THÀNH PHỐ BỊ LÃNG QUÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gaia thứ 120, Hoàng đế Kaius đệ nhị qua đời, đứa con rơi của ngài lên nắm quyền. Cậu tên Baekhyun, được nuôi lớn ở thành bang Neverland cho đến năm mười sáu tuổi. Các hoàng thân khác nổi dậy trong cuộc đảo chính lần lượt bị đưa lên giá treo cổ. Và khi pháo hoa nhuộm rực rỡ bầu trời Atlas, cũng là lúc từ trên ngọn tháp cao của cung điện, Baekhyun ngạo nghễ làm chủ ngai vàng với cây quyền trượng của mình.

Tôi biết Baekhyun khi cậu còn là một đứa trẻ. Thời gian ấy, làng xá thật yên bình. Và Baekhyun, thích ngồi dưới gốc cây táo và nghiên cứu chiêm tinh. Trông cậu đẹp đẽ và ngây thơ. Làn da trắng và góc nghiêng mềm mại. Giá như tôi đủ tài hoa, có lẽ sẽ vẽ cho Baekhyun một bức chân dung để lưu lại khoảnh khắc diễm tình ấy.

Nếu mệt mỏi, cậu sẽ nằm xoài ra bãi cỏ xanh mướt hoặc gối đầu lên chân tôi. Baekhyun bảo bầu trời ở Neverland thơ mộng quá. Đám mây nhàn nhạt và biếng nhác, trôi lững thững trên nền thiên thanh trong trẻo.

Mái tóc hạt dẻ của cậu chảy lộn xộn trên đùi. Hàng mi mảnh rung rung. Quyển sách bìa da tùy tiện gấp trên ngực. Cậu hờ hững nói.

"Chanyeol à. Sẽ có một ngày tôi phải rời khỏi đây."

Tôi liền hỏi.

"Cậu sẽ đi đâu. Nơi này không phải là nhà của chúng ta ư."

Lúc đó, chúng tôi mười lăm tuổi. Tôi chỉ nghĩ, miền quê này thật yên bình và trù phú. Khi lớn lên, cũng sẽ giống như những người trưởng thành khác, tìm một công việc, dựng một căn nhà, xây một tổ ấm.

Trong mỗi giấc mơ bình dị của riêng mình, tôi đều tùy ý sắp xếp Baekhyun vào một vị trí thật đặc biệt. Cậu hiện diện giữa cuộc sống đơn giản của tôi quan trọng và ý nghĩa biết bao nhiêu. Oh Sehun bảo với tôi.

"Baekhyun chẳng tốt đẹp."

Tôi biết điều đó khi cậu rút lưỡi kiếm ra và lạnh lùng kề vào cổ của vị phù thủy già cỗi, người đã cố ngăn cản cậu rời khỏi Neverland. Đó mới chỉ là điểm khởi đầu cho chuỗi độc ác và tàn nhẫn của Baekhyun sau này. Để vươn lên trở thành người nắm quyền, có đôi tay ai mà chưa từng vấy máu.

Hoàng đế Kaius đệ nhị khi băng hà đã mỉm cười hỏi.

"Con trai, con có hạnh phúc không."

Cậu ngạo mạn trả lời.

"Tôi có."

Thế nhưng, tôi biết, khi ông ta chết vì thuốc độc, cậu đã ngồi trong thư phòng và bật khóc. Trong mắt mọi người, Byun Baekhyun là một kẻ xấu xa. Cậu không từ một thủ đoạn nào, tàn khốc, độc tài. Cậu sẵn sàng giết chết bất kì ai, nếu hắn ta chống đối và phản nghịch. Oh Sehun nhận xét.

"Tất cả mọi người đều căm ghét cậu ấy."

Sau đó liền bổ sung thêm.

"Ngoại trừ anh..."

*

Có lẽ, tôi không thể căm ghét Baekhyun, vì tôi yêu cậu. Cho dù cậu chỉ là một đứa trẻ ngây thơ ở Neverland, một hoàng tử bị bỏ rơi, hay một hoàng đế độc ác... tôi cũng không thể chối bỏ hay ruồng rẫy tình yêu đó.

Cho nên, tôi đứng về phía cậu và sẵn sàng chết trong bất kì cuộc chiến nào, chỉ để cậu bé trong giấc mơ ấy có thể trở thành vua, như những gì cậu từng khao khát. Khi kinh đô Apollo bị quân đồng minh chiếm, Baekhyun đã ngồi trên một cỗ chiến xa, và khoác áo choàng của hoàng tộc. Các thần dân quỳ rạp trước lưỡi kiếm vấy máu của cậu. Họ run sợ hơn là vui mừng. Chiến thắng của Baekhyun được tạo nên từ những cuộc giao tranh khốc liệt, đã mở ra một kỉ nguyên đen tối cho Atlas.

Cậu cai trị vương quốc theo cách mà cậu muốn, lạnh lùng và tàn bạo. Cậu đã sống mười sáu năm không danh phận, và khi đạt được nó, cậu sử dụng quyền năng như một cách để trả thù.

Nhưng tôi biết, đứa trẻ đáng thương ấy đã chẳng thể nào hạnh phúc. Cậu mất ngủ hằng đêm, và đôi mắt màu khói ngập tràn những suy tư và khổ hạnh. Năm Atlas thứ 461 trước công nguyên, hoàng đế xinh đẹp của tôi băng hà. Lăng mộ được xây dựng trong suốt mười năm, được giấu dưới lòng sông Nin. Năm 468, ngoại bang tràn vào, nền văn minh Gaia bị tận diệt. Đến hàng ngàn năm sau, mọi thứ bị lãng quên, chẳng ai từng biết đến một quốc gia đã từng hưng thịnh và phá triển đến thế.

Atlas chìm sâu vào trong kí ức. Chỉ có tôi vẫn ở ngay đây, trở thành người bảo vệ lăng mộ của cậu bé mà tôi yêu, đứa trẻ chưa một ngày vui vẻ khi trở thành hoàng đế.

Cậu chết vào năm 23 tuổi, theo lịch của người Gaia. Baekhyun yếu ớt nằm trên giường. Cậu gối đầu trên chân tôi và lịm dần đi, đôi môi nhợt nhạt hoài niệm về tuổi mười lăm của cả hai.

"Chanyeol, bầu trời Neveland đẹp quá."

Thế rồi, cậu nhắm mắt trong ngực gã đàn ông yêu cậu đến ngu ngốc, rồi không bao giờ tỉnh lại. Tôi hứa với Baekhyun.

"Dù tất cả có căm ghét người thế nào, dù người có đi đâu, thì tôi vẫn sẽ ở đây, bảo vệ linh hồn em."

Vì vậy, khi cánh cửa hầm mộ được đóng lại, tôi đã ngủ bên quan tài của hoàng đế nhỏ, cứ thế biến thành một kẻ canh giữ nó suốt cả ngàn năm.

*

Lăng mộ của Baekhyun chưa bao giờ được khám phá. Vì trong lịch sử của loài người, nền văn minh cực thịnh này chưa bao giờ tồn tại. Quân Ai Cập hủy diệt tất cả, sau đó một cơn đại hồng thủy biến Atlas phồn vinh trở thành một miền đất chết.

Năm 1917, một nhóm khảo cổ đã tìm thấy ra cửa lăng mộ dưới lòng sông. Nhưng tất cả đã bị giết vì bị rắn hổ mang cắn và nuốt chửng. Baekhyun của tôi đang say giấc, và không một kẻ nào có quyền mạo phạm đến hoàng đế. Giống như một lời nguyền.

Tôi trở thành một kẻ canh giữ, một hồn ma bảo vệ nơi an nghỉ của Baekhyun. Nhưng kể từ khi chết đi, tôi vẫn chưa thể gặp cậu, dù chỉ một lần. Baekhyun vẫn lặng yên, như thể linh hồn cậu đã chôn chặt trong cái xác lạnh ngắt ấy, không bao giờ tỉnh dậy nữa.

Bên bờ sông Nin, loài người đã bắt đầu phát triển và xây dựng các nền văn minh khác. Những cánh đồng hoa màu tươi tốt nhờ lượng phù sa màu mỡ. Thời gian chảy trôi, đem tất cả hòa vào dĩ vãng. Con sông huyền bí chôn vùi tất cả, chỉ có tôi và nỗi cô độc cả thiên niên kỉ mà thôi.

*

Một ngày, vào năm 2017 sau công nguyên, lăng mộ của Kaius đệ tam một lần nữa lại bị quấy rầy. Nhóm nghiên cứu có tầm mười người, mặc đồ lặn và mang theo các thiết bị hiện đại, cố gắng để tìm lối vào của mộ thất.

Tôi không rõ họ đã tìm ra nó bằng cách gì. Và thế là khi con mắt thần mở ra, tám trong mười kẻ đã bị rắn hổ mang khổng lồ quấn chết, một cậu bé đã trôi dạt vào đây với một chiếc vòng cổ pha lê xanh biếc.

Đáng lẽ, tôi đã giết cậu rồi. Thế nhưng, bầy rắn độc bỗng nhiên tản ra tứ phía, để lại cơ thể ướt sũng của cậu nằm sõng xoài trên nền cẩm thạch. Tôi khẽ khàng bước đến. Và ngạc nhiên làm sao. Cậu bé trong nhóm nghiên cứu và khảo cổ kia, có gương mặt giống hệt Baekhyun.

Hô hấp của cậu rất yếu ớt, có lẽ, cậu đã bị ngạt nước. Ống thở đã bị văng, và tôi không hiểu cậu đã lọt vào vách ngăn của lăng mộ bằng đường nào. Theo lí thuyết, cửa lăng sẽ không bao giờ mở được, vì khi chạm vào nó, kẻ ấy sẽ chết theo nhiều cách đau đớn khác nhau.

Người con trai này rất trẻ, mang gương mặt của Baekhyun khi vị hoàng đế nhỏ tầm khoảng hơn hai mươi. Tôi hoài niệm chúng cả ngàn năm, đến mức, tôi luôn lo sợ một ngày nào đó, tôi sẽ lãng quên mất hình ảnh sinh động của Baekhyun khi còn sống. Tôi đã đau khổ và mòn mỏi biết nhường nào. Vì thế, tôi không thể xuống tay với đứa trẻ này, dù cậu đã làm một việc không được phép.

Hơn ba giờ sau, chiếc đồng hồ cát khổng lồ chảy ngược lại, cậu bé kì lạ kia tỉnh dậy. Cậu ho sặc sụa, hé mắt nhìn một chốn nguy nga như cung điện thời trung cổ, sự ngạc nhiên không giấu được trong ánh mắt. Trên người cậu là bộ quần áo được thay ra làm bằng vải lụa tơ tằm. Kể cả thân thể mảnh dẻ và làn da trắng nhợt nhạt của cậu cũng cực kì giống Baekhyun.

Cậu hết hồn khi trông thấy tôi, trong bộ áo choàng dài màu đen tuyền và chiếc mũ trùm che quá mắt. Thế là cậu run rẩy hỏi.

"Anh là ai."

Tôi không thể tin rằng đứa trẻ ấy trông thấy tôi, một kẻ vốn dĩ đã chết và mục rữa rồi. Vì thế, tôi đã kề một thanh gươm sắc lẹm lên cổ cậu.

"Nói đi. Tại sao cậu lại vào được đây."

Cậu bé khảo cổ kinh sợ đáp.

"Là con rắn... Có một con rắn khổng lồ dưới lòng sông Nin đã mang tôi tới."

*

Ngoài tôi ra, rắn hổ mang là vị thần bảo vệ lăng mộ cho các hoàng đế. Nó mạnh hơn tất cả các sinh vật nào, thậm chí cả cá sấu nước mặn. Một con rắn hổ mang sống cạnh lăng mộ có thể dài hơn ba mươi mét, và có thể nhấn chìm cả một con thuyền độc mộc.

Tôi tạm tin lời của chàng trai trẻ này, sau đó liền nói.

"Cậu tên gì."

Rồi chết lặng khi nghe cậu chầm chậm trả lời.

"Tôi là Byun Baekhyun."

*

Baekhyun nói, tên của cậu được đặt theo một tờ giấy được bỏ trong lớp tã mỏng. Cậu đã được thả trôi theo dòng sông Nin trong một chiếc nôi nhỏ bập bềnh. Chẳng ai biết, tại sao đứa trẻ sơ sinh ấy đã lênh đênh cả trăm dặm tới thành phố mà không bị cá sấu cắn chết.

Cậu được một cặp vợ chồng tiến sĩ tìm thấy và nuôi nấng. Từ nhỏ đến lớn, trên cổ vẫn là chiếc vòng pha lê xanh như một thứ bùa hộ mệnh. Mẹ cậu nói, viên đá trang sức ấy có niên đại khoảng bốn ngàn năm.

Tôi hỏi Baekhyun.

"Tại sao cậu lại đến đây."

Cậu thành thực trả lời.

"Tôi có một người bạn. Cậu ấy nói, có một nền văn minh đã bị lãng quên và chôn vùi dưới lòng sông."

Hóa ra, vẫn còn chút tàn tích nào đó chứng minh thành phố của Atlas từng tồn tại.

Tôi cười nhạt.

"Đây là một lăng mộ. Nền văn minh ấy vốn đã bị tận diệt rồi."

Ngày ấy, khi xem chiêm tinh, tôi đã biết, chiến tranh với quân Ai Cập sớm muộn sẽ xảy ra, vậy nên đã đem thi hài hoàng đế giấu ở một nơi không một ai tìm thấy.

Baekhyun nhỏ vội làm dấu cầu nguyện. Sau đó cậu e dè hỏi.

"Vậy anh đã chết chưa."

Tôi trả lời, không biết có dọa cậu sợ khiếp hay không.

"Tôi chết rồi."

Tôi đã chết, khi hoàng đế nhỏ của tôi băng hà mà chưa kịp nói rằng tôi yêu cậu biết bao nhiêu.

*

Baekhyun là một cậu con trai hiếu động. Vì thế, khi biết tôi không có ý định giết cậu, thằng bé chẳng còn tỏ ra sợ hãi nữa và cũng không chịu ngồi yên. Cậu có vẻ thoải mái trong chiếc áo dành cho quý tộc xưa bằng lụa tơ tằm thượng đẳng. Baekhyun thích thú, múa máy chân tay.

"Không thể tin là chúng không hề bị mục nát sau từng ấy năm."

Đáng lẽ, tôi không nên để cho cậu đụng vào bất cứ thứ gì, vì nó vốn thuộc về hoàng đế nhỏ của tôi. Nhưng Baekhyun trôi vào đây với một cơ thể ướt nhẹp và lạnh ngắt. Nếu không thể sưởi ấm, có thể cậu sẽ chết trong bộ đồ lặn bó đét ấy.

Trên bức tường cao khoảng hơn 10 mét, là chằng chịt những điêu khắc tượng hình và kí tự cổ. Baekhyun muốn chạm lên thì bị tôi ngăn cản.

"Nếu không muốn chết thì đừng đụng vào."

Thật ra, trong lăng mộ có hàng trăm cái bẫy khác nhau. Chỉ cần sơ sẩy một chút, cỗ máy giết người ấy sẽ hoạt động và khiến cho kẻ đột nhập hóa thành một cái xác không thành hình. Đó là còn chưa kể đến nấm mốc và trùng độc đang sản sinh ở trong các kẽ gạch. Nó sẽ khiến cậu chết dần chết mòn, kể cả khi thoát ra khỏi nơi đây.

Baekhyun giật mình, rụt tay lại.

"Nó có nghĩa là gì vậy."

Tôi trả lời.

"Một lời nguyền của phù thủy, yểm lên lên lăng mộ của hoàng đế bảo vệ giấc ngủ của người."

Cậu vẫn chẳng hết tò mò, miệng lưỡi ríu ran như chim sẻ.

"Tôi có thể hỏi, ai là người được chôn cất ở đây không."

Tôi liền đáp.

"Kaius đệ tam, hoàng đế của Atlas, nền văn minh Gaia trước công nguyên."

Cũng là người mà gã cận thần này yêu hơn bản thân hắn, và đã nguyện bên cậu suốt vạn năm không thay đổi.

*

Baekhyun bảo cậu 23 tuổi, đang là một sinh viên đại học năm cuối. Trông cậu trẻ hơn tuổi thật, mái tóc hạt dẻ gọn gàng, và đôi mắt khói ngọt ngào, trong biếc. Cậu ngắm nghía kiến trúc của lăng mộ, biểu cảm vô cùng phong phú. Từ hiếu kì đến kinh ngạc, thích thú.

Baekhyun không tin rằng thiết kế xây dựng này đã từng tồn tại cả trăm năm trước công nguyên. Nó vượt xa so với tưởng tượng của con người thời hiện đại. Atlas từng sở hữu kinh đô giàu có bậc nhất, và Gaia là một trong những nền văn minh tiên tiến và vĩ đại.

Khi Kaius đệ tam chết, Hoàng đế được chôn cùng một khối châu báu khổng lồ, hơn hàng trăm xác ướp linh vật và các pho tượng nhân sư. Bản vẽ của công trình này là của Oh Sehun, kẻ thông minh kiệt suất của thành Apollo, và được xây trong suốt mười năm với một ngàn nô lệ.

Baekhyun ngước mắt nhìn những chiếc cột cao với hình ảnh một con rắn hổ mang uy nghiêm đang quấn chặt thành nhiều vòng. Cậu buột miệng nói.

"Tôi đã thấy nó."

Tôi liền đáp.

"Rắn là linh vật của người Gaia."

Baekhyun quay đầu, ánh mắt vừa hoảng sợ vừa thành thực bảo.

"Nó thật sự tồn tại. Nó đã cứu tôi khỏi dòng nước xoáy."

*

Lăng mộ rất rộng, được chia ra làm rất nhiều mật thất. Nếu có kẻ đạo mộ đột nhập, hắn sẽ chết dần và phát điên trong một mê cung không lối thoát. Thứ hắn đối diện có thể là một hầm chông, một ổ rắn, một bể thủy ngân hay axit sôi sùng sục.

Quan tài của hoàng đế được giữ ở một chỗ cực kì an toàn, không ai có thể xâm phạm được. Công trình được xây dựng từ khi Baekhyun trị vì đến lúc cậu chết được bốn năm. Lúc Oh Sehun đưa xác ướp của Baekhyun tới đây, thằng bé đã nói trước khi hạ lệnh đóng cửa hầm, và điều chỉnh lại dòng chảy của con sông. Ánh mắt Oh Sehun thật u buồn.

"Đây là thứ duy nhất em có thể làm cho cậu ấy. Và cho anh nữa... Hãy bảo vệ cậu bé đáng thương của chúng ta, Park Chanyeol."

*

Baekhyun đến từ hiện đại có niềm đam mê mãnh liệt với khảo cổ học. Cậu nghiên cứu về các kí tự tượng hình rất chăm chú. Giá như cậu có một cây bút chì thì đã ghi chép được một cuốn sổ tay rồi. Nếu Baekhyun thoát khỏi đây, chắc chắn cậu sẽ công bố nó về một nền văn minh khiến cả nhân loại sửng sốt.

Tôi chăm chú nhìn sườn mặt cậu. Lúc này cậu bé trông giống hệt dáng vẻ xán lạn vui tươi của Baekhyun ngày ở Neverland. Khi cậu chưa trở thành hoàng đế, khi cậu còn chưa bị quyền lực làm cho tàn nhẫn.

"Chanyeol, anh bị ép buộc phải chôn theo hoàng đế ư."

Tôi lắc đầu.

"Không. Là tôi tự nguyện."

Là tôi không nỡ để cậu bé ấy cô đơn nơi trống rỗng và lạnh lẽo này. Baekhyun nghe vậy liền gật gù.

"Anh đúng là một người trung thành. Rốt cuộc Kaius là hoàng đế như thế nào."

Tôi chẳng biết sẽ trả lời với Baekhyun trước mặt ra sao. Rằng Kaius trong tôi là một cậu bé đáng yêu lớn lên ở Neverland, là một đứa trẻ bị ruồng bỏ, là một vị đế vương bị mọi người căm ghét, là một chàng trai cô độc đến bi thương với quyền lực và thù hận.

Tôi trầm lặng đáp.

"Kaius đệ tam là tình yêu của tôi."

Có lẽ Baekhyun ở thời hiện đại kia sẽ không bao giờ hiểu. Tôi lập lờ bỏ dở câu nói.

"... Và cậu ấy, có gương mặt giống hệt cậu. Baekhyun."

*

Baekhyun ngồi xoa bụng trên phiến đá phẳng như một tấm phản. Có thể cậu đói. Tôi liền đưa cho cậu một ít sữa dê. Nó được bảo quản theo cách đặc biệt của người Gaia cổ, không thể bị lên men. Ngoài ra, trong lăng mộ, còn rất nhiều ngũ cốc. Chúng được tẩm một loại khuẩn khử mốc, vốn được chôn theo những người giàu có thời cổ đại.

Baekhyun uống sữa rất ngon miệng. Cậu cười rạng rỡ.

"Chanyeol à, anh tốt quá."

Ngày ấy, khi hoàng đế còn sống, cậu cũng từng nói với tôi như thế. Giá như tôi có thể trả lời với Kaius đệ tam của mình thật chân thành.

"Vì tôi yêu em. Rất nhiều... Baekhyun à."

*

Baekhyun hỏi tôi.

"Có cách nào để rời khỏi đây không."

Tôi liền đáp.

"Lăng mộ đã được đóng kín. Nó là nơi bất khả xâm phạm. Kẻ ở bên trong cũng không thể ra ngoài được."

Nghe tôi nói xong, cậu bạn nhỏ ấy có vẻ thất vọng và u sầu lắm. Khuôn mặt tươi tỉnh của cậu xịu đi rồi ủ dột. Trông nó rất đáng yêu. Nhưng Baekhyun cũng lấy lại tinh thần rất nhanh. Cậu tự trấn an mình bằng niềm tin ngốc nghếch.

"Không sao. Nhất định bạn tôi sẽ tìm thấy tôi thôi."

Tôi không muốn làm cho cậu thất vọng. Nhưng nếu kẻ nào đó bước vào đây, hắn chắc chắn sẽ chết. Cả ngàn năm qua, cậu là người duy nhất còn sống và khám phá bí ẩn của thế giới bị lãng quên này.

Baekhyun mệt mỏi và ngủ thiếp đi trên phiến đá cổ. Cậu co người lại vì lạnh, trông thật ngoan ngoãn và nhỏ bé. Tôi ngắm gương mặt quen thuộc ấy, khẽ chạm vào mái tóc hạt dẻ mềm mại của cậu. Baekhyun mơ màng như một chú mèo, bình yên và non nớt.

Tôi khẽ gọi.

"Baekhyun à..."

Cậu không trả lời.

Neverland những ngày ấy thật đẹp biết bao. Tôi nghẹn ngào gọi tiếp, ngây ngốc bằng tất cả hoài niệm của một kẻ đã chờ đợi vô vọng trong suốt cả ngàn năm.

"Baekhyun. Phải em không."

Cậu cựa người, sau đó theo vô thức, gối má vào lòng bàn tay chai sạn của tôi.

Mười lăm tuổi, Kaius đệ tam đã ngủ bên cạnh tôi bình yên như vậy.

Hai ba tuổi, cậu trong bộ y phục của hoàng đế và cứ mãi nằm yên như thế, chưa bao giờ thức giấc.

Tôi ở cạnh Baekhyun cả đêm, sưởi ấm cho cậu trong hầm mộ. Trên chiếc cột đá cao, một con rắn hổ mang khổng lồ trườn đến, lớp vảy đen tuyền và bóng loáng.

Cậu ngủ trong lòng tôi, mê man. Tôi vuốt tóc của Baekhyun, đau lòng nói.

"Cậu ấy sốt rồi."

Con rắn nghiêng đầu. Chiếc mang bành ra và dựng thẳng đứng, cao hơn ba mét.

"Tại sao lại mang đứa trẻ ấy đến đây."

Con rắn không thể trả lời tôi, chỉ phát ra những tiếng thở phì phì chết chóc.

*

Khi Baekhyun tỉnh lại đã là ngày hôm sau. Cậu hết sốt, thần thái tươi tỉnh và tay chân nhanh nhẹn như sóc chuột. Baekhyun bắt đầu ồn ào với đủ thứ thắc mắc khác nhau.

Tôi lười biếng trả lời cậu, Baekhyun lại vẫn cố chấp bám lấy tôi không buông. Tôi không thể bỏ cậu một mình. Sự tò mò có thể giết chết cậu bất cứ lúc nào.

Cậu ríu ran.

"Chanyeol, anh từng là tướng quân sao."

"Chanyeol, cuộc chinh phạt của quân Ai Cập đã hủy diệt Atlas đúng không."

"Ai là kẻ đã thiết kế lăng mộ vậy."

"Chanyeol, ngày còn sống anh đã yêu ai chưa."

Tôi quay đầu lại nhìn cậu khi Baekhyun vu vơ thốt ra câu hỏi ấy. Tôi hỏi.

"Vậy Baekhyun, cậu từng yêu ai chưa."

Cậu tự tin đáp, thể hiện niềm đam mê mãnh liệt của một sinh viên khảo cổ.

"Tôi yêu những thứ đã bị lãng quên."

Tôi xoa đầu cậu, mỉm cười.

"Kể cả khi chúng chẳng hề tốt đẹp ư."

Cậu đáp, ánh mắt cong cong như mảnh trăng lưỡi liềm vào đầu tháng.

"Chẳng phải là anh rất tốt đẹp đó thôi."

*

Baekhyun đi lòng vòng mãi thì cũng không còn việc gì làm. Cậu vẫn không ngừng hi vọng có thể thoát khỏi đây, và mang theo niềm tin bất diệt vào những người bạn tài giỏi của cậu. Thật ra, tôi chỉ muốn giữ cậu ở cạnh mình lâu hơn một chút, để ngắm nhìn khuôn mặt mà mình yêu, sau đó sẽ gửi trả cậu với thế giới ngoài kia. Rắn thần sẽ mang cậu đi, và dẫn lối cậu theo dòng chảy của sông Nin, về thực tại, về gia đình thân yêu của cậu.

Baekhyun là một cậu bé dễ thương và đơn thuần. Đôi mắt cậu trong trẻo và bình yên, như áng mây nhạt màu trên bầu trời Atlas. Cậu rụt rè rồi hiếu động. Cậu lăng xăng khắp nơi rồi kinh hãi trốn sau lưng tôi, nếu trông thấy một con bọ cạp vua bò trên tường.

Các mật thất chứa đầy cổ vật, trang sức và đá quý. Cậu ồ lên thảng thốt.

"Kaius của các anh quả thật chính là tỉ phú."

Tôi bật cười. Cậu ngó nghiêng các ngóc ngách, thóc thách không ngừng về niên đại của các đế chế từng phồn thịnh bên bờ sông Nin.

Tôi nói.

"Kaius đệ tam lên ngôi nhờ một cuộc đảo chính, lật đổ chính cha đẻ của mình."

"Thật ư."

"Cả vương quốc đều cho rằng cậu ấy là một kẻ xấu xa."

Baekhyun chống cằm hỏi.

"Còn anh."

"Cậu ấy chỉ là một đứa bé không hạnh phúc."

Tôi yêu hoàng đế nhỏ của mình, mặc cho cả thế giới ghét bỏ cậu. Nếu được quay trở lại, có lẽ, tôi sẽ không để cậu đến thành Apollo, sẽ dùng cả tính mạng để đem cậu thoát khỏi cái vòng xoáy thù hận và vương quyền.

*

Baekhyun ngủ trên một tấm thảm da dê được tìm thấy trong hầm kho báu, cậu kể về rất nhiều thứ về thế giới hiện đại. Rằng bố mẹ rất thương yêu cậu. Rằng cậu có nuôi một con chó nhỏ giống Corgi. Cậu tham gia ban nhạc của trường và từng có ước mơ thành ca sĩ.

Đứa trẻ ấy rất năng động. Cả cơ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net