"Hạnh phúc này....cao quá, em với không nổi"

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Đoản

"Anh, chiếc váy cưới kia đẹp quá, mình vào xem thử nhé"

Cô ấy níu lấy tay anh chỉ chỉ vào chiếc váy trong tiệm váy cưới kia, quả thật nó rất đẹp. Anh gật gật đầu.

"Oa đẹp quá, em mặc thử cho anh xem nha"

Cô ấy cầm lấy nó rồi đi vào phòng thử, cô nhìn thấy mà cũng muốn thử lấy một cái.

"Em cũng vào thử đi"

Anh tự tay chọn cho cô một chiếc, cô rụt rè không dám nhận.

Anh cưới cô vì chuyện làm ăn nhưng anh đã có người yêu, là cô ấy, cô biết mình chỉ là kẻ ngoài cuộc nên không dám bon chen.

"Nhưng tôi...tôi không cần"

"Em mới là vợ của tôi, em cũng có quyền"

Cô gật gù rồi đi vào phòng thử, lúc bước ra cô và cô ấy cùng nhau đi ra nhưng ánh mắt của anh lại dán lên người cô.

"Anh thấy đẹp không?" cô ấy hỏi anh nhưng mắt anh vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc váy cô đang mặc.

"Đẹp, em mặc nó rất hợp" anh nhìn cô nói với cô ấy.

"Anh, anh nhìn cái gì mà chằm chằm vậy"

Cô ấy thấy cô cũng mặc váy cưới nên trong lòng đó kị, tức giận liếc mắt sang cô, anh lúc này mới chú ý đến cô ấy.

"À, anh bảo là rất đẹp, em mặc cái gì cũng đẹp hết"

Cô ấy vui sướng ôm lấy tay anh, anh cầm tay cô ấy đến chỗ gương chỉnh lại vạt váy cho cô ấy.

"Anh mua cho em nha, sau này chúng ta làm đám cưới em sẽ mặc nó"

"Ừ, em thích là được"

Cô im lặng, cô đau lắm nhưng vẫn lặng thing thay váy rồi trả lại cho cô chủ cửa hàng, cô bán hàng nhìn họ lắc lắc đầu.

Hai người kia vui vẻ họ đâu biết cảm xúc của cô, cô buồn nhưng cô gượng cười nhìn họ, thầm chúc họ hạnh phúc.

Cô lặng lẽ rời đi, ngoài trời tuyết rơi và cô cảm thấy lạnh lẽo, cô nhớ ba mẹ, nếu có ba ở đây ba sẽ cùng thử váy với cô, ba sẽ khen cô đẹp như công chúa, ba sẽ mua nó cho cô.

Cô vừa đi vừa kìm nén nước mắt, nhưng cô chịu không nổi nữa, người cô ngồi thụp xuống ôm miệng cố che đậy cảm xúc.

"Hạnh phúc này....cao quá, em với không nổi"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net