HẸN KIẾP SAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
lặng, một cõi lòng giờ chất chứa đau thương.
  Có cánh tay ôm Hiểu Tinh Trần từ sau lưng, là Tiết Dương mượn hình nhân để ôm y, cố gắng giữ lại những cảm xúc này.  Buông tay bước đến ngồi cạnh Hiểu Tinh Trần, hình nhân ngã xuống, để lại hồn phách Tiết Dương mờ ảo ngồi cạnh Hiểu Tinh Trần:
    _ Hiểu Tinh Trần, ngươi có thể giúp ta một việc nữa không? Thật im lặng nghe ta kể một câu chuyện.
  Hiểu Tinh Trần gật đầu và im lặng:
    _ Ngày xưa, có một đứa bé khốn khổ thích ăn kẹo đường nhưng bị người ta gạt không những không được ăn kẹo còn bị đánh đập, bị xe cán nát ngón tay, từ đó đứa trẻ ấy không còn để ai làm nó đau nữa, trong lòng nó chỉ là thù hận, nó sẽ cười khi kẻ thù nó chết đi, cứ như vậy nó giết người để lớn. Một ngày nọ nó gặp vị đạo trưởng, đạo trưởng muốn bắt nó đền tội, nó liền giết sạch đạo tràng của một vị bằng hữu của đạo trưởng đó, làm họ trở mặt nhau,hại đạo trưởng bị mù lòa. Rồi ngày nọ nó bị truy sát, trọng thương, nó lại được vị đạo trưởng mù ấy cứu sống,nó và đạo trưởng đó sống rất vui vẻ bên cạnh nhau, nhưng nó đã lừa gạt đạo trưởng đó giết rất nhiều rất nhiều người vô tội, cuối cùng giết cả vị bằng hữu của đạo trưởng, ép y một kiếm tự sát. Rồi cũng nó, ôm xác đạo trưởng thủ thành hoang suốt tám năm trường, đợi người cứu sống đạo trưởng, khi đạo trưởng hồi sinh nó chỉ còn là một tàn hồn. Nó dù độc ác nhưng nó luôn mong đạo trưởng đó bình an. Ngươi tin không?
   Hiểu Tinh Trần im lặng hồi lâu rồi lên tiếng:
   _ Đứa trẻ ấy là ngươi. Đạo  trưởng ấy là ta.
Không gian lại im lặng, gió thổi mạnh hơn, lá cây từ khu rừng phía sao cuốn đến nghĩa trang ngày càng nhiều.
   _ Hiểu Tinh Trần nhặt một chiếc lá đặt lên môi thổi nên khúc nhạc buồn, khúc nhạc vừa hết Tiết Dương cười rất tươi nhưng nụ cười chứa đầy đau đớn:
    _ Rất hay, thật tốt nếu có thể nghe mỗi ngày. Chỉ tiếc là lần đầu tiên được nghe nhưng ....cũng là lần cuối.
   _ A Dương, hận thù giữa ta và ngươi là của kiếp trước. Kiếp này ngươi là người quan trọng với ta.
   Môi Tiết Dương khẽ cong, nụ cười hạnh phúc pha lẫn tiếc nuối:
   _ Hiểu Tinh Trần cảm ơn ngươi, nhưng chỉ tiếc điều tốt thường không kéo dài. Có lẽ ta sinh ra đã là sai lầm của tạo hóa, nhưng ta gặp ngươi hại ngươi lại là sai lầm của ta.Tới lúc ta phải đi rồi. Hiểu Tinh Trần....ta...
  Lời chưa nói hết, linh hồn Tiết Dương đã phát ra ánh sáng rồi từ từ tan dần, mờ dần vào khoảng không. Hiểu Tinh Trần vẫn im lặng ngồi đó, hai mắt không rời chỗ Tiết Dương. Hiểu Tinh Trần rất đau nhưng sao không thể khóc. Y cứ yên lặng nghe tim đang đau, lòng ngực nặng nề ép từng hơi thở. Từng ánh mắt từng cử chỉ cứ lẩn quẩn trong tâm trí. Hiểu Tinh Trần khẽ thì thầm vào khoảng tối lạnh lẽo.
   _ A Dương...ta phải sống tiếp sao?
  Ngày mới bắt đầu, Hiểu Tinh Trần vẫn như mọi ngày làm những việc thường làm, chỉ là không nói, không cười. Ngày trở nên dài hơn, đêm trở nên lạnh hơn. Cứ như thế, một ngày, hai ngày, ba ngày, rồi một tháng, hai tháng, Hiểu Tinh Trần không thể chịu nỗi, một đêm gió lớn, nghĩa trang bị ánh kiếm quang làm rung chuyển, ánh quang chém ngang chém dọc, Hiểu Tinh Trần loạng choạng như người say, vừa la hét vừa chém lung tung, đến kiệt sức ngã nhào ra nền đất,  Sương Hoa cũng bị ném sang một bên, Hiểu Tinh Trần vừa khóc vừa gọi vào không trung một cách cùng cực, nằm nghe mưa rát vào mặt từng hạt, nghiền ngẫm từng nổi đau:
   _A Dương quay về đây, mau quay về đây. Ta không hận ngươi, sẽ không bao giờ hận ngươi. Mỗi ngày đều sẽ thổi lá cho ngươi, sẽ ôm ngươi mỗi đêm. Đừng đi
   Hiểu Tinh Trần nằm giữa trời âm u co ro, cơ thể rung lên vì khóc, trời đổ mưa ngày càng nặng hạt, y vẫn nằm đấy, đời này mất đi một người y xin dùng trọn kiếp để quên.
   Sau đêm ấy thế gian xuất hiện một vị đạo trưởng tiên khí ngất trời, dáng vẻ đạo mạo, nhưng hành sự cổ quái,lưng đeo trường kiếm khắc Sương Hoa, tay cầm phất trần, ngày ngày trảm yêu trừ ma giúp dân nghèo khổ. Đạo trưởng từ chối lời mời mộc của thế gia giàu có, bỏ mặc vàng bạc cung phụng, cố chấp ở lại nghĩa trang lạnh, đêm đêm lại ngồi thổi lá, thổi mãi một khúc u sầu, gửi cố nhân. Mỗi khi ngủ luôn để trống một phần giường, đặt một hình nhân cũ kĩ, trân trọng tỏa linh nang đựng viên kẹo đường để trong ngực áo.
   Người sinh ra đã có sắp đặt. Tiền kiếp vì oán thù chẳng thể chung đường, Hậu sinh đã phải lòng nhau dù ngươi là tán hồn nơi cõi âm, ta đạo đường trên dương thế, vẫn mong ngày cố tri. Nhân sinh hữu cảm, đời người mấy ai bước khỏi chữ tình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net