bao giờ hòa bình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"có mè nheo cũng vậy thôi, tôi không thể mang em theo trong tình trạng thế này được".

đôi mắt nâu nghiêm nghị của hange zoe hạ tầm nhìn xuống đôi mắt láy đen đang chứa cả nghìn lời oán thán của người tình, bất chợt tim nhói lên một nhịp.

cô rõ hơn ai hết, bên trong thân hình nhỏ bé kia là một lòng nhiệt huyết đến không ngờ. hange zoe vẫn chưa quên những lần em tập luyện đến ngất đi chỉ vì muốn gia nhập trinh soát đoàn, những lần em hoàn thành nhiệm vụ đến không màng thương tích... mặc kệ mọi sự nổ lực của cô, em luôn có cách làm cõi lòng cô rối như tơ vò. mới đây thôi, hange zoe đã thực sự gục ngã khi cô tưởng chừng mình đánh mất em trong khói lửa chiến trường, cho đến khi em chui ra từ đống đổ nát với nụ cười thật tươi, mặc kệ đôi chân rướm máu phải băng bó đến tận bây giờ. sự quả cảm mà đôi lúc là cố chấp ấy quyến rũ hange zoe, mà cũng là làm khổ hange zoe.

em đâu biết mỗi lần trên làn da ấy xuất hiện một vết sẹo, là mỗi lần trái tim tôi bị muôn bàn tay vô hình bóp nghẹt, đau đến rã rời.

ánh trăng cheo leo trên vòm trời paradis, rót vào khung cửa một sắc màu bàng bạc. ngọn gió đêm nay như rít gào, như giục giã, loan báo tin dữ nơi tiền tuyến. hange zoe đã quyết, cô sẽ một mình ra đi. vị đoàn trưởng yêu chiều ôm lấy em trong đêm cuối cùng được cận kề nhau. không ai cất lời, nhưng đôi lòng cùng thốt bao câu thề nguyền câm lặng.

"xinh đẹp của tôi ơi, em có nghe thấy không, từng tế bào cấu thành nên tôi, từng giọt máu chảy tràn trong tôi đều đang thét gào", cô nắm lấy đôi tay ngoan của người tình mà hôn, những nụ hôn cưng chiều, sủng nịnh.

chúng thét gào tôi yêu em, yêu em đến vô vàn.

hange zoe tự hỏi, đã có ai điên vì tình? hay cô chính là người đầu tiên? không thiết nữa, cô chỉ biết rằng lồng ngực cô sắp vỡ tung vì hàng ngàn con sóng ái ân vỗ bờ tim không nghỉ. ôi cô muốn xóa đi cái hiện thực rằng: ngày mai cô đi. ngày mai khi những vầng quang đầu tiên của ngày mới đến, cô sẽ phải lìa bỏ những yên ấm bên em mà dấn thân vào guồng quay của đạn bom khốc liệt. đôi môi này, đôi mắt này, biết bao giờ cô gặp lại? hay cô sẽ vùi thân nơi cách xa dáng vẻ yêu kiều kia mấy ngàn hải lý? một con người như cô - một con người đủ hùng tâm tráng chí để có thể đứng dưới cái bóng của lưỡi hái tử thần mà cười cợt, vậy mà giờ đây cô đang chìm trong sợ hãi. nào có mong được toàn mạng đến đê hèn thế, cô chỉ mong được cùng em già đi, cùng thấy mọi cảnh sắc trên đời, cùng đi khắp tang điền bốn bể. giông bão kéo đến sẽ thay em chống đỡ, cầu vồng xuất hiện lại dành riêng em ngắm nhìn. tương lai ấy, cô nỡ nào muốn mất.

"em còn nhớ không năm xưa, tại đồng hoa lily ở triền đồi phía bắc, tôi lấy hết dũng khí thổ lộ cùng em, hét lên với gió ngàn sẽ chở che em cho đến ngày đất tận trời tàn", hange zoe phả từng lời vào đôi tai nhỏ nhắn, mái tóc nâu rũ che khuôn mặt thường ngày vẫn ôn hòa nay thập phần trầm mặc. em nghe trong tông giọng ấm nồng đã thoáng có chút gì tư lự.

"vậy mà trời chưa tận, đất chưa tàn, tôi đã để em chịu bao thương tổn. làm sao tôi có thể đan tâm? làm sao tôi có thể phó mặc người tôi trân quý nhất cho chiến loạn sa trường? em này, xin cho tôi ích kỷ một lần này thôi, cho tôi bảo vệ lấy người tôi thương".

em ghì chặt tấm lưng áo đã sờn, để cô vùi mặt vào hõm cổ mà tham lam thu vào buồng phổi hết hương thơm dịu ngọt. cơn đau buốt khi em khẽ cử động chân mình truyền về đại não kèm theo một dự cảm không lành. chưa bao giờ em cảm thấy mình bất lực và yếu mềm đến thế. có chăng là em sợ người trong vòng tay chỉ vài giờ nữa thôi, khi bình minh lên sẽ tan vào mây khói như một cơn mộng không thành hiện thực? có chăng là em biết thế thời tao loạn, chớp mắt một cái, em liền lạc mất cô.

ánh trăng kia nếu có thể hãy hóa thành vĩnh cửu, để phút giây này em sống mãi, ấp ôm mãi một bóng hình.

những giọt nước lạnh toát nhỏ xuống vai hange zoe làm cô thoáng rùng mình. cô nhận ra rằng, em khóc. thiên thần từng cứu chuộc linh hồn cô nay đang khóc nấc mà không người cứu chuộc. cô hôn lên môi em, nghe vị biển xộc vào đầu lưỡi. cô hôn em như biệt ly, cô hôn em như cuồng dại. trong màn sương mù tuyệt vọng, cô gắng gồng mà chắp vá lại một thứ gì đang vụn vỡ.

"đừng, em. vì một hange zoe, không đáng".

cô nuốt đi những bi phẫn. đôi tay thanh mảnh mà rắn rỏi đưa lên gương mặt đẫm nước, lau thay em đôi hàng lệ, xoa thay em đôi mắt cay xè.

lỡ mai này em khóc và tôi chẳng còn đây,

hange zoe mỉm cười. tỏa rạng hừng đông. đôi đồng tử màu hạt dẻ chứa chan một thứ ánh sáng dịu dàng.

ai sẽ thay tôi lau đi mắt lệ?

"bà xã, chờ tôi trở về nhé?"

em phì cười trước câu trêu ghẹo của kẻ thích bông đùa rồi lại khẽ gật đầu, đôi má phiếm hồng như nắng mới.

"bao giờ hòa bình, tôi sẽ không còn rời xa

"bao giờ hòa bình, em sẽ không còn phải khóc

"bao giờ hòa bình, em thay họ mới

"bao giờ hòa bình, ta lại yêu nhau trọn trăm năm".






cho h,

thương mến người cộng sự.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net