HẸN KIẾP SAU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

           TIẾT HIỂU
   Buổi sáng trời trong xanh điểm chút mây trắng nhẹ trôi, gió nhè nhẹ thổi, lá khẽ reo. Hiểu Tinh Trần đã rời khỏi Cô Tô Lam thị sau khi giúp Hàm Quan Quân phục hồi linh thức. Hiểu Tinh Trần  ngày xưa nơi Nghĩa Thành một kiếm tự kết thúc mạng mình, vì sao? Một con người trong đời có bao nhiêu ngày tháng hạnh phúc, ba năm cùng Tiết Dương nơi thành hoang, mỗi sáng đi chợ, nấu ăn, cùng ăn cơm, mỗi ngày đều cười thật tươi, ngày qua ngày tặng hắn kẹo đường, hạnh phúc không? Nếu không hạnh phúc ai lại để ngày nối ngày lập lại thành năm dài. Nhưng điều tốt đẹp lại ngắn ngủi, kẻ làm Hiểu Tinh Trần cười mỗi ngày giờ đây lại là kẻ mỗi ngày lừa y giết người vô tội, kẻ ấy giết tri kỷ của y, kẻ mà mỗi ngày y dùng chân tâm tặng kẹo, giờ lại dùng lời cay nghiệt với y...Tiết Dương.
  Hiểu Tinh Trần người đau lòng không?
  Không đau lòng sao lại chọn cái chết để trốn tránh sao?
  Người đang trốn tránh điều gì?
  Vì giết người vô tội sao?
  Hay người biết rõ, mỗi ngày về không còn thứ hạnh phúc ấy?
  Có phải vì hắn, kẻ xấu người một lòng muốn giết giờ lại là kẻ giữ trái tim người...? Trời cao khéo trêu ngươi.
   Hiểu Tinh Trần khi y nằm yên trong quan tài lạnh, chắc sẽ không biết có kẻ vì người tám năm cố chấp thủ thành hoang, vì người mà thân không rời tỏa linh, vì người trăm phương ngàn kế muốn người sống lại. Bây giờ hắn đã toại nguyện, nhưng cuộc sống hắn đã không còn.
   Hiểu Tinh Trần sống lại chưa lâu, ba phần kí ức còn lại là những ngày chưa xuống núi, bảy phần bị xóa sạch là ngày tháng đau thương nơi hoang thành,linh lực còn chưa hồi phục,chầm chậm bước đi trên lối mòn nhỏ, thân luôn mang theo một tỏa linh, cùng những cảm nhận mơ hồ không nhớ là gì nhưng thân quen đến kì lạ. Dừng chân nơi dòng suối nhỏ, nước trong vắt, uống vài ngụm nước, tìm bóng cây nghĩ ngơi. Hiểu Tinh Trần chợp mắt một lúc, mơ mơ màng màng cảm nhận có ai đang nhìn y, hai mắt là một màu đen, không thể nhìn chỉ có thể nghe, là thanh âm rất quen khẽ khẽ gọi tên Hiểu Tinh Trần... Hiểu Tinh Trần. Giật mình tỉnh dậy thì ra chỉ là mơ. Muôn vàn thứ hỗn độn trông đầu.
   Ai gọi ta? Hắn quen ta sao? Hắn là bạn hay thù? Hắn tại sao lại xuất hiện trong mơ?
  Thật ra cố nghĩ cũng không thể nghĩ ra, chỉ là hỏi nhưng không thể đáp. Miên man trong chuỗi suy nghĩ trời bắt đầu tối, nơi rừng sâu chỉ đành tìm hang núi tạm nghỉ lưng.
   Rừng sâu đêm nay âm u lắm, mây đen đã kéo nặng trịch khoảng trời trong chớp mắt ,tia chớp làm sáng cả vùng trời. Trời mưa. Hiểu Tinh Trần đi sâu hơn vào hang tránh mưa. Một đống lửa nhỏ sáng lên, xua bớt cái âm u lành lành nơi hoang sơ. Tựa lưng vào vách đá nghĩ ngơi lại nghe âm thanh quen thuộc khẽ gọi:
     _Hiểu Tinh Trần...Hiểu Tinh Trần có nghe ta không.?
Tỏa linh động đậy, tiếng gọi do linh hồn ấy đang gọi. Mở tỏa linh để hồn ra ngoài.
   _ Ngươi gọi ta sao?
   _ Là ta gọi người. Ta ở trong tỏa linh rất buồn, ngươi sao này mỗi tối có thể cho ta ra ngoài trò chuyện cùng ngươi được không?
  _ Ngươi biết ta sao?
  _ Ta biết người, biết rất rõ
  _ Ngươi là ai? Kiếp trước ta là người như thế nào?
  _ Ta...chỉ là một kẻ lưu manh hay đeo bám ngươi. Còn ngươi là đạo nhân chính nghĩa, trừ gian diệt ác, giúp đỡ nhiều người.
  _ Vì sao ngươi lại chết, vì sao lại không đi mà ở lại tỏa linh.
  _ Ta là lưu manh thì bị đánh chết thôi, rất dài từ từ sẽ kể cho ngươi nghe. Mưa rất lớn, ngươi có lạnh không? Đã định sẽ đi đâu không?
  _ Không lạnh, ta không biết sẽ đi đâu. Đi đâu cũng là một màu đen thôi đều như nhau cả.
  _ Có muốn đến nhà ta không?
  Hiểu Tinh Trần cười nhẹ, tay đưa tỏa linh bảo:
  _ Nhà của ngươi đây, vào thôi, nghĩ ngơi thôi, ngày mai lại lên đường.
  Tiết Dương ngoan ngoãn trở lại tỏa linh, Hiểu Tinh Trần đặt tỏa linh vào trong ngực áo, tựa đầu nghĩ ngơi. Đêm nay mưa trút không ngừng, sấm chớp đầy trời.
  Sau một đêm mưa gió dữ dội, buổi sáng không khí lại trong lành đến lạ. Hiểu Tinh Trần lại tiếp tục hành trình của mình, con đường sau đêm mưa trở nên khá trơn, một người không nhìn thấy gì phải rất khó khăn mới ra được khỏi rừng, bạch y cũng đã vương chút đất bùn. Chậm rãi đi trên con phố trước sự chỉ trỏ của một số người. Hiểu Tinh Trần chẳng bận tâm, cứ thật cẩn thận từng bước. Cứ mang linh hồn Tiết Dương đi qua rất nhiều nơi rừng sâu đến phố thành nhộn nhịp,nhưng chưa khi nào Hiểu Tinh Trần nghĩ ngơi nơi quán trọ , chỉ chọn những căn nhà hoang hay nghĩa trang mà nghĩ chân, vì những phù triện trừ tà gia chủ dán lung tung thì âm hồn trong tỏa linh không thể ra ngoài trò chuyện cùng y.
   Dừng chân nơi căn nhà hoang ngoại thành. Hiểu Tinh Trần lại để linh hồn ra ngoài, cùng trò chuyện. Không hiểu từ khi nào, mỗi lần dừng chân,không cần đợi Tiết Dương xin xỏ, Hiểu Tinh Trần đều chủ động để hắn ra ngoài, cũng không nhớ từ lúc nào tỏa linh luôn được Hiểu Tinh Trần cẩn thận để trong ngực áo mỗi khi lên đường.

   _ Tiểu lưu manh, chưa bao giờ ta nghe ngươi nói về quê nhà, về người thân.
  _ Ta là lưu manh nhà còn chẳng có thì lấy gì đến người thân đến quê quán. Với ta nơi nào có thể sống thì đó là quê.
  _ Còn tên chắc có chứ? Ta không thể gọi ngươi là lưu manh mãi, như vậy không tốt cho lắm.
  _ Ta...ta tên Tiết Dương.
  _ Tiết Dương...
  _ Hiểu Tinh Trần ngươi nhớ ra gì sao?
  _ Chỉ là như đã từng nghe, nhưng không sao nhớ ra được. Cảm giác rất quen thuộc. Thôi không sao, bây giờ vẫn rất tốt.
_ Đúng bây giờ rất tốt. Ngày mai chúng ta sẽ đi đâu.
_ Cứ đi thôi không dự định.
  Một đêm lạnh, lại một đêm trong rừng sâu của Hiểu Tinh Trần và Tiết Dương. Cả hai một người một hồn cùng bước bên nhau. Hiểu Tinh Trần đạo y trắng, lưng mang Sương Hoa, bên cạnh linh hồn Tiết Dương có chút mờ ảo. Cả hai đang tìm nơi nghĩ chân thì nghe tiếng người đang kêu cứu cùng với tiếng quái thú đang gầm gừ. Hiểu Tinh Trần liền thu hồn Tiết Dương vào tỏa linh đặt trở lại vào ngực áo, rút kiếm đi đến nơi có tiếng cầu cứu. Một quái thú đang dùng tay bóp cổ một lão ông nhấc lên không trung, Hiểu Tinh Trần liền dùng kiếm chém đứt cánh tay quái thú, ông ngã nhào xuống đất không ngừng thở dốc. Quái thú đau đớn cuồng nộ chuyển hướng Hiểu Tinh Trần lao tới, xoay nhẹ mũi chân nhẹ nhàng tránh đòn, cùng lúc dùng Sương hoa một kiếm từ lưng xuyên ra trước ngực quái thú. Mặt đất rung chuyển vì quái vật ngã xuống, lúc này ông lão mới hoàng hồn đứng dậy, thu nhặt lại rất nhiều cây thuốc rơi lung tung khắp nơi. Vừa nhặt vừa cảm ơn không thôi:
   _Cảm ơn đạo trưởng ra tay cứu giúp. Nếu không số thuốc này coi như xong rồi. Thật may. Thật may.
   _ Số thuốc này có quan trọng hơn mạng sống không.
   _ Cần... Rất cần...sẽ cứu được rất nhiều người.
  Nhặt nhạnh đâu đó xong xuôi ông lão mới ngước lên xem xét vị đã cứu mình. Nhìn từ đầu đến chân, từ từ nhẹ giọng hỏi:
   _ Đạo trưởng người không nhìn thấy sao?
  Hiểu Tinh Trần không nói gì chỉ khẽ gật đầu.
   _ Đạo trưởng có thể giúp tôi một chuyện nữa không?
   _ Được cứ nói.
   _ Giúp ông lão này lấy đầu con quái thú này mang về được không? Sẵn tiện mời đạo trưởng ghé nhà lão nghĩ ngơi, giờ rất khuya xung quanh đây không có nơi nào dừng chân cả.
  _ Đa ta. Vậy cho ta xin làm phiền.
    Ngôi nhà tranh nhỏ đơn sơ, từ sân vào cửa đều là thảo dược. Mời Hiểu Tinh Trần vào nhà, ông lão để đầu quái thú vào một chum sành đầy chứa loại nước màu nâu:
    _ Mời đạo trưởng ngồi, uống trà đi. Nhà không có gì tiếp đãi thật ngại quá.
   _ Đa tạ lão bá. Lão bá là y sư sao. Rất nhiều mùi thảo dược
   _ Chỉ là y sư nghèo. Đợi một lát, lão làm cơm, ăn với lão bữa cơm. Nhanh thôi.
  Hiểu Tinh Trần im lặng ngồi uống trà tuyệt nhiên không đi lại tùy tiện trong nhà người khác. Chốc lát ông lão mang mâm cơm canh đơn giản đặt lên bàn. Cả hai cùng dùng cơm. Không hiểu tại sao cơm dùng chưa xong Hiểu Tinh Trần đã thấy mọi thứ mơ hồn dần rồi bất tĩnh, Tiết Dương ở trong tỏa linh hoàn toàn cảm nhận được vì linh hồn họ là một, nhưng không thể làm được gì vì Tiết Dương bây giờ chỉ là mãnh hồn nhỏ yếu đuối vô cùng. Tiết Dương cảm nhận rõ ràng mọi thứ tác động lên Hiểu Tinh Trần, ông lão không hề làm hại đến Hiểu Tinh Trần, chỉ dùng thứ gì đặt vào cỡ thể y. Yên ắng nghe ngóng mọi việc, cũng đã vài tháng Hiểu Tinh Trần đã có dấu hiệu tỉnh lại. Từ từ ngồi dậy, Hiểu Tinh Trần cảm nhận đầu tiên là chút đau nhức ở hốc mắt, không phải cảm giác đau vì bị thương mà bị thứ gì như tia sáng xuyên qua tấm lụa vào mắt, có chút ngơ ngác run run đưa tay lên tháo băng lụa xuống. Đúng không sai, là ánh sáng đang chiếu vào mắt. Hiểu Tinh Trần nhăn nhó cố gắng mở hai mắt nhưng rất khó khăn. Một lúc lâu cuối cùng cũng đã có thể khẳng định là mình không mơ, Hiểu Tinh Trần nhìn ngó xung quanh nhận ra mọi thứ và cả ông lão đang nhìn Hiểu Tinh Trần một cách chăm chú.
   _ Có phải rất tốt không. Bây giờ chưa quen cứ từ từ.
   _ Là lão bá chữa mắt cho ta sao. Làm sao có thể, mắt ta là...
   _ Ta biết mắt đạo trưởng bị móc ra, nên ta mạn phép dùng mắt quái thú. Đừng nôn nóng, thật ra nó có bảy tám phần giống người nên hoàn toàn thay thế được. Đạo trưởng không ngại chứ.
   _Đa tạ...đạ tạ lão bá.
   _ Không cần, không cần, dù gì thì cái mạng này cũng đã nhờ đạo trưởng cứu. Coi như chúng ta không nợ gì cả.
    Rồi cũng đến lúc tiếp tục lên đường. Nhưng tâm thế hôm nay đặc biệt khác mọi ngày, mỗi bước đi Hiểu Tinh Trần đều đi thật chậm rãi, nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, từ cây to đến cỏ dại bên đường, nơi yên ả hay ồn ào náo nhiệt y cố gắng thu thật nhiều vào tầm mắt.Có một điều y rất muốn nhìn ngắm, đó chính là Tiết Dương, y muốn biết hắn trông như thế nào. Trông đầu vẽ vời về dung mạo của hắn. Bước đi trong suy nghĩ về mãnh hồn kia thì chân đã đứng trước một thành trì nhỏ,cực kì nhộn nhịp. Bước vào không quên ngước mắt nhìn hai chữ to Nghĩa Thành. Có lẽ khi một ân oán bắt đầu từ đâu thì nên kết thúc ở đó.
   Đi dạo qua các con đường những hình ảnh xa lạ nhưng cảm giác lại thân thuộc đến lạ, Hiểu Tinh Trần dừng chân ở nơi không thể thân quen hơn, im lặng thật lâu nhìn nghĩa trang cũ kĩ lạnh lẽo âm u nhưng lòng gợn chút đau thương, chút nhớ mong, chút xót xa, bước vào bên trong, mấy cỗ quan tài cũ, ngôi nhà tranh rách nát, cái bàn cũ kĩ, chiếc giường rơm, một căn bếp cũ...tại sao xa lạ nhưng lại như đã từng...đã từng...
    Tiết Dương vừa rời khỏi tỏa linh, kịp đứng vững thì nhận ra chốn cũ, bao hình ảnh vui vẻ xen lẫn đau thương lướt qua tâm trí, khóe mắt bắt đầu đỏ lên,có chút gì tuôn ra từ khóe mắt đấy. Trước mắt Hiểu Tinh Trần là chàng trai tuấn tú, mắt vừa to vừa đen, mũi thẳng, miệng nhỏ môi hồng, khuôn miệng xinh đẹp ấy khi cười chắc sẽ rất đẹp.
    _ A Dương ngươi làm sao vậy? không thích nơi này ta sẽ tìm nơi khác, đừng khóc.
   _ Không cần đâu nơi này rất tốt, ta rất thích, chúng ta...có thể ...nào ở lại đây lâu một chút không?
  Hiểu Tinh Trần khẽ cười với Tiết Dương, nụ cười mười mấy năm trước đã từng dành cho hắn.
  _ Bao lâu cũng được. Ta dọn dẹp một chút. Ngươi ở yên đấy đừng đi lung tung kẻo bị Mặt Trời chiếu phải thì lại yếu đi đấy.
   Dọn dẹp không nghĩ tay, đến tối mịt thì mọi thứ mới gọn gàng. Hiểu Tinh Trần đi đến chỗ Tiết Dương đang ngồi:
    _ Hiểu Tinh Trần có mệt lắm không?
    _ Không sao. Chỉ có một giường nên tối nay ngươi nằm đó, ta ở ngoài này.
   _ Hiểu Tinh Trần không cần đâu ta có thể ở trong tỏa linh, không thì lựa đại cỗ quan tài nào cũng được.
   _ A Dương ai lại ngủ trong quan tài, ngươi đừng nghịch nữa.
   _ Ta là hồn không ở trong quan tài thì ở đâu. Chẳng lẽ lại ra quán trọ ở sao.
Hiểu Tinh Trần lại cười, đưa tay lên vỗ nhè nhẹ ngay ngực áo, nói với Tiết Dương:
   _ A Dương ngươi ở đây. Ta sẽ luôn giữ ngươi bên cạnh.
   Trong lòng Tiết Dương tràn ngập một niềm vui khác lạ từ cử chỉ ôn nhu của Hiểu Tinh Trần:
   _ Vậy tối nay ta với ngươi ngủ cùng một giường được không Hiểu đạo trưởng.
   _ Đừng nghịch nữa. Mau đi nghĩ thôi, muộn lắm rồi.
  Buổi sáng Nghĩa Thành, người người nhộn nhịp, Hiểu Tinh Trần lưng đeo Sương Hoa nhưng tay không cầm phất trần, y cầm một chiếc ô đang che ánh Mặt Trời cho Tiết Dương cùng dạo phố. Tiết Dương dù là lưu manh tà đạo nhưng cũng là người từng tu tiên đạo, linh lực cũng khá cao nên hồn phách dù đã mất đi mấy phần vẫn có thể làm được nhiều thứ,người thường mắt thịt không thể nhìn thấy không thể nghe thấy hồn của hắn. Hiểu Tinh Trần vừa đi vừa trò chuyện cùng Tiết Dương khiến không ít người đi đường nhìn ngó.
   _ A Dương ngươi tạm thời vào tỏa linh, ta mua ít đồ sẽ không thể che cho ngươi được.
  Tiết Dương gật đầu rồi trở lại tỏa linh, ngoan ngoãn nằm trong ngực áo Hiểu Tinh Trần. Hiểu Tinh Trần hạ ô ghé vào một quán nhỏ mua hình vải nam nhân, một ít kim chỉ, ghé mua ít thức ăn nhanh chóng trở lại nghĩa trang. Đặt tất cả xuống bàn, đưa Tiết Dương rời tỏa linh. Thấy Hiểu Tinh Trần mua một hình nhân thắc mắc hỏi:
   _ Hiểu Tinh Trần ngươi lớn vậy mà vẫn ôm hình nhân khi ngủ ak. Thật là đáng yêu.
  _ Đừng nói bừa, ta mua cho ngươi đấy, từ nay ngươi sẽ ở trong hình nhân này. Như vậy cho dù bị Mặt Trời chiếu trúng cũng sẽ không sao, chỉ cần đừng bị chiếu quá lâu. Linh hồn của ngươi cũng không còn nhiều nên ở đây cũng không chật chội lắm đâu. Nào qua đây.
    Tiết Dương bước đến đứng gần hình nhân, nhìn ngó một loạt, nam hình trẻ con, mặt tròn, mắt to, miệng rất xinh xẻo, Tiết Dương cười có vẻ hài lòng, Hiểu Tinh Trần dùng thuật khai ngũ quan cho hình nhân rồi để Tiết Dương nhập vào. Hình nhân bắt đầu cử động tay chân, nhưng vẫn khá gượng gạo, chưa bước đã ngã nhào, Hiểu Tinh Trần hình như đã xem Tiết Dương trong hình nhân vải này là một bé trai thật sự, vội bế hình nhân lên vừa cười vừa trêu:
   _ A Dương vẫn chưa biết đi sao, lại té rồi ak.
  – Đừng trêu ta chứ, Hiểu Tinh Trần nó có tên không.?
_ Ngươi là A Dương thì nó sẽ là Tiểu A Dương được không?
_ Được, chỉ cần tên do ngươi đặt là gì ta cũng thích.
Đặt Tiểu A Dương xuống đất cho Tiết Dương tập quen dần. Tiết Dương trong hình vải nhỏ tập đi qua đi lại, tay chân vụng về chốc chốc lại ngã, nhìn rất đáng yêu.
Hiểu Tinh Trần cứ im lặng nhìn theo, từng cử động của Tiết Dương, cơ thể phản ứng gấp gáp khi hắn bị ngã. Tiết Dương trong kí ức của Hiểu Tinh Trần đã là số không, như mối liên hệ linh hồn lại luôn giữ cảm giác thân thuộc giữa hai người, Hiểu Tinh Trần buồn hay vui Tiết Dương đều cảm nhận được, và khi Tiết Dương không ổn Hiểu Tinh Trần liền nhận ra. Kiếp trước là thù kiếp này không mong là bằng hữu chỉ mong không phải thù.
   Thời gian yên bình cứ trôi nhanh, mỗi ngày Hiểu Tinh Trần đều đi xuống trấn mua thức ăn trở về chăm sóc Tiết Dương, hôm nào có biến thì Hiểu Tinh Trần đi săn đêm, để Tiết Dương ở lại nghĩa trang.Hôm nay là ngày thứ hai Hiểu Tinh Trần chưa quay lại. Tiết Dương rất lo lắng và nhớ y, bèn lân la ra cửa nghĩa trang, đeo lên cánh cửa để gió đu đưa cánh cửa đẩy qua đẩy lại như đứa trẻ chơi xích đu, hai mắt dán chặt vào con đường dẫn vào nghĩa trang, chờ đợi. Phía xa một bạch y xuất hiện, Tiết Dương buông tay chạy thật nhanh hướng về bạch y, miệng không ngừng hét:
   _ Hiểu Tinh Trần.... Hiểu Tinh Trần ngươi về rồi, ta rất nhớ ngươi  đấy.
Hiểu Tinh Trần vừa thấy cái bóng dáng bé xíu lon ton là khóe miệng tự mỉm cười, dang tay bế hắn lên, ôm vào lòng:
    _Xin lỗi A Dương, lần này gặp chút khó khăn nên về trễ, ta không sao ngươi đừng lo.
   _ Vào trong đi, ta sắp bị ngươi ôm biến dạng rồi.
   Ngồi xuống giường đặt A Dương cạnh bên. Phủi bụi cát trên người hắn xuống:
   _ Hai ngày nay ngươi nghịch những gì sao lại bẩn như vậy?
  _ Không có ta ta không nghịch, chỉ tại gió lớn thổi ta lộn nhào thôi. Hiểu Tinh Trần ngày mai có phải đi nữa không?
   _ A Dương mai không đi nữa, mai ta dẫn ngươi ra sau rừng chơi được không?
   _ Ta đi làm cơm, ngươi ngoan đừng nghịch đấy.
   Hiểu Tinh Trần đang làm cơm ở sau thì Tiết Dương vừa chạy vừa rối rít:
    _ Hiểu Tinh Trần.... Hiểu Tinh Trần giúp ta, giúp ta
  Chạy đến bên Hiểu Tinh Trần đưa cái chân bị đứt mấy mũi chỉ, lộ cả bông ra ngoài cười ha hả:
   _ Hiểu Tinh Trần ta bị trọng thương rồi, giúp ta trị thương đi.
   - A Dương ngươi bao nhiêu tuổi mà lại không cẩn thận gì cả, làm Tiểu A Dương trên người toàn là vết khâu. Đợi ta một lúc.
  Tiết Dương rời khỏi hình nhân, ngồi yên chờ Hiểu Tinh Trần mang kim chỉ đến khâu lại. Bếp lửa gần tàn in bóng Hiểu Tinh Trần lên tường chỉ có bóng một mình y đang khâu hình nhân, đang trò chuyện và cười đến cái bóng trên tường cũng run lên. Khâu xong xuôi đặt xuống, Tiết Dương định trở vào hình nhân thì Hiểu Tinh Trần ngăn lại:
    _ Tối nay không cần trở vào Tiểu A Dương, ta sẽ mang nó đi giặt sạch, nó bẩn lắm rồi.
  Tiết Dương cười hì hì
   _ Lại làm phiền Hiểu đạo trưởng rồi, nhưng tối nay ta sẽ nghĩ ngơi kiểu gì đây, giường không đủ cho hai người đâu.
   _ Không đủ cho hai người nhưng đủ cho ta và ngươi.
  Câu nói ấy vô tình nhắc nhở Tiết Dương rằng hắn chỉ là âm hồn, bao lâu nay cuộc sống trong hình hài người vải bên cạnh Hiểu Tinh Trần quá hạnh phúc quá yên bình làm hắn quên mất đi thực tế. Trong lòng có chút không nở buông bỏ cuộc sống hiện tại. Tiết Dương chưa bao giờ nghĩ có thể nhận được tình cảm và cả sự ân cần của Hiểu Tinh Trần dành cho hắn. Trong lòng lại đắn đo có nên kể cho Hiểu Tinh Trần nghe về quá khứ, nếu biết quá khứ liệu Hiểu Tinh Trần còn bên cạnh hắn, nhưng nếu không nói, chẳng khác gì lúc trước lợi dụng Hiểu Tinh Trần mù mà bên cạnh y, lợi dụng tình cảm cảm y. Liệu rằng kết cục có giống như kiếp trước. Giọng Hiểu Tinh Trần cắt ngang suy nghĩ:
   _ Ngươi không định nghĩ ngơi sao?
  Tiết Dương cùng Hiểu Tinh Trần nằm xuống giường, Tiết Dương còn trêu:
   _ Hiểu Tinh Trần ngươi không ôm ta sao?
   _ Đừng nói bừa, hai nam nhân ôm ấp ra thể thống gì.
  _ Ta không phải nam nhân, ta là âm hồn, hơn nữa còn là âm hồn đoạn tụ
   Tiết Dương đắt chí cười khanh khách thì bỗng im bặt, Hiểu Tinh Trần đã nghiêng người choàng tay ôm hắn, cánh tay cắt ngang người Tiết Dương đặt xuống giường, người Hiểu Tinh Trần cắt dọc thân Tiết Dương, cứ thế mà nhắm mắt ngủ. Không thể chạm nhưng Tiết Dương cảm nhận hơi ấm từ cơ thể Hiểu Tinh Trần đang lan tỏa, lòng hắn lại càng không muốn chấm hết cuộc sống hiện tại.
   Mang Tiết Dương ra khu rừng sau nghĩa trang nhặt cũi, Hiểu Tinh Trần đang loay hoay nhặt thì nghe nghe âm thanh hoảng sợ của Tiết Dương:
   _ Hiểu Tinh Trần... Cứu ta..cứu ta.
  Nhìn xung quanh thấy hình nhân đang bị một con chó hoang cắn trong miệng, thân thể rách nhiều chỗ, cầm một nhánh cũi phóng đến đánh đuổi chó hoang cứu được hình nhân, nhưng hình linh hồn Tiết Dương không còn trong đó, hốt hoảng tìm kiếm, thì ra hồn Tiết Dương do bị chó hoang khi xé xác hình nhân đã bị đánh bật ra ngoài đúng nơi khoảng trống rất nhiều ánh Mặt Trời chiếu rọi, Hiểu Tinh Trần nhìn thấy hồn đã không động , đang bị ánh sáng thiêu đốt, liền dùng tỏa linh thu vào, ôm lấy hình nhân gấp rút trở lại nghĩa trang.
  Đặt tỏa linh lên bàn dùng linh lực truyền cho Tiết Dương nhằm ổn định lại hồn phách, trong lòng vô cùng bất an. Hiểu Tinh Trần lấy hình nhân đã rách nát, cố gắng chấp vá lại, nhưng không thể trở lại như trước. Hiểu Tinh Trần ngồi im lặng, tay ôm hình nhân, mắt nhìn tỏa linh không rời, lo lắng chờ đợi. Tỏa linh có động tĩnh mắt Hiểu Tinh Trần sáng lên hy vọng, ôm tỏa linh nang vào lòng. Trời bắt đầu tối, Hiểu Tinh Trần ra trước cửa ngồi nhìn lên trời, nhìn hư không chứ chẳng nhìn trăng hay sao. Lòng của y bây giờ lại thấy đau lòng, không dám nghĩ đến cuộc sống sau này không còn Tiết Dương nữa, sẽ không ai đợi y ở nơi này,không ai trong hình hài người vải mà trêu chọc y, ôm y, nũng nịu với y, không ai cố ý làm rách hình nhân để được y quan tâm,TIẾT HIỂU 4
không ai tối tối lén lút rời khỏi hình nhân nhìn y ngủ, sẽ không còn ai rõ ràng không thể ăn uống mà mỗi bữa lại ngồi nhìn y ăn, rồi sau này khi y ăn kẹo đường sẽ không còn người luôn miệng khen ngọt, buổi tối sẽ yên lặng khi hắn không còn chạy nhảy lung tung, mỗi ngày y không thể cười vì không còn ai làm trò....Hiểu Tinh Trần im lặng thật im

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net