RICH KID

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Biện Bạch Hiền là rich kid. Có nghĩa là khi bạn còn đắn đo xem có nên đặt cái áo trên Taobao không, thì cậu ấy đã cà thẻ khắp trung tâm thương mại, và hốt hết đống thời trang đắt đỏ của LV hay Prada.

Hay như việc bạn còn đang vẫy một cái taxi, nghểnh đầu đợi xe bus, thì cậu đang gà gật trên một chiếc Limo dài, hoặc ngồi ngáp trên một chiếc máy bay tư nhân nào đó.

Bố mẹ chẳng để cậu thiếu thốn thứ gì, cũng chẳng cấm cậu tiêu tiền. Cho nên, Biện Bạch Hiền lớn lên với một niềm tự hào về dòng dõi tài phiệt đã ăn sâu trong máu.

Nếu có người hỏi, tại sao cái thằng bé này lúc nào cũng thích tỏ ra kiêu ngạo như thế, Biện Bạch Hiền sẽ cười khẩy đáp.

"Vì tao giàu."

*

Biện Bạch Hiền nào có thảo mai đâu. Nếu cần, cậu có thể đạp đổ bất kì sự tôn nghiêm của ai trên một núi nhân dân tệ mà cậu xem là lá rụng.

Thế nhưng, nhân sinh ấy mà. Ai nói trước được điều gì.

Sau bao nhiêu năm ngạo nghễ và độc tôn, lại xuất hiện một kẻ chẳng thèm đếm xỉa đến tiền của Bạch Hiền. Thậm chí còn ném cho cậu một ánh nhìn sắc như dao cạo và lạnh hơn băng tuyết.

Chẳng phải tài phiệt. Chẳng phải mĩ nhân. Chẳng phải lão đại hắc bang. Chẳng phải đương kim tổng thống.

Đó là một gã cảnh sát hết đát và đang đi in vé phạt giao thông. CMN. Nhìn cách anh ta tóm cổ cậu ra khỏi con siêu xe, lại giống như một minh tinh Hollywood trong các phim siêu anh hùng đang thực thi công lý vì nhân loại.

Mấy cô gái gần đó thì ngưỡng mộ ghê lắm. Vì khi Biện Bạch Hiền bất cần mà rút ra một nắm tiền và ném vào ngực của người cảnh sát đang mặc cảnh phục.

"Như vậy đủ chưa."

Anh ta lại lạnh lùng bẻ tay và nhấn cậu vào thành xe với sức mạnh khủng bố khiến Bạch Hiền không thể nhúc nhích được.

Thiếu gia nhà họ Biện vùng vẫy.

"CMN. Thả ra..."

Vô ích. Thế là cậu bắt đầu giương oai và hét ầm lên.

"Biết ba tao là ai không."

"Thằng khốn."

"Mày tên gì. Tao sẽ bảo ba tao giết chết mày."

...

Tuy nhiên, cho đến khi cậu gào khản cả giọng từ ngoài phố cho đến đồn cảnh sát, gã mặt than kia vẫn chẳng mảy may.

Hắn chỉ trả lời một câu duy nhất, chẳng chút nề hà hay sợ hãi.

"Tôi là Phác Xán Liệt."

*

Bố của Biện Bạch Hiền là một quan chức cấp cao của chính phủ. Mà thời buổi này, có quyền là có tiền. Vì thế dưới tán ô vĩ đại ấy, gia đình cậu sở hữu hàng loạt những công ty hoạt động dưới danh nghĩa của mẹ, của ông nội, của bà ngoại, của anh trai, của chú hàng xóm...

Thiếu gia nhà họ Biện bước đi trên những bậc thang trải đầy vàng và những đồng bạc đỏ, thứ đưa cậu đến cái ngưỡng mà quá nửa người dân ở đất nước này có mơ cũng chẳng với tới được.

Anh trai, người hơn cậu bảy tuổi, từng bảo.

"Những gì có thể mua được bằng tiền, đều rất rẻ. Vì thế, không cần tiếc."

Ngày nhỏ, Biện Bạch Hiền bị một thằng bé trong trường bắt nạt, anh trai đã đánh nó đến gãy cả chân, cuối cùng nhà bên ấy không những không kiện được mà đứa con còn bị đuổi khỏi trường. Anh trai xoa đầu nói.

"Em thấy đấy, nếu em có nhiều tiền, công lý cũng có thể mua được."

"Nghèo không phải là cái tội. Mà ngu ngốc đối đầu với kẻ giàu mới là cái tội."

Lời của anh trai ngấm sâu vào trong tư duy của Bạch Hiền. Vì thế cậu chẳng còn sợ hãi điều gì. Vũ khí mạnh nhất mà cậu có... cũng là thứ hủy diệt ngọt ngào và nghiệt ngã nhất: Tiền.

Hôm cậu bị bắt vì gây tai nạn ô tô, anh trai là người đến bảo lãnh. Anh đã chững chạc hơn nhiều, giờ đã là chủ tịch của một công ty lớn, vì thế cách hành xử của anh cũng nhã nhặn và lịch thiệp hơn.

Bạch Hiền xù lông, xù cánh.

"Em muốn đuổi việc hắn."

Anh trai ngồi trên xe đọc tài liệu, chỉ trả lời một chữ.

"Ừ."

*

Thế là Phác Xán Liệt bị đuổi việc thật. Vì cậu cho người điều tra rồi, anh ta rời khỏi sở cảnh sát và đang mở một tiệm cầm đồ. CMN. Thiện lương phát khóc.

Trước đây, Phác Xán Liệt học rất giỏi, từng là một trong những cảnh sát hình sự hàng đầu Bắc Kinh. Vì điều tra một vụ giết người, lại mắc sai lầm nghiêm trọng, khiến hắn bị giáng chức. Sau đó, lại đắc tội với phú nhị đại nhà họ Biện, thế là bị đuổi luôn với lí do: "Không có lí do nào cả."

Chi tiết này cho vào tiểu thuyết thật khiến thiên địa nổi giận, nhân tâm rạn nứt. Có điều, lọt vào tai Biện Bạch Hiền thì lại khiến cậu thấy hả lòng hả dạ cực kì, giống như một tác phẩm về triết lý nhân quả lay động lòng người.

Ngô Thế Huân là bạn thân của Biện Bạch Hiền, thuộc thế hệ tài phiệt đời thứ ba, hay tin cậu bị giải về đồn, thế là tốt bụng hỏi thăm, trong tay còn ôm một cô tiểu hoa đán mới nổi.

"Cục cưng, không ngờ cậu cũng có ngày này."

Biện Bạch Hiền cười khẩy.

"Xùy. Dù sao tớ cũng đã thay trời hành đạo rồi."

"Là cậu... hay là anh trai cậu."

Không phải là thay trời hành đạo. Mà rõ ràng là một tay che trời.

*

Tiệm cầm đồ của Phác Xán Liệt nằm ở một khu phố nhỏ, thiết kế tương đối đơn giản. Hắn có nhiều quy tắc rõ tréo ngoe, đó là không cầm đồ ăn trộm, không cầm đồ của trẻ em. Biện Bạch Hiền bĩu môi "Đã nghèo rồi còn bày đặt làm thánh mẫu."

Thế là, cậu bước vào cái tiệm bé xíu ấy, và kiêu ngạo ném một cái chìa khóa trước mặt Phác Xán Liệt.

"Tôi muốn cắm con siêu xe ngoài kia. Giá nhập khẩu của nó vào Trung Quốc là khoảng ba triệu rưỡi."

Xán Liệt, ngẩng đầu lên, chẳng biết có nhận ra cậu không, khẽ nhíu mày rồi lạnh nhạt trả lời.

"Tôi không cầm đồ ăn trộm."

Biện Bạch Hiền giận đến run người, thế là chửi ầm ầm.

"CMN. Mày nói ai là ăn trộm."

Đang định đánh Phác Xán Liệt thì cổ tay của cậu đã bị nắm chắc lấy.

"Thứ vô dụng như cậu ném ra ngoài xã hội, giá trị còn chẳng đáng ba đồng. Dựa vào đâu khiến tôi tin cậu sở hữu được nó."

Lời của hắn khiến cậu nổi điên, rồi lại khiến cậu hóa đá. Cậu muốn làm cho hắn bẽ mặt, rồi lại nhận ra cậu bị chính kẻ đáng ghét ấy khinh thường.

Vì thế, khi cậu buồn bã uống rượu và hỏi Ngô Thế Huân.

"Nói xem. Tớ có phải là kẻ vô dụng không. Tớ có thể tự thân kiếm được ba triệu rưỡi chứ."

Ngô Thế Huân trả lời.

"Có thể."

Rồi nói tiếp.

"Nếu ngủ với tớ một đêm, tớ cho cậu mười triệu."

Biện Bạch Hiền dù không tỉnh táo cũng muốn chồm lên bóp cổ tên khốn nhà họ Ngô ấy, rồi buộc vào xe kéo cho ngũ mã phanh thây, bài trừ đại họa cho chúng sinh.

Ngô Thế Huân trăng hoa thành huyền thoại. Hoa hậu, người mẫu, diễn viên, cô giáo Thảo, em hàng xóm dâm đãng, nữ sinh phòng tập G.Y.M... nào có ai là chưa qua tay.

Thế Huân phởn phơ nói.

"Tớ cũng đâu để họ chịu thiệt. Chẳng phải cũng là cách để giúp đỡ các mảnh đời khó khăn à."

Biện Bạch Hiền bĩu môi. Hôm đó, cậu say khướt. Ngô Thế Huân không biết làm cách gì để đưa cậu về nhà. Bạch Hiền lải nhải về đủ thứ chuyện trên đời, về sự ấm ức khó chịu đang giày vò trong lòng cậu. Ngô Thế Huân vẫn chuyên tâm lái xe, từ đầu đến cuối chỉ hỏi.

"Hắn tên Phác Xán Liệt đúng không."

Cậu lèm bèm.

"Ừ. Thằng khốn ấy..."

Sáng hôm sau, tiệm cầm đồ của Phác Xán Liệt bị côn đồ đến đập nát không còn một manh giáp.

*

Biện Bạch Hiền không biết ai làm, chỉ là khi cậu vô tình đi ngang qua, thấy tiệm cầm đồ đã đóng cửa. Cậu chẳng biết Phác Xán Liệt biến đi đâu, còn tưởng hắn muốn đổi nghề, hoặc vỡ nợ... hoặc là sợ cậu mà trốn mất.

Thế mà, có một ngày, cậu là tình cờ gặp hắn, giống như một cái duyên. Phác Xán Liệt làm bảo kê ở trong một quán bar. Cậu chẳng ngờ rằng hắn sẽ làm việc này, vì thế, cậu phải nhìn đi nhìn lại cả chục lần mới dám chắc chắn, đó thực sự là hắn.

Cậu nghĩ. Đường đường từng là một cảnh sát xuất sắc, sao lại thất bại đến nhường này. Rồi trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút ăn năn. Thế nhưng, nó sớm bị xóa nhòa, rồi vụn vỡ như bong bóng khí, khi bạn gái của cậu uốn éo bảo.

"Kia không phải gã đã bắt anh hôm đó sao. Hắn cũng có ngày này. Thật đáng đời."

Vì thế, Biện Bạch Hiền bảo quản lý gọi Phác Xán Liệt đến. Cậu nâng tay Tiểu Mỹ Mỹ, lịch thiệp rút một cái nhẫn kim cương trên tay người đẹp, ném xuống bể bia rồi giả vờ ngạc nhiên.

"Ồ. Rơi rồi."

Sau đó liền nhún vai bảo hắn.

"Tìm đi."

Phác Xán Liệt nhìn cậu. Biện Bạch Hiền vẫn ngông nghênh và đắc ý.

"Sao hả. Nếu không tìm được, tôi sẽ bảo họ đuổi việc anh."

Cậu ngẩng cao đầu.

"Thật hứng thú khi nghĩ đến việc không biết anh sẽ làm nghề gì tiếp theo. Nhỉ."

Phác Xán Liệt không nổi giận, cũng không thèm đôi co với cậu. Hắn lạnh lùng cởi áo khoác và nhảy xuống bể bia sâu khoảng mét rưỡi, để mò cái nhẫn ấy. Đám đông ồ lên. Có kẻ cười cợt. Có kẻ hiếu kì. Có kẻ nói, Phác Xán Liệt thật đáng thương.

Biện Bạch Hiền sửng sốt nhìn gã cảnh sát kiêu ngạo ngụp lặn hơn mười phút, cả người ướt nhẹp như chuột lụt, sau đó đặt xuống bàn thứ trang sức vô nghĩa kia, lãnh khốc bảo.

"Được chưa."

Thế là hắn bỏ đi, len qua đám công tử, tiểu thư vẫn đang xúm xít vây quanh xem chuyện hay.

Khuôn mặt Biện Bạch Hiền cứng ngắc. Cậu chưa bao giờ quên được ánh mắt của Phác Xán Liệt khi ấy. Cậu hi vọng sẽ làm hắn bẽ mặt, làm hắn xấu hổ. Cho đến khi, cậu thật sự chạm được đến cái tôn nghiêm kia, cậu lại cảm thấy bản thân mình thật sự là tồi tệ và xấu xa.

Cậu quyết định hỏi quản lý và muốn làm gì đó để sám hối, nhưng anh ta nói, Phác Xán Liệt đã bỏ việc rồi. Bỏ việc ngay trong đêm hôm ấy, với bộ dạng sũng nước và nhớp nháp.

Cậu ảo não rồi mơ hồ hỏi Ngô Thế Huân.

"Liệu tớ có phải là người có lỗi không."

Thế Huân nhìn cậu đáp.

"Cậu chẳng bao giờ có lỗi, nếu như cậu có tiền."

Biện Bạch Hiền cười chua chát.

"Ngoài tiền ra thì tớ còn gì nữa chứ."

Cậu cảm thấy thật nặng nề biết bao khi thốt ra sự thật phũ phàng ấy. Ngô Thế Huân nghiêm túc trả lời.

"Còn có tớ..."

*

Theo như những gì mà thám tử tư cung cấp, Phác Xán Liệt đang phải chăm sóc bà nội đau yếu của hắn trong bệnh viện. Nhà hắn không khá giả, ba mẹ li thân, hắn sống cùng bà từ khi còn nhỏ và đó cũng là người mà Xán Liệt yêu quý nhất.

Bà nội tự hào về hắn, giống như động lực sống và chống chọi với bệnh tật của tuổi già. Có lẽ, bà cũng không biết rằng hắn đã bị đuổi việc và đang phải đi kiểm dịch ở kho hàng. Khi Biện Bạch Hiền vì có việc đến bệnh viện, rồi trông thấy hắn đang xách một túi hoa quả, cậu đuổi theo. Lúc đứng ở trước cánh cửa phòng bệnh, cậu nghe một giọng hạnh phúc không giấu diếm của bà lão đã hơn 80 tuổi.

"Nó là cháu tôi. Nó làm ở cục cảnh sát."

"Đẹp trai không."

"Nó là Phác Xán Liệt."

Trong khi đó, việc hắn làm là mỉm cười. Hoặc cũng có thể, trong tình huống ấy, hắn chỉ có thể mỉm cười.

*

Đó là một bà lão hiền lành và phúc hậu. Biện Bạch Hiền với một túi trái cây nhập khẩu tần ngần đứng yên hồi lâu, cho đến khi bà cười nhân từ mà hỏi cậu.

"Cháu tìm ai à."

Cậu lắc đầu, sau đó chần chừ mãi mới đặt hoa quả xuống cái kệ tủ bên thành giường.

Cậu kiếm đại một cái cớ rồi nói dối.

"Cháu là bạn của Xán Liệt. Cháu muốn đến thăm bà thôi."

Nói xong cậu lập tức cúi chào và bỏ đi, mặc cho bà cụ gặng hỏi tên.

Trong túi trái cây ấy, có nhét một chiếc phong bì trị giá năm trăm ngàn.

Biện Bạch Hiền biết, cậu chẳng phải là kẻ thiện lương.Tất cả những thứ cậu làm, từ việc xấu đến việc tốt, đều là sử dụng tiền. Vì ngoài tiền ra, cậu chẳng biết mình còn gì đáng giá nữa.

Khi cậu thấy ánh mắt tự hào của bà nội Phác Xán Liệt, nhìn thấy sự bất lực và khổ sở cố che giấu của hắn, cậu cảm thấy mình đáng bị trừng phạt. Giống như
... cậu vừa cướp đi ước mơ, hạnh phúc và động lực sống nhỏ nhoi của người khác vậy.

Thế thì khốn nạn quá.

*

Hôm bà nội Phác Xán Liệt làm phẫu thuật, Biện Bạch Hiền cũng đến. Vì sự áy náy của bản thân. Vì tình cảm của cá nhân cậu.

Bạch Hiền từng đến thăm bà nhiều lần sau đó và xin bà đừng nói cho Phác Xán Liệt vì điều này. Cậu nhận ra, cậu nhận được nhiều điều hiếm hoi từ những cuộc ghé thăm. Nó khiến Bạch Hiền nhớ đến người bà đã mất của mình. Và khiến cậu thấy tâm hồn bình yên và bé lại như một đứa nhóc.

Bà nội Phác Xán Liệt bảo.

"Tiểu Bạch, dù ta không biết cháu và Xán Liệt có chuyện gì nhưng cháu là một đứa trẻ tốt. Tốt lắm."

Cậu mỉm cười. Cậu khẽ lắc đầu và đưa cho bà một miếng lê.

"Không đâu ạ."

Bà nội càng lúc càng yếu. Và cho đến khi cuộc phẫu thuật diễn ra hắn vẫn không biết cậu là người đã cho hắn số tiền ấy. Lúc trông thấy Biện thiếu gia từ hành lang, Phác Xán Liệt túm cổ áo và nhận cậu vào tường.

"Nói đi. Cậu lại muốn làm gì."

Cậu không chửi bới lại. Cũng không phản kháng. Vì cậu hiểu sự phẫn nộ của hắn đến từ đâu.

Phác Xán Liệt cảnh cáo.

"Nếu cậu dám động đến bà nội tôi, tôi sẽ giết chết cậu."

Biện Bạch Hiền cắn môi. Mất rất lâu, cậu mới có thể khó khăn để mở lời. Cậu nói thật nhỏ nhưng cũng đủ làm hắn sững sờ và sửng sốt.

"Xin lỗi."

"..."

Hắn nới lỏng cổ áo như không tin vào tai mình. Cậu nhìn vào mắt Phác Xán Liệt rồi lẩn trốn.

"Đó là việc duy nhất mà tôi có thể làm."

*

Bà nội Phác Xán Liệt mất sau đó ba tháng. Phác Xán Liệt chỉ còn một mình. Bạch Hiền nghĩ món nợ giữa cậu và hắn đã giải quyết xong. Vì thế suốt một năm sau đó, cậu không hề gặp hắn. Nói thật ra, Biện Bạch Hiền vẫn còn kiêu ngạo lắm.

Cậu vẫn cảm thấy có tiền thì vẫn là bố thiên hạ. Bằng chứng là cái xe của cậu dựng bên đường bị đâm, cậu bực bội xuống xe và muốn xúc cả nhà tên khốn kiếp ấy lên. Gã tài xế bước ra, lực lưỡng và cao hơn cậu một cái đầu. Cậu hất hàm.

"Gọi chủ anh ra đây."

Bạch Hiền hăng máu vô cùng. Thế nhưng khi người đàn ông từ ghế sau bước ra, tứ chi đang rạo rực muốn solo một trận lại rã như bùn. Phác Xán Liệt, cái tên đã thất lạc khỏi mắt cậu suốt một năm, giờ lại xuất hiện ngay đây, bự chình ình và khí chất bức người muốn khóc thét.

Bạch Hiền cứng miệng, mấp máy môi.

"Là... anh... à..."

Phác Xán Liệt không đáp, chỉ ngó qua cái xe bóng bẩy bị rúm ró của cậu, lạnh nhạt hỏi.

"Muốn bao nhiêu."

Cậu đơ người. Cái giọng này trước giờ chỉ có cậu dùng với người khác. Phác Xán Liệt rút ví và đưa cho cậu một cái thẻ.

"Xe này tôi mua lại. Trong đó có ba triệu rưỡi. Đủ để cậu mua một cái xe mới."

Biện Bạch Hiền chưa bao giờ cảm thấy nóng mặt như thế. Vì vậy, với sự kiều ngạo của một thiếu gia tiêu tiền như nước, cậu gầm lên.

"CMN. Anh nghĩ anh là ai hả."

Khi cậu còn đang muốn lao đến để táng cho gã cao ráo đẹp trai chết tiệt ấy một cú, thì đã bị Phác Xán Liệt bẻ tay và dí vào thân ô tô như ngày đầu tiên họ gặp nhau.

Cậu giãy giụa.

"Phác Xán Liệt. Anh bỏ ra."

Hắn cười.

"Mau gọi ba cậu đến giết tôi đi."

Cậu gầm lên.

"CMN."

Phác Xán Liệt đẩy cậu ra rồi để Biện Bạch Hiền biến thành một bức thạch cao với câu nói.

"Giá trị lớn nhất của cậu... chính là bố cậu thôi đúng không."

Biện Bạch Hiền ngồi thụp bên vệ đường. Xe hỏng rồi. Nhưng cậu chẳng buồn quan tâm nữa. Cậu cảm thấy lòng mình thật khổ sở. Thứ duy nhất cậu có thể kiêu ngạo với người khác là bố, là anh trai, là tiền và quyền của họ. Còn cậu, cậu chẳng có gì cả... Một chút cũng không.

Biện Bạch Hiền thẫn thờ cho đến tận lúc mặt trời đứng bóng. Một cái siêu xe phóng vụt qua rồi lại thụt lùi vòng lại. Tên khốn bên trong huýt gió.

"Đúng là không nhìn lầm mà. Cục cưng. Sao lại u ám thế này. Lên đi."

Lại là Ngô Thế Huân.

Cậu ảm đạm ngồi vào ghế phụ.

Ngô Thế Huân nghe cậu hỏi không đầu không đuôi liền bảo.

"Cậu hoàn toàn có quyền khác để kiêu ngạo chứ."

Bạch Hiền quay đầu nhìn qua. Ngô Thế Huân nhún vai.

"Vì cậu .. đẹp."

*

Cuối cùng thì Bạch Hiền cũng biết Phác Xán Liệt lên đời bằng cách nào. Hắn gia nhập một tổ chức xã hội đen. Rồi bằng khả năng đánh đấm cũng như đầu óc, vươn lên làm lão đại, bảo kê hầu hết các hộp đêm ở Bắc Kinh.

Một cảnh sát phục vụ chính nghĩa giờ lại trở thành kẻ đứng đầu trong thế giới ngầm, càng nghĩ càng thấy nực cười lẫn chua chát. Sau này, Bạch Hiền hỏi, hắn trả lời.

"Em biết đấy. Khi pháp luật không còn ý nghĩa và công bằng nữa, thì bản thân phải tự tạo ra luật thôi."

"Biện Bạch Hiền, ở thế giới của em, có tiền là có tất cả."

"Ở thế giới của anh, tất cả đều có thể ra tiền."

Tất cả ấy, là máu, là mồ hôi, là liều mạng, là đâm chém, là luật rừng, là con người...

*

Biện Bạch Hiền không cam tâm để mình bị ức hiếp. Hơn thế, vì Phác Xán Liệt trở lại, cậu lại càng hiếu kì. Cậu điều tra rồi mò đến quán bar mà Phác Xán Liệt bảo kê rồi quậy tưng.

Cậu có chút say, ném thẻ đen lên mặt bàn và nói.

"Gọi hắn ta ra đây. Tôi muốn nói chuyện."

Phác Xán Liệt xuất hiện trong bộ tây trang đen. Cao lớn. Điển trai. Lạnh lùng. Cậu liền bảo.

"CMN. Anh nói tôi chỉ giỏi gọi ba đúng không."

"Hôm nay tôi đến đây tìm anh đấy."

"Có giỏi thì cùng đánh một trận đi."

Biện Bạch Hiền mạnh miệng không hẳn là không có lí do. Cậu là công tử thật nhưng từng học qua Hapkido năm 7 tuổi. Cậu bị Phác Xán Liệt chế ngự hai lần vì cậu bất ngờ, và chẳng tin có kẻ dám đụng tay đụng chân với bản thân mình.

Phác Xán Liệt lắc đầu.

"Dựa vào đâu mà yêu cầu tôi phải đánh nhau với cậu."

Cậu cười nhạt đáp.

"Anh không muốn trả thù tôi à."

Cậu luôn tin, Phác Xán Liệt hận mình, và nghĩ rằng cậu là một phú nhị đại hư hỏng, phá gia chi tử,... bất nhân bất nghĩa.

Thế nhưng, khi cậu lao đến, Phác Xán Liệt chỉ né mà không đánh lại cái nào. Điều đó khiến cậu gần như nổi điên. Đám đàn em của hắn cũng không lao vào ngăn cản. Cuối cùng cậu bất lực rồi gào toáng lên.

"CMN. Khốn kiếp."

Cậu gạt hết những thứ ở trên bàn xuống dưới đất. Vỡ tung tóe.

Mọi người dạt ra. Phác Xán Liệt ra hiệu cho tất cả đi khỏi căn phòng đắt tiền ấy. Biện Bạch Hiền khổ sở ngồi co lại. Trông cậu thật nhỏ bé và u buồn.

Biện Bạch Hiền kiêu ngạo bao nhiêu thì cậu cũng tự ti và cô độc bấy nhiêu. Người bạn duy nhất mà cậu có là Thế Huân. Thứ duy nhất mà cậu có là tiền. Cậu không thể kiếm ra nó như anh trai, sứ mệnh của cậu từ nhỏ đến lớn là làm một thằng bé ngậm thìa vàng.

Xã hội ngoài kia nói về những kẻ như cậu thế nào, Biện Bạch Hiền đều biết. Nhưng cậu có thể làm gì hơn. Thứ cậu có thể hơn họ ngoài tiền ra cũng chỉ có tiền mà thôi.

Phác Xán Liệt ngồi xuống, đặt tay lên vai cậu. Giọng Bạch Hiền thật nặng nề.

"Anh vẫn luôn cảm thấy tôi là một đứa vô dụng chứ gì. Kể cả để đánh thôi cũng không đáng đúng không."

Phác Xán Liệt im lặng. Rồi đáp.

"Không."

Cậu ngẩng đầu lên. Ngây ngốc nhìn hắn. Phác Xán Liệt bảo.

"Đứng dậy đi. Đừng làm loạn."

Cậu gạt hắn ra.

"Đừng có tỏ vẻ thánh mẫu với tôi. Nếu thích thì cứ đánh đi. Đánh chết tôi cũng được. Tôi thề sẽ không gọi ai. Cũng không kể với ai... Tôi hứa. Làm ơn."

Cậu nói thật. Rất thật. Thật đến mức cậu chỉ muốn cầu xin hắn hãy làm thế vì sự mệt mỏi quá độ trong lòng mình.

Phác Xán Liệt không nói nhiều, chỉ chạm vào tóc cậu một chút rồi đau lòng bảo.

"Tôi không muốn làm em đau."

*

Phác Xán Liệt biết cậu là người đã cho hắn 500 ngàn. Biết cậu là người đã đến thăm bà hắn. Hắn vô tình thấy đứa trẻ ấy ngồi bên giường bệnh và đưa cho người bà khốn khổ của hắn một miếng lê.

Cậu xuất hiện và trò chuyện cùng bà mỗi khi hắn vắng mặt. Cậu kể chuyện rồi đẩy bà đi phơi nắng ở bãi cỏ dưới lầu. Cậu cười. Cậu nói. Cậu dịu dàng. Cậu lễ phép và ngoan ngoãn.

Hắn từng ghét bỏ cậu rất nhiều. Vì hắn nghĩ, Biện Bạch Hiền chỉ là một thằng nhóc hư hỏng và tệ hại. Hắn nghi ngờ cậu trong lúc bà phẫu thuật bởi vì hắn rối trí, bởi hơn ai hết, Xán Liệt chính là người quan sát tất cả và hiểu rõ cậu yêu thương bà hắn bao nhiêu. Hắn thấy. Hắn biết. Kể cả lúc cậu nghẹn ngào nắm tay bà nội hắn mà thành thực.

"Cháu xin lỗi."

"Cháu thật sự

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net