói xem, nếu em một lần nữa cho nhà họ Kiều thêm một nam đinh,... mẹ có thể hay không ban thường cho em?"

Kiều Chấn Quốc vẻ mặt kỳ quái mà nhìn xem Vạn Xuân Cúc: "Em không phải sinh ra mẹ anh, tại sao phải ban thanh thưởng cho em?"

Cảm giác thót tim lại nổi lên!

Vạn Xuân Cúc trong lòng tự nói với mình ngàn vạn không thể tức giận: "Em nói trọng điểm là nam đinh, nam đinh. Trước mặt nhà họ Kiều chỉ có mình em sinh ra con trai, chú Hai cùng chú Nam đều chỉ sinh ra con gái, em nếu lại sinh con trai, em chẳng phải là công thần của nhà họ Kiều sao?"

Kiều Chấn Quốc cười nhìn Vạn Xuân Cúc: "Mẹ của anh sinh ra ba con trai, em bất quá mới sinh ra được một đứa con trai liền muốn được thưởng, vợ, em không đẹp, ngược lại nghĩ rất đẹp."

Vạn Xuân Cúc: "..."

Cô vì sao không nhớ lâu, hết lần này tới lần khác muốn cùng tên khờ này nói chuyện.

Vạn Xuân Cúc tức giận đến bộ ngực ʘʘ kịch liệt trên dưới phập phồng, hờn dỗi mà xoay người sang chỗ khác, không bao giờ ... muốn cùng nam nhân mình nói chuyện nữa.

Đi đến bệnh viện thị trấn khi sắc trời đã tối, cho nên hai mẹ con Kiều Tú chi là chạy trong bóng đêm trở về.

Thật ra theo góc độ an toàn mà nói, bọn họ tốt nhất là ở bệnh viện thị trấn một đêm, ngày mai cùng vợ chồng Trấn Quốc trở về, nhưng Kiều Tú chi sợ người trong nhà lo lắng, cho nên vẫn quyết định trong đêm quay về.

Đợi bọn họ trở lại thôn Thất Lý, phần lớn thôn dân cũng đã ngủ rồi, chỉ có nhà họ Kiều vẫn sáng đèn.

Tiết Xuyên nghe được động tĩnh, cầm một cái áo khoác chạy ra, vừa phủ thêm cho vợ, vừa nói: "Thế nào rồi? Con dâu cả không có sao chứ?"

"Con dâu cả không có việc gì, đứa trẻ không có mất." Kiều Tú Chi cầm chặt tay của ông, phát hiện tay của ông một mảnh lạnh buốt, "Thân thể của anh vốn không tốt, không nên đi ra đây!"


Nói xong hai vợ chồng ôm nhau đi vào.

Kiều Chấn Dân: "..."

Cha, mẹ, có phải hay không các người đã quên sau lưng còn có con trai?

 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net