122. Tuyết long x Hoa tinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tự dưng nhớ fic Nhân gian đóa hoa hai lần nở quá nên viết cái đoản =))) không liên quan lắm đâu ngoại trừ vụ chân thân rồng tuyết với hoa tử đằng =))

***

"A Nhứ, mau nhìn nè! Đây là gốc tử đằng mà ta tự tay gieo trồng đó!" – Ôn Khách Hành vui vẻ giới thiệu, rất tự hào về thành quả của mình. "Hạt giống sinh ra nó được Hoa thần ban phước lành, dù mạnh hay yếu đều sẽ không tự phát triển. Muốn hoa bung nở thật sự thì người chăm sóc nó phải trở thành một phần của chúng."

Nói đoạn, y định kéo tay Chu Tử Thư để hắn cảm nhận được sự mềm mại của cánh hoa thì hắn vội từ chối.

"Đệ có lòng là được rồi, ta không tiện chạm vào đâu."

Nhìn khuôn mặt ngơ ngác lại hơi chưng hửng của Ôn Khách Hành khiến hắn thở dài, nhặt một đóa hoa đã rụng dưới đất lên. Đóa hoa đó ngay lập tức đóng băng, thành một viên đá lạnh trong lòng bàn tay của hắn.

"Tộc của ta được Tuyết thần chúc phúc nên vậy đấy."

"Ở chỗ của A Nhứ không có hoa ư?"

"Cũng có vài loại nhưng không thể rực rỡ được như thế này, những loại trang trí trong cung thất đều được đóng băng để bảo quản lâu dài hơn, nhờ đệ nên lâu lắm rồi ta mới có cơ hội ngắm hoa tươi. Cảm ơn đệ, A Hành."

"Khả năng đóng băng đó cũng hơi bất tiện nhỉ, tiếc quá, ta còn muốn tặng A Nhứ thật nhiều hoa nữa cơ."

Chu Tử Thư mỉm cười, khẽ hôn lên đóa tử đằng đã bị đóng băng kia, "Đối với ta, đó là khả năng độc chiếm lưu giữ vẻ đẹp vĩnh cửu thì đúng hơn."

Môi hắn hôn đóa hoa trong tay nhưng mắt thì nhìn Ôn Khách Hành chằm chằm, y đỏ mặt trách cứ, "Huynh đứng đắn chút đi, đang là ban ngày ban mặt lại ở vườn thiêng của Hoa thần, ta cũng cần mặt mũi với mấy tiểu hoa tinh ở đây đấy!"

Chu Tử Thư bật cười, không trêu chọc y nữa. Đóa hoa hóa đá kia cũng được hắn buông xuống, tan rã trên mặt đất. Nhìn cảnh đó làm Ôn Khách Hành hơi bâng khuâng, y hỏi:

"A Nhứ có ghét hoa úa tàn không?"

Chu Tử Thư tưởng y suy nghĩ cái gì linh tinh, liền trả lời ngay, "Bản chất của hoa chính là sự sống có hạn, sự mong manh đó chính là vẻ đẹp đặc biệt không phải ai cũng có."

"Với hoa, khoảnh khắc chúng trở về với đất mẹ luôn là khoảnh khắc rực rỡ nhất." – Ôn Khách Hành như đang hoài niệm điều gì đó, ánh mắt tập trung vào trận mưa hoa đang rơi trước mặt. "Thọ mệnh của hoa tinh bọn ta ngắn hơn những tộc khác rất nhiều, bởi thế không thể sống thật lâu cùng A Nhứ được. À, nếu đến ngày đó mà A Nhứ dùng khả năng lưu giữ vẻ đẹp vĩnh cửu thì ta sẽ được ra đi trong hình ảnh tuyệt vời nhất nhỉ? Có vẻ hay— ơ?"

Ôn Khách Hành đang nói dở, quay sang nhìn Chu Tử Thư tiếp tục đùa giỡn thì phát hiện khuôn mặt hắn đã tối sầm, con ngươi đen láy ẩn chứa sự đau đớn vô hạn. Tim y giật thót, biết mình đùa quá trớn rồi nên cuống cuồng ôm lấy hắn:

"Ấy ấy! Ta chỉ muốn nói là được sinh ra trên đời này và gặp A Nhứ thật tốt thôi mà! A Nhứ xem nè," – Y sờ lên mặt Chu Tử Thư, "Ta không hề bị đóng băng dù có chạm vào A Nhứ hay A Nhứ chạm vào ta, cái chuyện lưu giữ vẻ đẹp kia hoàn toàn là nói cho vui thôi!"

Thấy hắn vẫn rầu rĩ, Ôn Khách Hành ngó nghiêng xung quanh để đảm bảo không có ai mới hít một hơi lấy dũng khí hôn lên môi hắn một cái thật nhanh, hai tai y nóng bừng lên theo động tác này, tay chân cũng có chút run rẩy. Cuối cùng vẫn là Chu Tử Thư ôm siết y thật chặt, để nụ hôn sâu hơn, chất chứa đầy dục vọng chiếm hữu.

Chờ đến khi hắn buông ra thì hơi thở của y đã trở nên hỗn loạn, trong mắt lấp lánh nước phản chiếu muôn màu hoa của khu vườn. Y hổn hển dựa vào vai hắn, nghe rõ tiếng tim đập thình thịch không biết là của hắn hay y, hay của cả hai, y xấu hổ đánh nhẹ lên lưng hắn.

"Nếu ta tu luyện nhiều hơn, thêm linh khí tuyết sơn hỗ trợ thì hoàn toàn có thể thực hiện được." – Ôn Khách Hành nghe giọng nói u ám của hắn thì xót hết cả ruột, muốn phản đối thì hắn đã bịt miệng y. "Dù không thể giữ được sự tươi mới nhưng vẫn có thể giữ đệ mãi bên ta, ta không tin không có cách."

Ôn Khách Hành hừ mũi, "Ồ, Chu đại nhân chỉ coi ta là bông hoa vô tri vô giác, thoải mái thao túng nắm giữ phải không?"

Chu Tử Thư chột dạ, nghĩ ngợi một chút rồi lại thở dài, "Đệ bắt nạt ta cũng nên có giới hạn thôi, rõ ràng là đệ lôi chuyện kia ra trước, giờ ta lại thành kẻ xấu xa rồi? Đệ thừa biết ta yêu đệ thế nào nên mới ỷ sủng sinh kiêu, bắt ta chịu thiệt hết lần này đến lần khác."

Chu Tử Thư hắn từng cùng Chiến thần chinh chiến khắp nơi, diệt yêu trừ ma chưa từng ngán ai, thế mà năm lần bảy lượt bị tiểu Hoa tinh này xoay như chong chóng, biết là thiệt mình nhưng vẫn cam tâm tình nguyện quỳ dưới chân y để y trêu đùa, ngây ngốc lúng túng mỗi khi y nở nụ cười với hắn, lo lắng không yên khi thấy y buồn rầu.

Ban nãy mình bị lời nói của y làm tổn thương sâu sắc, còn chưa nhận được lời xin lỗi mà giờ lại phải đi dỗ dành ngược lại người ta. Thôi thôi, so đo làm gì, y như vậy mới khiến hắn si mê điên cuồng, cũng chính hắn chiều chuộng y để y có thể ngang tàng hơn, hắn than thân trách phận cho ai nghe?

Chu Tử Thư xoa đầu y, tính nói vài lời an ủi thì người kia đã lên tiếng trước.

"Dù không thể trao cho A Nhứ sự trường tồn hoàn mỹ như nguyện vọng nhưng ta có thể đảm bảo, sinh mệnh này của ta dẫu lụi tàn thì nó vẫn chỉ thuộc về riêng huynh mà thôi. Thế nên A Nhứ à, huynh có muốn độc chiếm ta thì ta cũng sẵn lòng."

Dứt lời thì hôn lên trán Chu Tử Thư một cái, sau đó quay đầu bỏ chạy.

Chu Tử Thư vẫn chưa kịp tiếp nhận hết ý trong lời nói của Ôn Khách Hành thì đã bị hành động của y làm cho sững sờ, rồi còn chưa phản ứng gì thì người đã rời khỏi vòng tay, chỉ còn lại hương hoa thơm ngát vấn vương quanh thân, khiến lòng hắn xốn xang, cũng khiến tâm hắn rạo rực. Hắn đưa tay chạm lên phần trán mà y vừa hôn, lẩm bẩm, "Ôn Khách Hành, là đệ nói đấy nhé."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net