Tháng mười Hoa Anh Đào nở rộ 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trời không quá xanh nắng cũng không quá đẹp, Đường Đình vừa bị từ chối hồ sơ ứng tuyển  không được vui vẻ cho lắm, lại đang băng băng trên đường lái xe về nhà. 

"Em gái vừa mới tốt nghiệp à? Xinh đẹp thế này, vóc dáng này.. chẹp... vòng eo... đều là cực phẩm. Em muốn nhận được vai diễn đó cũng đơn giản thôi, tối nay cùng anh ăn tối, em thấy thế nào?"

Đường Đình chợt nhớ lại thằng cha biến thái lúc sáng, ánh mắt của hắn làm cô sợ ma chết khiếp, toàn là chăm chăm nhìn vào những chỗ nhạy cảm, tay chân hắn thì không an phận cứ vờ vịt chạm vào người cô. Mời ăn tối? Cô nhổ vào! Lúc ấy cô mà đồng ý, nói không chừng đêm nay cô chính là thức ăn tối của tên dâm tặc đó. 

Đường Đình sau khi căm phẫn một hồi lại bắt đầu thở dài, giới giải trí đúng là khắc nghiệt quá đi, đối với một sinh viên trái ngành như cô lại càng khắc nghiệt hơn. Cô học ngành ngôn ngữ đại học Trùng Khánh, sắp tốt nghiệp thì mới phát hiện bản thân đam mê làm diễn viên. Vậy là trực tiếp đi học thêm một khóa diễn xuất bên ngoài, nhưng đến nay đã ba tháng, cô vẫn chưa được nhận bất cứ một vai diễn nào, cho dù là tì nữ xuất hiện chớp nhoáng trong cung cấm cũng không nữa. Số cô đúng là...

"Aaaaaa!!!!"

...đúng là đen như đít nồi.

Tiếng hét vừa rồi là của Đường Đình. Chiếc xe máy của cô vừa tông phải chiếc xe hơi Chevrolet Camaro màu xanh dương đậu ở phía trước. Mãi lo suy nghĩ chuyện tương lai chẳng để ý đèn đỏ, không ngờ tương lai của cô chính là đền xe cho người ta này. Chiếc xe sang trọng cô vừa ủi trúng phỏng chừng cũng 40 - 50 vạn tệ, xước một tí thôi là bay màu mấy vạn tệ, cô đang là sinh viên, lấy cái gì mà đền bù cho người ta chứ. 

Thế nhưng đâm thì cũng đâm vào rồi, lại chẳng thể quay đầu bỏ chạy, không đợi cô phản ứng tiếp, chiếc xe phát ra vài tiếng còi ra hiệu cô tránh sang một bên, sau đó lái sang tấp vào lề đường tránh gây ùn tắc giao thông. Đường Đình cũng xuống xe, lê từng bước nặng nhọc về phía đuôi xe màu xanh dương kia, kiểm tra thiệt hại mà chính mình vừa gây ra. 

Ây da, xước một đường lớn như thế, lần này toang thật rồi. Đường Đình nghĩ. Chưa kể phải đền bù một khoảng tiền lớn, xe này mới toanh như vậy, thế nào cô cũng bị ông chủ chiếc xe mắng nhiếc giữa đường lớn, vừa mất tiền vừa mất mặt! Hazz...

Đường Đình tưởng tượng ra cảnh đó, không tự chủ nhắm mắt lại, tư thế sẵn sàng chịu trận. 

"Vừa rồi chị có bị thương không?"

Tưởng tượng một tràng mắng chửi vậy mà không có lấy một chữ, ngược lại Đường Đình nghe thấy giọng nói ấm áp trong trẻo như suối của một thiếu niên khoảng chừng hai mươi tuổi. Âm thanh này nghe thật hay, chính là vào khoảnh khắc đầu tiên được lắng nghe, có thể khắc ghi trong lòng suốt quãng đời còn lại...

Chàng thiếu niên cũng chăm chú ngắm nhìn cô. Cô gái trước mặt xinh đẹp, tràn đầy sức sống giống như một đóa hướng dương luôn hướng về ánh sáng. Đôi môi đỏ mọng nhỏ nhắn điểm tô trên khuôn mặt trắng trẻo của cô, giống như nét phát họa tuyệt bút của đất trời dành cho bức tranh thiên nhiên rộng lớn. Trái tim thiếu niên khoảnh khắc ấy đập nhanh liên hồi, cậu còn tưởng là bệnh cũ tái phát, không ngờ, đây chính xác là thứ "tình yêu sét đánh" trong truyền thuyết mà cậu hay nghe nhắc đến. Thiếu niên ấy yêu Đường Đình ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ...

Đường Đình mở mắt, phát hiện chàng trai vừa nói chuyện kia chính là chủ xe. Bề ngoài cậu ta mặc một bộ đồ thể thao, tóc tai hất ngược ra sau, đeo khuyên tai một bên, trên môi có vết sẹo nhỏ hình như là từng đeo khuyên môi. Nói sao nhỉ, chính là khí chất con ông cháu cha, à không, là phá gia chi tử. Đường Đình nghĩ thầm. Ngoại hình không có chút gì là liên quan với âm thanh vừa rồi, cô cũng không thuận mắt với vẻ ngoài này cho lắm, tuy vậy, cô vẫn ái ngại nói:

"Tôi không sao. Nhưng xe của cậu..."

Thiếu niên - Trương Nhược Quân quay qua xem xét đuôi xe một chút rồi nói với cô:

"Không sao đâu, vết xước nhỏ thôi, chị không sao là tốt rồi."

Đường Nghệ Hân vô cùng ngạc nhiên. Rõ ràng là trầy rất thảm mà nói không sao, hay là người có tiền nên cảm thấy bình thường? Tuy vậy cô cũng không thể xem là không có chuyện gì, Đường Đình tuy nghèo nhưng không muốn mắc nợ người khác, cho dù chỉ là một người qua đường họ Giáp đi nữa. Cô đưa tay ra trước mặt cậu:

"Cho tôi mượn điện thoại của cậu!"

"Hửm?" Trương Nhược Quân có chút ngạc nhiên, không biết cô định làm gì tiếp theo nhưng vẫn móc điện thoại của mình ra đưa cho cô.

Cô nhận điện thoại, nhanh chóng ấn một dãy số sau đó bấm gọi, sau khi xác nhận một âm thanh "rè rè" đã vang lên từ trong túi quần của cô, cô mới chọn kết thúc cuộc gọi. 

"Đó là số điện thoại của tôi, tôi tên Đường Đình, hôm nay ra ngoài không mang theo nhiều tiền, cậu đi sửa xe đi, bao nhiêu tiền thì nhắn cho tôi, tôi nhất định sẽ trả lại cho cậu."

Trương Nhược Quân mỉm cười trong lòng, vốn dĩ muốn xin cách thức liên hệ với cô để tìm cách theo đuổi, không ngờ cô lại chủ động cho cậu số điện thoại, hôm nay ra ngoài đúng vào giờ hoàng đạo rồi.

"Hôm nay ra đường đúng là không xem ngày!" Bên kia Đường Đình nghĩ thầm trong bụng, gặp phải tên biến thái rồi còn va chạm xe nữa. Cô xin lỗi Trương Nhược Quân sau đó quay đầu xe đi về, chẳng tha thiết gì mà ở lại nữa.

Trong mắt Trương Nhược Quân thì khuôn mặt ủ rũ của cô chính là vẻ đẹp lãng mạn, sau khi cô đi rất xa, khuất khỏi tầm mắt rồi cậu mới quay trở lại buồng lái, miệng vui vẻ thì thầm:

"Đường Đình..."

"Đường Đình..."

....

Đường Đình về đến nhà, chào ba mẹ sau đó vất balo xuống bàn, uể oải nằm dài trên sofa. Bà Đường thấy vậy mỉm cười, cưng chiều đánh khẽ lên người cô:

"Con đó, xem lại tướng nằm của mình đi, cứ như vậy làm sao gả đi được"

Đường Đình bị mẹ đánh yêu thì lập tức ngồi thẳng dậy, choàng hai tay ôm lấy cổ bà::

"Con không gả đâu, con muốn ở với ba mẹ suốt đời"

Bà Đường bật cười, lại đánh cô một cái: "Thôi đi cô nương, tôi đâu thể nuôi cô cả đời, kiếm một công việc tốt, một người chồng tốt, sẽ giống như ba với mẹ hạnh phúc cả đời."

"Mẹ con nói đúng đó" Ông Đường đang ở trong bếp bấu ăn lại bồi thêm một câu. 

Đường Đình nhìn là biết ngay ba mẹ sắp rải cơm chó nữa rồi, cười cười một chút rồi lại vùi đầu vô lồng ngực ấm áp của mẹ. Từ lúc cô trở về nhà bà Đường đã cảm thấy có gì đó bất thường, giờ lại ủ rũ mệt mỏi, bà hỏi:

"Hôm nay con đi xin việc không thuận lợi à?"

Đường Đình lắc đầu, cô không muốn khiến bố mẹ lo lắng, chỉ nói quua loa là do hồ sơ không phù hợp. Còn cái vụ đền xe kia cô cũng không nhắc. Đợi sau này cô kiếm được việc, lại tiết kiệm một chút, nhất định sẽ đủ tiền trả cho cậu nhóc phá gia chi tử kia. 

Thế nhưng không có ai tâm sự, Đường Đình cũng cảm thấy rất bứt bách, đành lên mạng giải tỏa một chút. Cô mở laptop, đăng nhập vào tài khoản, bắt đầu gõ gõ ra dòng chữ:

"Lại va chạm với xe của người ta rồi... phiền quá đi... có chút không muốn lái xe nữa...".

Hm.. đích thực là phiền quá đi mất!!!

.....

Trương Nhược Quân lái xe trở về nhà, từ xa đã thấy quản gia đứng đón cậu ở ngõ, cậu chạy thẳng vào sân, đỗ xe, sau đó bước xuống.

"Thiếu gia! Sao bây giờ cậu mới chịu về? Ông chủ gọi cậu không bắt máy, bây giờ đang rất nổi giận đấy" Quản gia nói.

Trương Nhược Quân bỏ ngoài tai mấy lời này, nói với quản gia:

"Chú có biết ở đâu làm mô hình đèn giao thông không?"

"Hả?" Quản gia ngây người: "Cậu tính làm gì?" Cậu nhóc này rất đáng sợ nha, mới 20 tuổi đầu mà chuyện quái gì cũng dám làm hết.

"Con muốn làm một cái mô hình để trong nhà" Cậu cười cười, khoác vai người bên cạnh, thần thần bí bí nói với ông. 

Quản gia chưa kịp phản ứng, đã nghe từ phía sau lưng cậu truyền lên một giọng nói lạnh lùng:

"Con trách nhà chưa đủ loạn hay sao. Lo mà chăm chỉ đóng phim, bao nhiêu tuổi rồi, chỉ biết chơi bời."

Nụ cười trên môi Trương Nhược Quân tắt hẳn, cậu không quay đầu, một đường đi thẳng về phía trước. Đuổi theo cậu chính là Trương Kiện, cha cậu, cũng là đạo diễn có địa vị cao bậc nhất, bậc nhì trong giới. Mãi đến khi Trương Nhược Quân ngồi xuống ghế, Trương Kiện mới đuổi kịp, lại bắt đầu trách cứ:

"Tại sao ba gọi con không bắt máy? Có phải đủ lông đủ cánh rồi, nên không xem người cha này ra gì nữa?"

Trương Nhược Quân khẽ nhếch môi, cũng có phải ông nuôi tôi đủ lông đủ cánh đâu mà tức giận.

"Có chuyện gì à?" Cậu nhàn nhạt đáp, giữa cậu và ông ta nếu không bàn kịch bản thì vốn không có chuyện gì để nói.

"Ngày mai là sinh nhật của mẹ con, con đã ở đây được hai năm rồi, cũng nên làm hòa với bà ấy, tốt nhất là ngày mai nên chuẩn bị lễ vật..."

"Đủ rồi!" Trương Nhược Quân giận dữ cắt ngang: "Cô ta không phải mẹ tôi, cô ta thậm chí đáng tuổi em gái tôi đấy! Muốn tổ chức gì thì mặc ông, đừng kéo tôi vào. Còn nữa, nếu ông muốn đuổi tôi sẽ dọn đi ngay lập tức, dù sao thì sống ở đây tôi cũng chẳng thấy vui vẻ gì."

"Được, thế mày cút về với người đàn bà đã bỏ rơi mày đi. Ở đó chắc vui vẻ lắm đấy!" Trương Kiện cũng nổi giận mà quát tháo, chỉ muốn nó chung vui một buổi tiệc sinh nhật, khó lắm sao?

"Năm xưa ai là người tranh giành quyền nuôi con? Ai đã ép mẹ tôi bỏ đi nước ngoài sau đó quẳng tôi một góc còn bản thân thì đi tái hôn với người phụ nữ kia? Trương Kiện, trước khi ông trách cứ mẹ tôi, tôi hỏi ông một câu, ông có biết hai chữ 'trách nhiệm' viết như thế nào không?"

"Bốpp!!"

Trương Kiện không kiềm được cảm xúc đấm vào mặt Trương Nhược Quân một đấm, quản gia đứng kế bên lập tức hoảng hồn, lập tức nhảy vào khuyên ngăn. Bình thường hai cha con cãi nhau như cơm bữa nhưng không đến mức đánh nhau thế này. Trương Nhược Quân ăn một cú đấm vậy mà chỉ cười khảy, sau đó châm chọc thêm một câu:

"Sao vậy? Thẹn quá hóa giận?"

Trương Kiện tức giận càng thêm tức giận, vùng vẫy thoát khỏi sự kiểm soát của quản gia, giuản gia sắp không cản được nữa, đành phải lớn tiếng thức tỉnh Trương Kiện:

"Ông chủ, trên người thiếu gia còn có bệnh. Mấy ngày trước làm kiểm tra, bác sĩ nói, nếu thiếu gia kích động nhất định sẽ gặp nguy hiểm, ngài đừng đánh thiếu gia nữa...!"

Trương Kiện lúc này mới cố gắng đè nén nỗi tức giận xuống. Ông nhớ lại, năm Nhược Quân 8 tuổi, buổi tối hôm đó phát bệnh trong thư viện trường, nguy cấp đến mức nếu trễ một bước thì ông đã mất đứa con trai này, ông sợ hãi đến mức không dám nặng lời với cậu nữa:

"Sao phải làm kiểm tra? Quân Nhi, con không khỏe sao?"

Trương Nhược Quân xoay mặt đi hướng khác không muốn trả lời. Thật sự lo lắng cho cậu? Đây chính là lý do khiến cậu phân vân mãi không biết nên đi hay ở lại. Thật ra cậu thèm khát tình cảm gia đình lắm chứ, một chút quan tâm của ông ta thôi cũng khiến cậu không kiềm được mà vui sướng, vây mà mỗi lần gặp mặt, không chửi chính là mắng...

"Tuần trước thiếu gia thấy khó thở nên tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện kiểm tra. Bác sĩ nói có thể bệnh tim của cậu ấy lại tái phát..."

Giọng của Trương Kiện tựa như được rót vào mấy chục lít nước, dịu xuống hẳn: "Con đã uống thuốc chưa? Cảm thấy thế nào?"

"Không chết được, ông cũng không cần nói giọng đó với tôi."

"Quân Nhi, chuyện vừa rồi là ba có lỗi, ba xin lỗi, ba nặng lời quá, ngày mai nếu con không thích thì không cần tham dự. Cứ ở nhà nghỉ ngơi là được."

Trương Kiện dịu dàng nói với cậu. Cậu vậy mà một lần nữa tin ông ta sẽ đối tốt với cậu... cuối cùng thỏa hiệp ngày mai sẽ ăn cơm chung. Nhưng câu nhất quyết không nói với cô vợ nhỏ đó 1 câu nào cả.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net