1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc y nữ nhân nghiêng đầu, dùng tay áo nâng chén rượu kề môi. Ánh sáng thông qua khe cửa chiếu lên khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

"Chủ tử."

Đạm Tiên đùa giỡn chén rượu bằng sứ bạch ngọc. Ánh mắt chưa hề đặt trên người tên thuộc hạ kia. Chỉ lãnh đạm, hé môi đỏ hỏi:

"Chuyện gì?"

Thuộc hạ một thân quần áo của tiểu nhị, đơn giản không sa hoa duy trì tư thế cúi người, hai tay ôm quyền cung kính đáp.

"Bẩm, gia đình Vương viên ngoại bị tên bán vải vu oan. Hiện tại Vương đại tiểu thư đã kiếm một trượng phu để có tiền cứu cha mẹ. Đó cũng là một người của chúng ta, họ Mã, tên Quy. Hay còn gọi là Mã Giám Sinh. Hôm nay là ngày thành thân của gã."

"A? Gã là người của chúng ta?"

"Bẩm đúng vậy, nhưng chỉ là một tên không đáng để ý."

Đạm Tiên ngân giọng, sau đó đặt chén bạch ngọc trên bàn. Nàng phủi phủi y phục phẳng phiu, tay cầm chiết phiến phất tay. Mỗi bước chân của nàng nhẹ nhàng lại đầy khí chất, vừa tao nhã lại vừa khí khái khiến thuộc hạ không ngừng sùng bái.

"Đi thôi, trả nợ cho giọt nước mắt người đã khóc vì ta."

.

.

.
Đêm khuya thanh vắng, Thúy Kiều nằm trong phòng the nửa tỉnh nửa mê. Còn Mã Giám Sinh đang mon men tiến tới gần. Gã dùng gương mặt hèn mọn và thèm khát, ánh mắt vừa tiếc vừa chứa đầy dục vọng nhìn gương mặt tuyệt sắc của Thúy Kiều. Gã đưa tay, muốn nhanh chóng hái bông hoa đang nở rộ ấy.

Thúy Kiều choàng tỉnh, thất kinh nhìn Mã Quy. Gã thấy nàng ta muốn phản kháng, lại chứng kiến gương mặt xinh đẹp kia tỏ ra khiếp sợ, lại càng muốn bẻ hoa. Gã nhanh chân tiến tới vươn tay, lại bị một chiếc quạt đánh xuống.

Lực đạo không nhỏ, đem tay gã biến đỏ gắt lên. Mã Quy lùi lại ôm tay, hung hăng trừng mắt nhìn kẻ phá bĩnh.

Đó là thiếu nữ độ tuổi rơi vào tầm mười tám, mười chín. Một đầu đen nhánh được cột cao lên thành đuôi. Hắc y đơn giản, gương mặt sắc nước hương trời, lại có mười phần khí thế của bậc quân tử. Mã Quy sửng sốt nhìn vị đại mỹ nhân tìm tới cửa, lặng lẽ so sánh một chút với Thúy Kiều.

Ngang tài ngang sức, thậm chí là hơn. Một đóa hồng có gai, nếu đem về lầu xanh, thậm chí giá cả có thể lên tới 500 lượng một đêm. Gã tham lam liếm môi, một món béo bở tuyệt đối không thể bỏ qua.

Mã Quy ngoắc tay kêu thêm hai tên tay sai tiến vào, nhỏ giọng ngon ngọt, lại chứa đầy sự thô thiển hèn mọn.

"Mỹ nhân từ đâu tới, sao lại ra tay độc ác như vậy? Đã đem tay ta đánh gãy rồi, nếu không bồi thường thì chuyện này không xong đâu!"

Đạm Tiên dùng quạt che khóe miệng nhạo báng

"Bồi thường?"

"Phải, chỉ cần ngủ với gia một đêm, ta liền tha cho ngươi, không báo quan."

Đạm Tiên như nghe thấy chuyện buồn cười, ngửa cổ lên cười một tràng dài. Sau đó nhìn Mã Quy bằng nửa con mắt, ngập tràn sự khinh thường và khóe môi vẫn còn khinh bỉ.

"Người như ngươi, xứng sao?"

Lửa giận bốc lên, Mã Quy hung hăng ra lệnh: "Tụi bây, lên, đánh gãy chân con ả đó!"

Vị thuộc hạ nãy giờ chứng kiến sự việc, thấy chủ tử bị một gã hèn khinh rẻ liền phẫn nộ. Không nói nhiều liền lao ra đánh. So với hai tên tay sai quèn, một người như hắn làm sao chịu thất thế? Loáng cái, tên thuộc hạ đã xử lý xong mọi chuyện.

Tên thuộc hạ gọi Sơn Nhị tiến tới, dùng chân dẫm dẫn lên lưng Mã Quy trừng mắt quát.

"To gan, một kẻ hèn gặp chủ tử còn không quỳ lạy?!?"

Mã Quy ngước lên, nhìn thấy tấm ngọc bội treo trên người đối phương liền sợ hãi quỳ xuống, không dám ngẩng đầu.

"Sơn Nhị, lui xuống."

Nghe lệnh Đạm Tiên, Sơn Nhị dù muốn tiếp tục trừng phạt với Mã Quy vẫn phải ủy khuất lui ra đằng sau.

Đạm Tiên tiến tới dìu Thúy Kiều ngẩn ngơ này giờ đứng dậy. Thúy Kiều nhìn gương mặt tuyệt sắc như người trong mộng thì lắp bắp sợ hãi.

"Muội là..."

Đạm Tiên cười không nói, quay ra phía sau đối với Mã Quy đanh thép.

"Ngươi đừng tưởng rằng Ngưng Bích Lâu sẽ bảo vệ ngươi Mã Quy. Ngươi nghĩ rằng ta không biết những gì ngươi làm sao?"

Mã Quy run rẩy như cầy sấy, thảm thiết lết tới chân Đạm Tiên, bị Sơn Nhị ngăn lại. Đưa chân đá hắn về góc cũ cùng với hai tên tay sai. Hắn khóc rằng:

"Lạy ngài, lão có mắt không nhìn thấy thái sơn, lỡ có ý vấy bẩn người của ngài. Nhưng lão phu đã bỏ tiền mua cứu được phụ thân cùng đệ đệ nàng ta. Mong ngài nghĩ tới đó, độ lượng tha thứ."

Đạm Tiên ánh mắt nhìn kẻ dưới chân mình khúm núm van xin, không khỏi nhớ tới bản thân mình. Những kẻ này bây giờ thì lạy lục van xin, nhưng khi có cơ hội. Chúng lại vẫy vùng hung hăng.

Đạm Tiên muốn đem gã vào nha môn, nhưng suy nghĩ lại những việc gã đã đem tiền mua Kiều, giờ còn lên nha môn thì cũng có chút ép gã quá. Dù sao đây cũng là công việc của gã. Hơn nữa,...

Gã còn có đất để dùng.

Đạm Tiên hướng Sơn Nhị đem 500 ngân lượng giao cho Mã Quy, sau đó thả hắn đi. Lại để trăm lượng bạc lại cho Kiều, rồi tiêu sái biến mất.

"Những giọt nước mắt đó, ta trả lại hết rồi."

Thúy Kiều ngẩng người, sau đó mừng rỡ lại vừa kinh sợ bật khóc. Có lẽ nếu chỉ cần người nọ đến chậm một chút, nàng đã bị làm mất tấm thân bạch ngọc này. Rồi bị bán vào thanh lâu.

Tiếng động đánh nhau khi nãy đã đem tới nhiều người. Vương lão Vương bà lo lắng hỏi han con gái. Thúy Kiều vừa khóc vừa trần thuật lại mọi chuyện.

Kiếp nạn Thúy Kiều chấm dứt, sáng hôm sau, nhiều người vì nàng mà vui mừng. Nhà họ Vương tổ chức tiệc mừng đại kiếp nạn qua đi.

Đạm Tiên đứng ngay chỗ ngôi mộ của chính bản thân mình. Đem rượu tưới lên nấm mồ đầy cỏ.

"Nợ này đã trã, cho nên Thúy Kiều... ngươi đừng lại hại hắn nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net