12. Chu Tử Thư x Ôn Khách Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu Tử Thư đã từng rất thích màu trắng.

***

Chu Tử Thư đã từng rất thích màu trắng.

Màu trắng là màu trang phục của Tứ Quý Sơn Trang, là màu mà sư phụ luôn mặc trên người, là màu của tuyết phủ dày trên mái ngói và sân chính viện của sơn trang, màu của người tuyết được sư phụ và các sư đệ của hắn vun đắp nên.

Màu trắng cũng có trong tên của thanh nhuyễn kiếm quý giá mà sư phụ truyền lại cho hắn cùng chức Trang chủ.

Sự non nớt của hắn đã khiến màu trang phục và màu tuyết trong sơn trang dần mất đi vẻ đẹp ban đầu của nó. Chu Tử Thư nghĩ, có lẽ hắn không thể bảo toàn màu trắng tinh khiết đó tại giang hồ hiểm ác này, vậy nên hắn đưa toàn bộ Tứ Quý Sơn Trang đến nương nhờ biểu ca của mình với hi vọng rằng có thể giữ lại chút tâm huyết của sư phụ.

Thoát khỏi miệng sói lại tiến vào hang cọp.

Khi những giọt máu vô tội đầu tiên dính vào Bạch Y kiếm, Chu Tử Thư bắt đầu không thích màu trắng nữa. Hắn thấy hổ thẹn, nên hắn không còn muốn thấy màu trắng trong tầm mắt của mình. Cũng trong khoảng thời gian này, bóng tối bắt đầu bao trùm cuộc đời hắn, cướp đi ánh sáng ý chí anh hùng trong đôi mắt đã từng tràn đầy nhiệt huyết của hắn. Hắn lê lết mười năm, tiễn đưa tới người cuối cùng của Tứ Quý Sơn Trang trước khi đóng chiếc đinh còn lại để đổi lấy tự do ngắn ngủi trong 3 năm cuối cùng của cuộc đời.

Mang theo thân thể đầy thương tích cùng linh hồn vụn vỡ, Chu Tử Thư cưỡi ngựa chậm rãi rời khỏi Tấn Châu. Chu Tử Thư nhìn khung cảnh trắng xóa trước mặt mà nghĩ, hắn thật ghét màu trắng, càng không xứng đáng với thứ màu sạch sẽ đó.

Hắn bắt đầu hành trình du ngoạn của mình, muốn tranh thủ thưởng thức phong cảnh và con người khắp nơi trước khi mắt không còn nhìn thấy được nữa. Dù luôn tự nhấn chìm bản thân trong men rượu, Chu Tử Thư vẫn tâm niệm rằng phải cố sống qua mùa đông, có chết cũng phải ở nơi không có màu trắng, không phải trong bộ y phục màu trắng, càng không cần bia mộ màu trắng. Hắn sẽ lấy tảng đá màu tối nhất, đào sẵn huyệt, chỉ chờ khi giác quan cuối cùng mất đi là lăn vào đó mà thôi.

Chu Tử Thư đã nghĩ bản thân không thể căm ghét màu trắng hơn được nữa, cho đến khi người đó xuất hiện.

Người đó một thân bạch y thêu lá trúc, tay cầm quạt ngọc màu trắng phe phẩy, lần chạm mắt đầu tiên y che nửa khuôn mặt, chỉ có đôi mắt nai chăm chú đánh giá hắn. Trúc là quân tử, mai là giai nhân. Ôn Khách Hành đến với hắn vào mùa mai nở, mặc trên người màu trắng mà hắn ghét nhất, nở nụ cười tinh khiết mà đã lâu hắn không được thấy.

Khoảng thời gian sau đó Ôn Khách Hành không mặc y phục màu trắng nữa nhưng không hiểu vì sao hắn nhìn y trong các trang phục rực rỡ lại chỉ nghĩ đến cái màu mà hắn căm ghét kia. Là do nụ cười thơ ngây, hay do đôi mắt trong veo của y ảnh hưởng đến thị giác của hắn ?

Y rõ ràng không phải người thuần khiết đến vậy, rõ ràng là kẻ đã tắm không biết bao nhiêu máu, là kẻ mang theo ý xấu mà tới nhân gian. Thế nhưng đối với hắn, y vẫn là người hắn dám đặt cược, dám tin tưởng hết lòng, là tri kỉ cả đời này của hắn. Từ Long Uyên Các trở về, Chu Tử Thư nhận ra Ôn Khách Hành cũng đang chối bỏ màu trắng thuộc về tiểu sư đệ Chân Diễn, y cũng như hắn, đều hổ thẹn trước vong linh sư phụ, không dám thừa nhận sự tốt đẹp của bản thân ngày nào. Chu Tử Thư nhìn thấy chính bản thân trong Ôn Khách Hành, nhìn thấy một kẻ tội nghiệp đang đau khổ trong chấp niệm sai lầm, chối bỏ đi quá khứ đã từng có, chạy trốn vì không thể chấp nhận sự thật, nhiều cực nhiều sự tự trách cùng hối hận.

Khi Tứ Quý Sơn Trang được dọn dẹp, dù hơi đơn bạc nhưng cũng có thể thấy thoáng qua khung cảnh của những ngày huy hoàng đó, Chu Tử Thư đã nghĩ rằng khao khát được sống này chính là do mơ ước khôi phục Tứ Quý Sơn Trang tạo thành. Phải đến khi Ôn Khách Hành rơi xuống vực, biến mất khỏi tầm mắt hắn, hắn mới nhận ra không phải thế. Hắn muốn sống không phải vì sơn trang sắp được trùng kiến, các đệ tử có ở đó chờ hắn, mà là vì ở sơn trang có người nhị đệ tử Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đi rồi, hắn chẳng còn gì vướng bận.

Chu Tử Thư rút đinh, quyết tâm dùng mạng của mình để bồi táng người hắn yêu.

...Chỉ để gặp lại ái nhân một thân bạch y, quạt trắng quen thuộc từ trên cao nhảy xuống trước mặt hắn. Người hắn yêu dùng Bạch Y kiếm của hắn trả thù, dùng Bạch Y kiếm của hắn mở ra con đường trở về nhân gian. Ôn Khách Hành chìm trong men say, ôm lấy hắn mà thì thầm, nói với hắn y rất hạnh phúc, nói y thật mong chờ tương lai của họ.

Tương lai sao?

Đã sớm không còn nữa.

Chu Tử Thư lại mặc vào một bộ y phục tối màu, hắn chỉ cài duy nhất cây trâm màu trắng mà Ôn Khách Hành đã tặng, tiến về Võ khố. Nhìn màn tuyết lở sắp đổ xuống, hắn tự giễu bản thân, cuối cùng vẫn phải chết vùi lấp ở nơi trắng xóa này cùng linh hồn tổn thương và nỗi nhung nhớ Ôn Khách Hành.

"Chu Tử Thư đồ rùa đen vương bát đản!"

Ôn Khách Hành luôn nói Chu Tử Thư là ánh sáng của y, là ánh sáng đã cứu rỗi y. Nhưng Ôn Khách Hành không biết rằng, y cũng chính là ánh sáng của hắn, là tia hi vọng của hắn. Trong Võ khố tăm tối rét buốt không chút sinh khí lương thực, hắn không có chút cảm giác muốn buông tay nhân gian này, bởi người hắn yêu đã nói rằng cả hai bọn họ có thể sống bên nhau hạnh phúc mãi mãi về sau. Chu Tử Thư một lần nữa bị tương lai hạnh phúc trong tưởng tượng đánh lừa, hệt như khi Ôn Khách Hành cài chiếc trâm quý giá cho hắn. Lần này, người hắn yêu tặng hắn cả mạng sống của mình.

Màu trắng nhuộm kín mái tóc của Ôn Khách Hành là cảnh tượng đầu tiên hắn thấy sau khi mở mắt, cũng là cảnh tượng cuối cùng mà hắn thấy trước khi Ôn Khách Hành gục xuống thoi thóp trong lòng hắn, kinh mạch đứt gãy, nội lực mất hết. Ánh sáng của hắn sắp tắt rồi.

Mà hắn, vĩnh viễn phải duy trì cái mạng được tặng này, giam mình trên núi tuyết, không bao giờ thoát khỏi được thứ màu đáng nguyền rủa đang cười vào mặt hắn rằng hắn không xứng được hạnh phúc, hắn đáng bị giày vò như vậy.

***

"A Nhứ à, ta hứa mặc ấm thật ấm, cho ta ra ngoài ngắm tuyết được không ?"

Mỹ nhân nũng nịu trong lòng, nào có ai đủ định lực từ chối ? Nhưng Chu Tử Thư mặt không thay đổi, vẫn kiên quyết không cho phép Ôn Khách Hành rời khỏi phòng.

"Đợi xuân đến cho đệ tha hồ ngắm hoa nở, thứ tuyết kia vừa bẩn vừa lạnh, hay ho gì đâu mà ngắm."

"Nhưng mà-"

"Không là không."

Khuôn mặt Chu Tử Thư bắt đầu tối đi, Ôn Khách Hành biết là không thể thương lượng tiếp rồi. Y thở dài, an phận chui vào chăn nằm lại xuống giường. A Nhứ của y quả thực rất hay để bụng mà, lần trước chỉ là dính chút phong hàn, do thân thể y không tốt nên nằm lâu hơn người thường 1 ngày nhưng cũng đủ để hắn cuống lên, siết chặt kỉ luật "dưỡng bệnh", nói thẳng ra là cấm túc.

Ôn Khách Hành cũng không dám tủi thân, suy cho cùng cũng là do y tạo ra tâm bệnh của Chu Tử Thư. Nhất là mái tóc bạc trắng này, mỗi lần hắn nhìn thấy đều mang vẻ đau thương không chịu nổi, đến y cũng cảm thấy nếu tóc không chuyển màu thì tốt rồi. Y nhớ như in cái hôm mình sảy chân ngã xuống trên nền tuyết đó khuôn mặt của Chu Tử Thư có bao nhiêu hoảng sợ, có bao nhiêu tuyệt vọng, hai tay ôm lấy y có bao nhiêu run rẩy, đôi mắt đỏ lên đẫm nước như sắp trào ra.

"Đây là báo ứng. Ta làm sát thủ gieo rắc sợ hãi cho thế nhân suốt nhiều năm, hiện tại phải sống trong sợ hãi để trả cho những con người vô tội ấy. Đáng lắm, đáng lắm."

Hắn đã thì thầm như vậy khi thấy y bị cơn sốt hành hạ. Ôn Khách Hành nửa tỉnh nửa mê nhưng đều nghe được hết, nghe được trong lời nói của hắn ẩn chứa biết bao đau khổ. Y rất muốn ôm hắn vào lòng an ủi, nói với hắn rằng không sao hết, y sẽ luôn ở đây với hắn. Nhưng y thực sự không có sức. Quỷ chủ tung hoành nhiều năm giờ đây chỉ biết bất lực trước một cơn phong hàn nhỏ nhoi, đến chuyện với tay về phía người mình yêu thương để an ủi cũng không thể. Phải chăng đây cũng là báo ứng của y ?

"A Nhứ" - Ôn Khách Hành hồi tưởng xong có chút cảm khái, y thò tay từ trong chăn ra nắm lấy góc áo của người đang trầm mặc bên giường. "Ta không nháo nữa, mùa xuân chúng ta liền xuống núi chơi được không?"

Lúc này lông mày của Chu Tử Thư mới giãn ra một chút, vỗ vỗ tay y đồng ý. Ôn Khách Hành dùng cả hai tay kéo Chu Tử Thư lại gần, dụi dụi vào cổ hắn nũng nịu.

"Mùa đông rồi sẽ qua đi, A Nhứ à, chỉ cần huynh không buông tay, lão Diêm vương cũng không thu nổi ta. Dù mỏi mệt nhưng chúng ta vẫn sẽ cùng đi với nhau thật lâu được không?"

***

Chu Tử Thư đã từng rất thích màu trắng. Rồi chuyển sang ghét, chuyển sang sợ hãi nó.

Nhưng giờ đây khi nó đã gắn liền với người hắn yêu, với cuộc sống tương lai của cả hai, hắn sẽ nghe theo Lão Ôn của hắn đối mặt với nó, đón nhận lại nó, cái cảm giác sạch sẽ quen thuộc ấy, dưới ánh nắng của nhân gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net