Ái Hoạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tag: CDSHT thụ, SE (hoặc HE, tùy cảm nhận mỗi người), có H
.
.
Anh là một trạch nam, quanh năm chỉ xoay quanh 2 địa điểm nhà chung cư và công ty, anh gọi là Minh Ngọc, một cái tên khá nữ tính, cũng vì cái tên này mà anh không ít lần bị hiểu nhầm là nữ, khi bé còn bị mấy đứa nhóc trong khu bắt nạt, có lẽ vì vậy, ít nhiều, anh có chút trở ngại giao tiếp.

Ở trên công ty thì lầm lầm lì lì, không nói với ai quá ba câu, cuộc hội thoại chỉ đáp trả những từ chán ngắt "Tôi hiểu rồi", "Dạ, sếp", "Được rồi", hơn nữa lúc nào cũng cuối gầm mặt, chỉ lo tập trung làm việc. Vì vậy trong công ty cũng không có ai là bạn, mọi người cũng ngại không muốn nói chuyện cùng anh. Về nhà thì là một khoảng không vắng lặng, anh ở chung cư và sống một mình, ba mẹ đã mất vì tai nạn, anh gần như cô độc trên thế giới này.

Anh nghĩ không sao cả, anh đã quen với điều đó, sống cô độc, không bạn bè, không người thân, cũng không ái nhân. Minh Ngọc từ lúc trung học đã nhận ra bản thân không thích con gái, anh hay nhìn ra sân bóng, nơi có các chàng trai thanh xuân phơi phới và tràn đầy nam tính, anh biết, có lẽ mình là một người đồng tính, hơn nữa còn thích những chàng trai đẹp trai cao to, nhưng anh không mâu thuẫn với điều đó, vì lẽ, sống cô độc, anh cũng không sợ bị người nhà phản đối.

Minh Ngọc tuân theo ham muốn của mình, anh từng thích một chàng trai, là đội trưởng đội bóng đá của trường và học chung lớp với anh, thích âm thầm thôi, anh biết mọi người không chấp nhận đồng tính, anh hay nhìn về phía người đó, viết tên người đó và mình lên cuốn vở, rồi vẽ một trái tim bao quanh, tưởng tượng sẽ cùng người nọ nắm tay, ôm, hoặc hơn thế nữa, là hôn. Nhưng cũng chỉ là ảo tưởng của anh, anh mang hết suy nghĩ và tâm tư, viết vào cuốn nhật kí. Tình yêu thầm kín của bản thân, anh không định cho ai biết cả.

Nhưng rồi một ngày, cuốn vở rơi vào tay chàng trai, nghe đâu là do bạn của chàng trai đã lấy đưa cho, nhìn ánh mắt kinh ngạc xen lẫn khinh thường và ghê tởm của chàng trai, anh biết, tình yêu của mình, vỡ rồi. Chàng trai không nói gì về việc này, trả lại cuốn vở cho anh, rồi đi mất. Nhưng chuyện anh là đồng tính thì lại bị đám bạn của chàng trai mang ra bêu rếu, cả ngôi trường ai cũng biết, anh là người đồng tính, đủ loại móc mỉa xỉa xói, ánh mắt chán ghét ghê tởm hướng tới, thậm chí có cả bắt nạt công khai. Anh cũng chỉ dám im lặng, từ đó, anh lại càng trầm mặc, cũng không dám nghĩ đến chuyện yêu đương với ai.

Hôm nay, là một ngày hơi khác với mọi ngày, anh vẫn đi làm, nhưng lại hy vọng mau hết giờ. Anh muốn sớm trở về nhà, vì hôm nay, "người ấy" sẽ đến. Tâm trạng anh đang rất vui sướng, vì sau 2 tháng, cuối cùng "người ấy" cũng sẽ đến vào chiều nay, anh vui vẻ đến mức, khoé miệng kéo nhẹ lên một nụ cười, làm người đồng nghiệp ngồi kế bên thoáng sững sờ, nhịn không được hỏi "Hôm nay tâm trạng anh rất tốt, có chuyện vui gì sao?" Hiếm khi, anh lại trả lời một câu dài "Ừm, hôm nay, người yêu tôi sẽ sống cùng với tôi.", vị đồng nghiệp khá ngạc nhiên "Anh có người yêu rồi?" Hiển nhiên không nghĩ, một người lầm lì như anh mà cũng đã có người ôm ấp, ấy vậy mà bản thân đến giờ vẫn còn là cẩu độc thân, "Đúng vậy, chúng tôi biết nhau được 2 tháng."

Hôm nay, "người ấy" sẽ đến sống cùng anh, mãi mãi. Vị đồng nghiệp nhìn anh vui vẻ đến thế, cũng biết anh đã yêu người kia đến mức nào, phải biết rằng, làm cùng bao nhiêu năm, chưa từng thấy anh trai đã muốn 30 tuổi này cười lần nào "Ồ, vậy chúc mừng các anh, chúc hai người hạnh phúc.". Vì vậy chỉ trong một buổi sáng, cả công ty ai cũng biết, "ông chú" kiệm lời nào đó đã có người yêu, hơn nữa còn sống chung với người ta! Đến cả người lf lì như anh còn có tình yêu, vậy mà chúng ta lại chỉ mãi ăn cơm chó, uất hận!

Kim đồng hồ khoan thai chậm rãi nhích từng chút một, rốt cuộc ngay tại khoảnh khắc chỉ 5h đúng, anh nhanh chóng bật dậy, đi thật nhanh về nhà, khu chung cư anh ở cách công ty chỉ mười phút đi bộ, bình thường anh sẽ đi bộ, bởi vì đây chắc là khoảng thời gian ít ỏi anh di chuyển, ở công ty gần như chỉ ngồi một chỗ, về nhà thì cũng chỉ chăm chăm chơi game xem anime lướt facebook, anh là một trạch nam lười biếng chính hiệu.

Nhưng hôm nay ngoại lệ, không thể chờ thêm một phút giây nào, anh bắt Taxi về chung cư. Đi thẳng lên nhà, quả nhiên, trước cửa nhà đã để sẵn một khối hàng hoá lớn, chiều cao phải cao hơn anh 1 cái đầu, mà anh cũng không thuộc dạng thấp, ít nhiều cũng hơn 1m75.

Trái tim đập liên tục dồn dập, anh khống chế không được sự kích động đang dâng lên, nhanh chóng mở cửa, rồi thật cẩn thận ôm khối hàng hoá vào nhà. Với tay lấy con dao rọc giấy đã để sẵn, anh mở bao hàng, bên trong, là 1 standee hình người tỉ lệ 1:1.
Một khuôn mặt rất đẹp trai, đôi mắt màu xanh đen với ánh nhìn ôn hoà, môi mỏng hồng nhạt hơi nhếch, mũi cao cao lại có 1 nốt ruồi bên cánh mũi trái, màu da trắng, mái tóc chẻ ngôi giữa hơi xoăn nhẹ màu đen, cơ thể với tỉ lệ hoàn mĩ, áo sơ mi mở cúc để lộ thân hình 6 múi đầy sức bật, xương quai xanh siêu đẹp mắt, mơ hồ thấy cả trái cổ, đeo dây chuyền hình thánh giá, bấm 1 bên khuyên tai hình pha lê dài nhọn màu đen. Nữa thân dưới là quần dài đã mở nút và kéo khoá, để lộ bên trong chiếc boxer, mơ hồ nhìn thấy được đường nét của dương vật, đôi chân trần, một tay nhét túi quần 1 tay đang nắm áo, tự như muốn cởi hẳn ra.

Minh Ngọc nhìn standee đến ngẩn người, hơi thở hơi dồn dập, mặt đỏ hồng, quá xuất sắc, đẹp y như trong giấc mơ của anh. Nghĩ đến giấc mơ đó, mặt anh lại càng hồng hơn, ngay cả hai bên tai cũng đỏ thẫm.

Anh nhanh chóng feedback lại cho vị artist nọ, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với chất lượng, nhanh chóng thanh toán chi phí, standee này, tiêu tốn của anh 2 tháng tiền lương. Nhưng hết thảy đáng giá.

Nhớ lại cách đây 2 tháng, vào một buổi tối nọ, trong lúc như thường lệ lướt facebook ăn dưa, anh vô tình lướt thấy một video, chính là của vị artist nọ, đang vẽ chân dung một người, nhìn từng đường nét được vẽ ra, nhìn khuôn mặt ngày càng hiện rõ, ánh mắt của anh cũng càng mê đắm, đặc biệt là nụ cười của "người đó" anh cảm thấy tựa như người trong bức vẽ đang sống, đang nhìn thẳng vào anh, vừa ôn nhu, vừa tà mị, anh cảm thấy cả người nóng bừng, nữa thân dưới lại có xu thế ngẩng đầu.

Ngỡ ngàng trước phản ứng của cơ thể, bản thân lại vì một bức tranh mà động dục, anh bất giác đưa tay vào trong quần, tay kia mở lại video một lần nữa, lại một lần nữa, cứ như vậy, anh thế nhưng lại bắn ra.

Thậm chí tối hôm ấy, anh mơ, mơ thấy người ấy tựa như bước ra từ trong bức tranh, mở 2 tay ôm chặt lấy anh, cuối người hôn anh, hai người ôm hôn kịch liệt, tiếng nút lưỡi vang lên cả một căn phòng, tay hắn vói vào trong quần lót của anh, xoa nắn dương vật anh, tay còn lại luồn vào áo, chạm đến núm vú của anh, làm nó hưng phấn mà dựng thẳng, hắn cuối người xuống, cởi áo anh ra, rồi hôn nhẹ lên núm vú, đưa vào miệng ngậm mút, tiếng mút chụt chụt vang lên, tay kia cũng mạnh mẽ xoa nắn bên còn lại, dùng 2 ngon tay ngắt nhéo lại ấn nhẹ vào, bên này thì lại lưỡi liếm vòng quanh, tay còn lại không ngừng vuốt lên xuống liên tục dương vật anh. Anh nằm mơ màng mặc cho hắn bày bố, càn rỡ trên thân thể, miệng thì tràn ra vài tiếng rên rỉ khe khẽ, khi hắn dùng răng ngậm lấy núm vú day cắn, tựa như một luồn điện xông thẳng lên não, đồng thời phía dưới cũng giật mạnh, anh bắn.

Anh giật mình tỉnh dậy, xung quanh vắng lặng chỉ còn tiếng thở dốc của chính anh, mở ra chăn, một bãi nhầy nhụa giữa hai chân chứng minh việc anh thật sự mộng tinh, mà đối tượng còn là một bức vẽ.

Minh Ngọc biết, bản thân xong đời, tựa như một kẻ biến thái, anh động dục với một bức tranh, nhưng anh không cảm thấy tự ghê tởm bản thân, vì anh tuân theo nhục dục của mình, Minh Ngọc liên hệ với vị artist nọ, hỏi về ý tưởng vẽ bức tranh, có phải hay không là dựa trên một người có thật? Tuy nhiên đáng tiếc là. Đấy lại chỉ là một bức tranh do tác giả tưởng tượng rồi vẽ nha, người đó, không có thật.

Minh Ngọc cũng không quá thất vọng với đáp án này, anh cũng rõ, một người như vậy, khó mà là người thật, vì vậy, anh hỏi artist rằng anh muốn đặt tranh, anh muốn một bức ảnh toàn thân của "người ấy" sau đó in làm standee, tiền không thành vấn đề, chỉ cần phải thật đẹp và rõ nét.

Sau 2 tháng trời chờ đợi, cùng không ít lần phải mở lại video để giải toả. Cuối cùng, anh cũng nhận được. Nhìn đến "chàng trai" trước mặt, anh đỏ mặt, khẽ gọi "Chồng ơi." Tựa như thấy bản thân xưng hô cũng có chút ngại ngùng, anh đỏ bừng mặt, sau đó tiến đến, vòng tay ôm lấy bức standee, khẽ nhón chân hôn nhẹ lên đôi môi hơi nhếch nọ. Khuôn mặt thoãn mãn, cọ cọ vào cổ hắn. Tự đọc thoại "Em còn chưa biết tên anh, nhưng không sao, từ bây giờ anh đã là của em, chồng ơi."

Minh Ngọc đem bức standee vào phòng ngủ, nhìn ngắm không dứt mắt, càng nhìn lại càng thích, bên dưới lại có xu thế ngẩng cao đầu. Anh đặt bức standee ngay bên giường, sau đó quỳ xuống, khẽ liếm vào phía dưới của bức tranh, thầm nghĩ may mà standee anh đặt làm là loại chống thấm nước.

Anh say mê liếm thân dưới của bức ảnh, 1 tay sờ lên ngực mình, tay còn lại sờ vào trong đũng quần, lại tưởng tượng bản thân đang ngậm lấy khoá kéo quần của hắn, chậm chậm kéo xuống, dương vật của hắn ẩn hiện nổi cộm lên sau chiếc boxer màu xám, anh say mê ngửi, cọ mũi lên, rồi hôn nhẹ lên nó, anh kéo xuống chiếc boxer, dương vật của hắn bật ra, đập vào má anh, kích cỡ tựa như bàn tay em bé, hơi thở Minh Ngọc trở nên dồn dập và rối loạn, anh hơi mở miệng, đem đầu của dương vật ngậm vào, nhẹ nhàng mút, rồi mở to miệng hơn, cố gắng ngậm vào toàn bộ dương vật của người anh yêu.

Minh Ngọc ngước mắt nhìn lên, hắn đang cuối xuống nhìn anh với ánh mắt nhu hoà, 2 tay hắn luồn vào cổ áo mở rộng của anh, xoa nắn núm vú, nhẹ nhàng xoa nắn rồi ngắt nhéo, mang đến cảm giác tê dại, anh cố gắng nuốt vào càng sâu, nghe được tiếng thở dốc của hắn khiến anh hưng phấn.

Minh Ngọc vẫn đang liếm đũng quần của hắn, tay chuyển từ dương vật của mình ra phía sau, nhẹ nhàng ấn vào hậu huyệt  đang không ngừng co rút của bản thân, xoa nhẹ xung quanh, dựa vào chất nhầy chảy ra từ dương vật mình làm chất bôi trơn, Minh Ngọc vói 1 ngón tay vào bên trong, bên trong co rút, ngậm chặt ngón tay anh. "Ưm.... Chồng ơi..."

Hai tay hắn đã chuyển từ núm vú anh đến phía sau, kéo xuống chiếc quần lót, vì ở nhà nên anh đã thay đồ sang chỉ mặc một chiếc áo thun rộng và quần lót, điều đó khiến hắn càng dễ dàng sờ soạng, ngón tay đặt ở hậu huyệt nhấn vào, dễ dàng đưa vào 1 ngón tay, mà tay còn lại thì xoa nắn dương vật anh, gãi nhẹ lên mã mắt, làm anh đê mê, không thể tập trung mút tiếp được, anh nhả ra dương vật của hắn, ngửa đầu rên rỉ, nhìn thấy hắn đỏ mắt thì anh, anh nở nụ cười sung sướng, nhướng người lên choàng tay qua cổ hắn, thuận tiện cho ngón tay của hắn càng dễ di chuyển, hai người trao nhau nụ hôn cháy bỏng, hắn khẽ gọi "Cục cưng... Em à..."

Khi đã dễ dàng ra vào 3 ngón tay, Minh Ngọc rút tay ra, hậu huyệt truyền đến một trận hư không, khẩn trương co rút, muốn có thứ gì càng to lớn nhét vào. Anh mở tủ đầu giường, lấy ra một cái dương vật giả, kích cỡ giống với hắn trong tưởng tượng của anh, anh nhanh chóng đổ xuống một lượng dầu bôi trơn, xoa đều dương vật, sau đó xoay người lại, nhếch cao mông, hậu huyệt như ẩn như hiện đối diện standee, khẽ rên rỉ gọi "Anh yêu,... chồng ơi, ưm... cho em,.... làm em đi, mau tiến vào.... A."

Hắn 2 tay mở rộng 2 bên mông của anh, sau đó đặt dương vật ngay trước cửa huyệt, khẽ cọ lên xuống, sau đó mạnh mẽ chen vào một nữa làm anh bật ra tiếng rên rỉ bén nhọn, có lẽ anh đau, hắn hơi đau lòng, khẽ cuối xuống, liếm dọc tấm lưng anh, 1 tay vói về phía trước xoa nắn dương vật bởi vì bất ngờ tiến vào mà đã hơi xìu một chút. "Em à, ráng nhịn một chút, nhé." Nói xong nhẹ nhấp nhấp, sau đó lui ra đến cửa huyệt, lại mạnh mẽ nhấp vào, lần này là nhét vào hết.

"Ưm..." Minh Ngọc ngửa cổ lên rên một tiếng, sau đó gục đầu xuống, liên tục thở dốc, 1 tay xoa nắn dương vật bản thân, tay kia nhẹ nhàng đâm rút dương vật giả đang trong cơ thể mình, cảm thấy có lẽ ổn, nhanh mở công tắc, bật mức cao nhât, dương vật giả liền chấn động rung lắc mạnh mẽ trong cơ thể anh, Minh Ngọc chịu không nổi, miệng tràn ra rên rỉ liên tục. "A... Em chịu không nổi... Chồng ơi.... A... A..."

Hắn không ngừng đâm rút liên tục, túi tinh hoàn đập đỏ hai cánh mông của anh, 2 tay lại xoa nắn ngực anh, nắm lấy núm vú nhéo mạnh rồi thả ra, sau đó lại ngắt nhéo làm Minh Ngọc chịu không nổi, liên tục rên rỉ xin tha "Chồng ơi của anh lớn quá... Ư... A... Em chịu không được... Chậm chút... Ư... Xin anh.... Ưm... Sướng quá..."

Anh không ngừng xoa nắn núm vú của mình rồi đến dương vật của bản thân, ngẩng đầu quay lại nhìn về phía "hắn" đang "làm" mình, mắt tràn ra tình yêu không thể đong đếm. "Ưm!!!" Minh Ngọc bắn ra, tinh dịch văng lên mặt anh, anh mệt mỏi sụp xuống, phía sau, dương vật giả trong mông dần dần rơi ra, rớt xuống giường vẫn đang chấn động không ngừng.

"Cục cưng, em thật tuyệt", hắn liếm nhẹ vào tai anh, khẽ thầm thì, sau đó rút ra dương vật, tuốt động một chút liền bắn lên mặt anh.

Sau cuộc hoan ái, Minh Ngọc nằm xuống tận hưởng dư vị, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào standee đang ôn nhu cười với mình. Cảm thấy lấy lại được sức, anh ngồi dậy dọn dẹp tàn cuộc, lấy khăn lau lau standee, không thể để chồng anh bị bẩn được.

Minh Ngọc biết bản thân đã không thể cứu nổi, anh cũng không rõ vì sao bản thân lại yêu hắn tới vậy, dù rằng hắn chỉ là một bức tranh, có thể do một ngày cô đơn, anh nhìn thấy nụ cười của hắn, tựa như dành cho mình, rất lâu rồi không ai cười ôn nhu như vậy với anh, anh biết, đây là ảo tưởng của bản thân, nhưng anh lại chấp nhận sa vào nó, sa vào ôn nhu do chính bản thân tự huyễn hoặc ra, lại càng trầm mê vào nó không dứt ra được, mọi người xung quanh không ai để ý anh, không ai quan tâm anh, ngày bé luôn chê anh phiền phức hậu đậu, lớn lên thì bị ghê tởm vì là là đồng tính luyến ái, bây giờ thì bảo anh lầm lì ít nói, cũng chỉ có hắn, hắn ôn nhu, lại không chê anh phiền hay hậu đậu, luôn như vậy mỉm cười với anh, yêu thương anh.

Minh Ngọc một bên rõ ràng đây chỉ là một bức ảnh, không phải là người thật, một bên lại vẫn yêu say đắm cùng hắn. Thời gian gần đây anh đúng 8h có mặt 5h đi về, không dây dưa thêm bất kì một phút nào, cũng không đồng ý tăng ca giúp đỡ đồng nghiệp như trước, cả công ty ai cũng biết, anh đang yêu say đắm một người, nhưng người đó là ai thì không ai biết.

Một ngày nọ, do tối qua quá kịch liệt, chồng anh vậy mà lại nhét trứng rung vào trong rồi vừa làm anh cùng trứng rung vừa dùng kẹp núm vú với anh, làm anh cả đêm mệt mỏi, đến mức quên cả dọn dẹp liền ngủ mất, sáng dậy còn súyt muộn giờ, vì vậy nhanh chóng thay quần áo ra khỏi nhà, may mà nhà anh chỉ cách công ty mười phút đi bộ, nếu không anh đã đi trễ rồi.

Hôm nay trong công ty có một buổi họp quan trọng, nhưng tài liệu anh được giao làm lại để quên ở nhà, lúc này anh lại không thể xin về nhà lấy được vì bên đối tác đã đến, họ cần anh nhanh chóng ra thuyết trình, hết cách, Minh Ngọc chỉ đành nhờ vị đồng nghiệp ngồi kế chạy về nhà lấy giúp. Vị kia sảng khoái đồng ý. Cũng nhanh chóng lấy xe đến nhà anh lấy tài liệu, 20p sau, anh ta xuất hiện, đưa tập tài liệu cho anh, nhưng ánh mắt lại có chút kì dị xen lẫn xa lánh và ghê tởm.

Anh vội vàng cảm ơn rồi tiếp tục thuyết trình tài liệu, nên cũng không chú ý ánh mắt kì lạ của người kia. Chỉ là. Sau khi kết thúc cuộc họp, trên đường về lại chỗ ngồi, anh thấy rất nhiều người nhìn về phía anh với ánh mắt bất thiện, liên tục chỉ trỏ và thầm thì, ánh mắt giống như nhìn biến thái làm anh vô cùng khó chịu và không hiểu chuyện gì. Minh Ngọc tự nhủ chắc do bản thân tự tưởng bở.

Anh ngồi vào chỗ, nhìn xung quanh, lần này anh xác định mọi người thật sự đang phán xét anh, thậm chí vị đồng nghiệp kế bên còn nhìn anh bằng ánh mắt cực kì khinh thường và né xa anh ra. Trực giác cho anh biết có chuyện chẳng lành, anh lấy di động mở ra group của công ty, chuyện bác quái nào diễn ra ở công ty như chị X hoá ra là tuesday vừa bị đánh ghen trước nhà hay anh Y là tên nghiện cờ bạc mới thua độ bóng đá nên ôm nợ tiền tỉ cũng bị mọi người biết và moi ra bàn tán.

Bản thân Minh Ngọc không thích cái group này, nên cũng không bao giờ chủ động xem tin trong đó, toàn tin tức dèm pha người khác. Nhưng lần này, đối tượng bị mọi người nhắm đến lại là anh. Minh Ngọc trừng to mắt, không tin nổi nhìn bản tin, là 1 loạt ảnh chụp trong phòng anh, do tối qua không kịp dọn dẹp, lại thêm trên mặt standee còn vươn lại một ít dịch trắng đáng ngờ. Trên giường thì la liệt sex toy, mọi người liền vào oanh tạc bài viết này, nói anh hoá ra là tên biến thái thích đàn ông, lại còn tự xử cùng một cái tranh vẽ, rằng người yêu của anh ra lại là một kẻ không tồn tại, ghê tởm biết bao nhiêu. Có lẽ rất lâu rồi group công ty không có bài viết nào nổi bât lại thêm anh trầm tính ít nói, nên lần này thật sự mang đến oanh động lớn, mọi người hứng trí bàn tán, bao nhiêu suy đoán bậy bạ, từ ngữ tục tĩu cũng đều dám nói ra.

Anh choáng váng, cảm giác tựa như thế giới xung quanh sụp đỗ, bọn họ lấy tư cách gì mà phán xét anh? Lấy tư cách gì mà phán xét người anh yêu? Tại sao thế giới này lại hẹp hòi với những kẻ cô đơn như anh đến vậy? Là anh không xứng tự có được tình yêu của bản thân sao?

Minh Ngọc cảm thấy khó thở. Trái tim co rút đau đớn. Xung quanh tiếng nói cười không ngừng đâm vào tai, mỉa mai, kì thị. Anh không muốn ở đây thêm một giây một phút nào nữa, Minh Ngọc bật dậy, bỏ chạy khỏi công ty, chạy nhanh về nhà, anh bây giờ chỉ muốn gặp hắn, gặp người anh yêu.

"Chồng ơi!" Minh Ngọc nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, ôm chầm lấy standee, nước mắt không nhịn được rơi ra, rớt lên vai của standee, standee vẫn như vậy, ôn nhu mìm cười nhìn hắn. "Chồng ơi, bọn họ biết đến anh rồi, em biết, bọn họ ghê tởm em biến thái, chỉ có anh là không thôi, em không muốn đi làm nữa, em muốn ở bên anh thôi."
"Được thôi cục cưng, em không cần phải đi đâu hết, ở đây cùng anh, anh mãi mãi ở bên em." Anh thoả mãn khi nghe hắn nói như vậy, mỉm cười ngọt ngào hôn lên khoé môi anh, hai người nhanh chóng làm một trận kịch liệt.

Kể từ ngày đó, Minh Ngọc không đến công ty nữa, anh ở lì trong nhà, may mắn là, anh vẫn còn tiền tiết kiệm, vì vậy anh bỏ mặc cảnh cáo sa thải của công ty, ở nhà cùng người yêu làm tình không dứt. Chỉ ra khỏi nhà khi cần mua thêm thức ăn.

Hôm đó, anh ra khỏi nhà để đi mua đồ ăn cho 1 tuần tới. Trước khi đi, còn mang standee ra đặt trước cửa. Anh muốn khi mở cửa vào nhà. Hắn sẽ là người chào đón anh, nở nụ cười với anh. "Em đi nhé, anh chờ em, chỉ một chút thôi."

Hôm nay siêu thị rất đông khách, chắc là vì sự kiện giảm giá mua sắm kia, người hôm nay thật sự rất nhiều, toàn mấy bà nội trợ tranh nhau hàng giảm giá, Minh Ngọc tốn tận 1h mới mua và tính tiền xong, anh vui vẻ đi bộ về nhà, hôm nay ở siêu thị có bán loại bôi trơn mùi mới, tí nữa... Ưmm...

Về gần đến chung cư, anh thấy xung quanh khác thường, tiếng còi cứu hoả, tiếng mọi người hô hoán dập lửa, anh hoảng hốt chạy lại, chung cư nhà anh bị cháy, nghe đâu là do nhà nào đó mở bếp gas không tắt, làm khi gas tràn ra gây cháy nổ, do bây giờ đang giờ hành chính, nên chung cư ít người, đến khi lửa phừng lớn, người dân xung quanh mới tá hoả dập lửa, lửa lúc này đã  làm cháy 5 tầng chung cư, trong đó có có tầng của anh!

"Không... Anh ấy còn ở trong đấy!" Minh Ngọc hoảng loạn nhanh chóng chạy đến, mặc cho cảnh sát và cứu hộ cản trở, anh chỉ cố biết xông vào "Xin anh, người yêu tôi còn ở trên đó, anh ấy không di chuyển được, làm ơn cho tôi lên!" Mấy người cứu hộ vốn không đồng ý, nhưng anh giãy ra được và chạy nhanh lên lầu, cản cũng không kịp, lửa ngày càng lớn, mọi người lại lo dập lửa, nên Minh Ngọc liền một đường chạy thẳng lên nhà, ngược dòng người đang liên tục tháo chạy.

Thở hổn hển trước cửa nhà. Anh mở cửa, hắn vẫn như vậy, ôn như nở nụ cười với anh, nhưng một nữa thân người và mặt thì đang cháy. Minh Ngọc hoảng hốt muốn dập lửa, nhưng không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net