Văn Tường.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên núi tuyết Bạch Phong có một môn phái tên là Thiên Sơn, đây là môn phái tu tiên rất nhiều những người muốn vào nhưng vào không được, những người nhập môn vào trong phái Thiên Sơn đều là những nhân tài đặc biệt, họ đều phải vượt qua 3 vòng thi đặc biệt khó dành cho các người dự thi, phái Thiên Sơn không giống với các môn phái khác năm nài cũng nhận môn sinh, mà là 5 năm mới tổ chức một lần.

Trưởng môn: Nhị sư đệ, Tam sư đệ mọi thứ sao rồi.

Nhị sư tôn: trưởng môn mọi thứ đã chủng bị xong rồi.

Tam sư tôn: trưởng môn, nhị sư huynh lần tuyển môn sinh này đệ có chút lo lắng.

Nhị sư tôn: lo lắng, Sư đệ ý đệ là sao?

Tam sư tôn: đệ không biết, chỉ là cảm thấy trong lòng bất an.

Trưởng môn: chắc là không sao đâu, chắc tại mấy hôm nay đệ lo chuyển tuyển môn sinh nên căn thẳng thôi, việc này cứ giao cho Nghiêm Nhi và Văn Nhi là được.

Tam sư tôn: vâng trưởng môn.

Nói rồi tam sư tôn cho người gọi hai sư huynh đệ Nghiêm Văn tới.

Sư huynh là Nghiêm Hạo Tường 19 tuổi là con trai của Nghiêm nguyên sói đang thống lĩnh binh lính trấn giữa ở biên cương.

Sư đệ là Lưu Diệu Văn 18 tuổi là con trai của thái sư đương triều.

Hạo Tường: đệ tử bái kiến sư phụ Nhị sư tôn, tam sư tôn.

Diệu văn: đệ tử bái kiến trưởng môn sư phụ, tam sư tôn.

Trưởng môn: ừm

Diệu Văn: không biết trưởng môn, sư phụ và tam sư tôn kêu hai chúng con lên đây là có việc gì ạ.

Trưởng môn: cũng không có gì, ta muốn hai con sẽ chủ trì cuộc tuyển chọn môn sinh này, nhớ làm cho tốt nhé!

Hạo Tường: không phải bình thường đều là do mọi người làm sao ạ?

Tam sư tôn: năm nay sẽ khác một chút, à nhớ là cho các đệ tử đi tuần tra liên tục nhất là vào bang đêm có biết không.

All: vâng ạ.

Nhị Sư tôn: Nghiêm Nhi, Văn Nhi hai đứa là đệ tử được hậu ái nhất, hãy làm tốt có biết không.

All: vâng đệ tử hiểu rõ, đệ tử xin cáo lui.

Trưởng môn: ừm đi đi.

Tam sư tôn: đợi đã, Văn Nhi con lại hái táo của ta có phải không.

Diệu Văn: dạ đâu có đâu ạ.

Tam sư tôn: còn chối, vậy trong áo con là cái gì, không phải táo của ta à, ta phạt con quỳ ở tản văng sau núi, không cháy hết một nén nhan không được đứng dậy, Nghiêm Nhi việc này dao cho con.

Diệu Văn: đừng mà tam sư tôn, con....

Hạo Tường: vâng đệ tử tuân kênh, Diệu Văn đi thôi.

Thế là vị sư đệ nào đó đã bị phạt quỳ tảng băng ở sau núi, còn vị sư huynh thì mặt mày sót xa ngồi nhìn vị sư đệ kia, dù sao thì hai người nhập môn khi còn rất nhỏ, Lưu Diệu Văn chỉ nhập môn sau chỉ có vài tháng nên làm sư đệ, cả hai từ nhỏ đã thân với nhau bây giờ cả hai đều trưởng thành nhưng tình cảm vẫn như vậy, có kẽ tình cảm của hai người đã vượt qua mức huynh đệ rồi, nói đúng hơn đó là tình yêu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net