10. Chu Ôn tóc bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau tuyết sơn. Lão Ôn ốm yếu, được A Nhứ chăm sóc yêu thương.

***

Lúc mới tỉnh lại, Ôn Khách Hành ngay đến hít thở cũng khó khăn, chỉ có thể mở mắt ra xác nhận bản thân còn sống, sau đó lại chìm vào giấc ngủ sâu. Chu Tử Thư phải tốn rất nhiều công sức chăm sóc, bồi bổ bằng nhiều dược liệu quý suốt hai tháng, Ôn Khách Hành mới có thể miễn cưỡng ngồi dậy, nói chuyện được nhiều hơn trước. Đại Vu nói cũng may Diệp Bạch Y đã trợ giúp khi truyền Lục Hợp thần công cho Ôn Khách Hành nên kinh mạch không bị đứt gãy hoàn toàn, vẫn có thể khôi phục được dù không toàn thịnh như xưa.

Chu Tử Thư nghe Đại Vu xác nhận như vậy cũng yên tâm phần nào, bớt hẳn đi vẻ tiều tụy do sợ hãi và mất ngủ kéo dài. Dù rằng giận Ôn Khách Hành nhưng cũng mềm lòng sau khi nhìn thảm trạng của ái nhân cùng những lời bộc bạch của y. Chu Tử Thư cũng hiểu, giống như mình luôn dung túng nhường nhịn y, y cũng luôn mong mình không phải chịu bất cứ tổn thương nào. Đời này của họ còn dài, cũng không cần chịu đựng cái sinh mệnh bất tử này, họ có thể thoải mái lựa chọn khi nào có thể rời đi sau khi đã tận hưởng đủ cuộc sống bên tri kỉ của mình.

Ôn Khách Hành cứu được Chu Tử Thư còn vớt được cái mạng, tất nhiên cũng cố gắng gượng để hồi phục, y biết nếu lần này còn chết trước mặt A Nhứ lần nữa, A Nhứ nhất định cũng sẽ đi theo y.

Chỉ là...

Cái đống thuốc phải uống này cũng đắng quá rồi!

Khoảng thời gian bất tỉnh nên Ôn Khách Hành chỉ có thể dựa vào Chu Tử Thư mớm thuốc mới uống được, tỉnh lại rồi chân tay vô lực lại sợ đắng nên Ôn Khách Hành vẫn cứ là để Chu Tử Thư dùng phương thức kia dỗ y uống thuốc. Dù sao cũng phải uống, nếu được hôn ái nhân thì cũng coi như an ủi phần nào. Nhưng Chu Tử Thư thật sự quen tay quen chân, kể cả khi có người khác ở cạnh cũng tự nhiên như không môi kề môi với Ôn Khách Hành.

"A Nhứ! Đại Vu và Thất gia đang ở đây đó!" - Ôn Khách Hành thẹn quá kêu lên.

"Thì sao chứ?" - Chu Tử Thư không thấy có vấn đề gì, đang định bê bát thuốc uống ngụm tiếp theo để mớm thì bị Ôn Khách Hành ngăn lại.

"Ta tự uống! Tay ta hiện tại cầm nắm bưng bê được hết rồi!" - Sau đó vội vàng tu hết sạch thuốc trong bát.

Có điều thuốc thực sự quá đắng, mọi khi vì mải say mê trong nụ hôn của ái nhân nên vị đắng hầu như bị bỏ quên mất. Lần này phải tự uống khiến lông mày Ôn Khách Hành nhăn lại, cả người run lên. Chu Tử Thư vội vuốt lưng cho y thuận khí.

Thất gia huých tay Đại Vu ra hiệu, vẻ mặt chờ xem kịch hay, đuôi mắt cong lên như hồ ly cười nói:

"Ôn công tử không cần phải ngại, Tử Thư hầu hạ công tử đã quen, chúng ta mới đầu còn lạ lẫm chứ bây giờ cũng thấy không sao cả."

Suốt khoảng thời gian Ôn Khách Hành nửa tỉnh nửa mê, ngoại trừ Chu Tử Thư luôn dính bên người không rời thì Ôn Khách Hành hầu như không nhận biết được ai, kể cả Đại Vu đến bắt mạch hay Trương Thành Lĩnh mang thuốc tới. Vậy nên chuyện mấy bóng đèn nhìn hai người môi kề môi đã không còn bất ngờ. Tuy nhiên tính tình Thất gia vốn thích trêu đùa người bạn lâu năm luôn lạnh lùng kia của mình vì dính vào tình yêu mà lộ rõ nhiều sơ hở, muốn chọc cho Chu Tử Thư lúng túng.

"Đúng vậy. Hơn nữa hiện tại sức khỏe của Ôn công tử cũng đã đỡ hơn nhiều, Chu trang chủ cũng nên làm theo lời Diệp tiền bối dặn dò rồi." - Ô Khê đã nhận được tín hiệu của lão bà nhà mình, tất nhiên rất nhanh đã tát nước theo mưa. "Tiến hành song tu."

Ôn Khách Hành sặc nước bọt, ho sù sụ như muốn phun hết thuốc trong bụng ra. Chu Tử Thư thì điềm nhiên như không, chỉ lo vuốt xuôi cho Ôn Khách Hành.

Thất gia không cam lòng, ra vẻ ngây thơ hỏi : "Cơ thể Ôn công tử yếu ớt thế liệu có chịu nổi Tử Thư đã ăn chay lâu như vậy không, Tiểu độc vật?"

"Chu trang chủ tiết chế một chút là được, dù sao dương tinh cũng rất có ích cho việc hồi phục cơ thể đã hóa lô đỉnh của Ôn công tử."

Trái ngược với dự tính của Thất gia, Chu Tử Thư không có vẻ ngại ngùng gì đó, thậm chí đôi mắt của cựu thủ lĩnh Thiên Song còn có vẻ tối dần đi, nhìn chằm chằm Ôn Khách Hành đang xấu hổ muốn chết. Thất gia thầm xin lỗi Ôn Khách Hành trong lòng, tác dụng ngược, lại hại đến huynh rồi, cố lên Ôn công tử!

Có lẽ vì lần bị trêu chọc này mà Ôn Khách Hành nhất quyết không chịu để Chu Tử Thư giúp uống thuốc nữa, mỗi lần đều là nhăn nhúm hết mặt mày vào mà nốc hết bát thuốc, trông khổ sở vô cùng. Chu Tử Thư đau lòng luôn chuẩn bị sẵn mứt quả, nhưng vừa uống thuốc xong cũng không được ăn ngay, vậy nên Ôn Khách Hành cũng chỉ có thể chịu đựng vị đắng chát lưu lại mãi không rời.

"Lão Ôn, không có ai ở đây hết, để ta giúp đệ uống thuốc đi." - Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành đang mím môi nhìn bát thuốc, thương xót không thôi.

"Không cần, huynh cứ như thế sẽ thành thói quen không tốt, sau này lỡ làm ra việc gì trước mặt Thành Lĩnh và đám đệ tử thì ta biết chôn mặt vào đâu?" - Ôn Khách Hành vẫn cứng miệng nói.

Nhưng chúng thấy hết rồi mà. Tất nhiên Chu Tử Thư không thế nói lời này ra miệng, sư đệ của hắn sẽ tức điên lên không thèm gặp hắn mất.

Ôn Khách Hành nhắm chặt mắt, uống một hơi hết thuốc, sau đó lại thở dài nhăn nhó vì vị đắng. Chu Tử Thư không nỡ nhìn y như vậy, khẽ ôm y vào lòng, dùng môi mình tách môi y ra, đưa lưỡi vào trong.

Khi Ôn Khách Hành còn đang sững sờ, vị đắng trong khoang miệng đã tan dần, đến khi hoàn hồn lại thì y chỉ còn nếm được mùi vị của Chu Tử Thư.

"A... A Nhứ!" - Ôn Khách Hành đánh lên vai Chu Tử Thư một cái, không có tí khí lực chẳng khác gì cái đánh gãi ngứa.

"Thôi nào, đệ khó chịu thì lòng ta cũng không yên, coi như đệ nhường ta chuyện này đi có được không?" - Chu Tử Thư vỗ về, thanh âm êm dịu lọt vào tai Ôn Khách Hành như tiếng nhạc du dương.

"Nhường cũng được, nhưng mà..." - Ôn Khách Hành tựa đầu lên cổ Chu Tử Thư, nũng nịu thủ thỉ. "Đổi lại chuyện song tu đó... để ta tới đi?"

"Không phải đệ nói cần dùng năng lực chứng minh để quyết định sao?" - Chu Tử Thư cười rộ lên, thì thầm ngược lại vào tai y. "Đệ "ăn" nhiều một chút, khỏe rồi đấu với đại sư huynh một trận quyết định trên dưới, thế nào?"

"Chu Tử Thư !!!"

"Rồi rồi, ăn mứt quả cho hết đắng rồi nghỉ thôi, không tới đêm Ôn nương tử lại không có sức, hại vi phu nghẹn chết mất."


Trương Thành Lĩnh đang bê một đĩa hoa quả đứng ngoài cửa phòng, thu hết một màn đối thoại trên rồi lặng lẽ quay đi nhìn trời, nở nụ cười bất lực. Hôm nay hẳn là không bị bắt tập luyện quá sức nữa rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net