Văn Tường 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mịch Nhi: Hạo Tường sư huynh, Hạo Tường sư huynh.

Hạo Tường: Mịch Nhi có chuyện gì vậy, làm gì mà muội chạy nhanh giữ vậy.

Mịch Nhi: Hạo Tường sư huynh trưởng môn muốn gặp huynh, nghe bảo là mẫu thân huynh gửi thư tới yêu cầu cho huynh xuất sơn.

All: cái gì? Xuất sơn?

Diệu Văn: nhưng mà một khi xuất sơn thì sẽ không trở về sư môn được đó.

Trần Lãng: Diệu Văn sư huynh, huynh ở đây rồi.

Diệu Văn: Trần Lãng đệ lại làm sao nữa đấy.

Trần Lãng: phụ thân huynh gửi thư cho trưởng môn yêu cầu cho huynh xuất sơn.

Diệu Văn: sao lại như vậy.

Hạo Tường: khoang hãy suy nghĩ linh tinh, chúng ta đến gặp sư phụ rồi tính tiếp

Nói rồi cả đám kéo nhau đi gặp trưởng môn và nhị vị sư tôn.

All: bái kiến sư phụ/trưởng môn và nhị vị sư tôn.

Trưởng môn: được rồi, Nghiêm Nhi, Văn Nhi từ giờ hai con sẽ không là đệ tử của Thiên Sơn môn nữa.

All: sư phụ/trưởng môn

Trưởng môn: nghe ta nói hết đã, các con tuy không còn là đệ tử của Thiên Sơn môn nhưng các con vẫn có thể tự do ra vào Thiên Sơn môn như là nhà của mình.

Nhị Sư Tôn: hai người các con phải xuất sơn bởi vì đây là điều phụ mãi của hai con muốn.

Tam sư tôn: hai đứa nhớ sau khi xuất sơn thì hãy thường xuyên về thăm mọi người.

Trưởng môn: được rồi hai đứa về chủng bị hành lý đi, lên đường bảo trọng.

All: vâng trưởng môn/sư phụ nhị vụ sư tôn.

Nói rồi cả hai quay về phòng thu xếp hành lý, cả hai đều buồn cả, vì thời gian cấp bách cả hai chỉ kịp tạm biệt qua loa với các sư huynh đệ trong sư môn rồi nhanh chóng ly khai, trên đường xuống núi cả hai im lặng không nói lời nào, đột nhiên Diệu Văn lên tiếng.

Diệu Văn: Hạo Tường huynh ổn chứ.

Hạo Tường: có gì mà không ổn.

Diệu Văn: sau này chúng ta dùng hạc giấy để đưa thư cho nhau được không.

Hạo Tường: cũng được, huynh có cái này cho đệ

Diệu Văn: cái này là.

Hạo Tường: đây là thiên truyền âm.

Diệu Văn: nhìn nó không khác gì một chiếc nhẫn cả?

Hạo Tường: đây là chiếc nhẫn dù ở xa cách mấy chúng ta vẫn có thể thông qua nó để nói chuyện.

Diệu Văn: thật sao, vậy ta phải thử mới được.

Nói rồi Diệu Văn chạy ra một chỗ khá xa, đeo chiếc nhẫn trên ngón tay áp út rồi nhẹ gọi hai chữ Nghiêm Nhi.

Diệu Văn: Nghiêm Nhi.

Hạo Tường: Lưu Diệu Văn đệ dám gọi huynh là Nghiêm Nhi?

Giọng nói của Hạo Tường phát ra từ chiếc nhẫn, Diệu Văn liền vui vẻ chạy trở lại xin lỗi người kia rồi cả hai cùng xuống núi, sau khi xuống núi y và Diệu Văn chia ra thành hai hướng khác nhau, Diệu Văn đi hướng đông y đi hướng tây.

Phủ thái sư.

Nô bộc: mau báo thái sư công tử về rồi.

Thái sư: Văn Nhi con về rồi.

Diệu Văn: văn Nhi tham kiến phụ thân, mẫu thân.

Phu nhân: nào mau đứng lên con đi đường có mệt không.

Diệu Văn: dạ không ạ, mà muội muội con đâu.

Mộng Hoa: muội đây, ca ca mừng huynh về nhà.

Diệu Văn: càn lớn muội càng xinh đẹp.

Mộng Hoa: đa tạ ca ca quá khen.

Thái sư: lần này ta gọi con về cũng có một việc, con còn nhớ hôn ước giữa con và con của Nghiêm nguyên soái không

Diệu Văn: con nhớ, không lẽ phụ thân người muốn con thành thân sao.

Thái sư: đúng vậy.

Diệu Văn: nhưng mà hài nhi....

Thái sư: không nói nhiều, 5 ngày nữa sẽ là ngày đại hôn của hai đứa.

Diệu Văn: phụ thân...mẫu thân.

Phu nhân: ta xin lỗi, ta không giúp được con rồi, thôi con về phòng nghỉ ngơi đi.

Diệu Văn: vâng ạ.

Diệu Văn ậm ực đi về phòng mà không biết giải thích với Hạo Tường ra sao.

Bên phủ nguyên soái.

Hạo Tường: sao cơ phụ thân người muốn con lấy con trai của Lưu thái sư.

Nguyên soái: phải đây là hôn ước từ nhỏ của hai đứa.

Hạo Tường: nhưng mà hài nhi...mẫu thân người....

Nghiêm phu nhân: xin lỗi, mẫu thân cũng không giúp được con.

Hạo Tường: phụ thân đừng mà con....

Nguyên soái: không nói nhiều, 5 ngày nữa là ngày đại hôn của cả hai.

Nói rồi phụ thân của Hạo Tường bỏ đi, y ấm ức về phòng khóc một trận, suốt 5 ngày qua cả hai không viết thư cho nhau, cũng không thông qua thiên truyền âm mà nói chuyện, cứ vậy ngày đại hôn cũng đến, nhưng y không biết là người mà y lấy làm phu quân, lại chính là sư đệ yêu thương của mình Lưu Diệu Văn.

Trình Hâm: aida Hạo Tường đệ cười lên một chút được không.

Tuấn Lâm: đúng đó, đệ đừng có mặt như đưa đám vậy chứ.

Hạo Tường: đệ vui không nổi.

Trình Hâm: thôi kệ đệ ấy đi, Tuấn Lâm đệ lấy khăng che mặt cho đệ ấy tới đây, tân lang sắp tới rồi kìa.

Tuấn Lâm: khăng đây ạ.

          : TÂN LANG TỚI....

Sau khi cuối lạy phụ mẫu xong y được đưa lên kiệu hoa rước về phủ thái sư.

Gia Kỳ: Diệu Văn đệ sao vậy, hôm nay là ngày đại hôn của đệ đó vui lên xem nào.

Chân Nguyên: đệ ấy vốn dĩ không muốn thành thân, hôm nay lại bị ép bảo sao vui nổi.

Gia Kỳ: đệ cố cười lên đi, đệ và con trai của Nghiêm nguyên soái này hoàng thượng cũng là người ban hôn, lác nữa hoàng thượng cũng tới tham dự đó.

Diệu Văn: đệ biết rồi, cố cười lên là được chứ gì.

Phủ thái sư.

   : nào chủng bị bái đường thôi.

   : nhất bái thiên địa.

   : nhị bái cao đường.

   : phu thê giao bái

   : đưa vào động phòng.

Sau một hồi bái đường thì lúc này y được đưa vào phòng, còn Diệu Văn thì đi mời rựu, ngoài mặt thì cười nhưng bên trong thì không hề cười.

Tối trong phòng.

Diệu Văn: ta nói cho huynh biết, mặc dù huynh đã gã cho ta nhưng ta không hề yêu huynh, nên sau này chúng ta sẽ đóng giả làm phu thê khi coa người khác, còn không coa người thì ai muốn làm gì cũng không được quản.

Hạo Tường: được, ta vốn dĩ đã có người trong lòng, ta cũng không muốn có hôn sự này.

Diệu Văn: giọng nói này là...Hạo Tường, Hạo Tường là huynh sao.

Hạo Tường: Diệu..Diệu văn sao...sao đệ lại ở đây.

Diệu Văn: huynh là con trai của Nghiêm nguyên soái?

Hạo Tường: phải, đệ....

Diệu Văn: huynh dám thành thân mà không nói ta một tiếng

Hạo Tường: ta...không phải đệ cũng vậy sao, nói ta cái gì.

Diệu Văn: được rồi, là đệ sai.

Hạo Tường: lúc nãy....

Diệu Văn: lúc nãy huynh bảo huynh có người trong lòng.

Hạo Tường: không phải cái đó, ta tưởng không phải đệ.

Diệu Văn: Nghiêm Nhi ta yêu huynh.

Sáng hôm sau.

Hạo Tường: Lưu Diệu Văn tên khốn kiếp đệ cút đi cho ta.

Diệu Văn: aiza đệ xin lỗi mà, là do tối qua đệ có hơi mạnh tay.

Hạo Tường: như này làm sao ta xuống giường được, còn phải dân trà.

Diệu Văn: huynh yên tâm nghỉ ngơi đi, chuyện này đệ sẽ giải thích với phụ thân sau.

Cuộc sống của hai người từ đó vô cùng hạnh phúc, lâu lâu cả hai sẽ quay về Thiên Môn sơn thăm mọi người, sau đó lại quay về kinh thành, cuộc sống hạnh phúc của họ cứ vậy mà trôi qua.

End

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net