150. Đại sư huynh x Nhị sư đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắp tròn 1 năm kể từ ngày đầu tiên đăng tuyển tập đoản Chu Ôn rồi ;A; Các bác có ý tưởng gì hoành tráng tí thì gợi ý để em viết đoản kỉ niệm với ;A;

***

Dù rằng Ôn Khách Hành rất yêu thương kính trọng đại sư huynh nhà mình, cũng biết bản thân có cố gắng mấy đi chăng nữa cũng sẽ không thắng được đại sư huynh ở phương diện khó nói nào đó, nhưng y vẫn không thực sự cam lòng, ngấm ngầm tìm cách lật kèo rồi bị giáo huấn cho lên bờ xuống ruộng mấy bận, rốt cuộc cũng ngoan ngoãn chấp nhận số phận.

Thức dậy với cái lưng đau nhức và đôi chân mềm nhũn, Ôn Khách Hành than thở với chú chó Chân Nhất Oa rằng, "Hôm nay không đưa nhóc đi dạo được rồi, thật xin lỗi."

Nhất Oa hơi cụp tai xuống nhưng cũng không gây chuyện nháo y, quanh quẩn bên giường y cho đến khi y có thể đứng dậy, đúng là một chú chó đáng yêu. Hồi Chu Tử Thư mới tặng nó cho y, nó vẫn còn bé nhỏ trong lòng của một đứa trẻ chín tuổi, mười năm sau đã trưởng thành theo chủ và ôm đầy tay y. Chu Tử Thư toàn trêu y rằng chủ tớ giống nhau nhưng bản thân y lúc nào cũng như một bé cún nhỏ mãi không lớn được như Nhất Oa. Ôn Khách Hành lần nào nghe thế cũng muốn bĩu môi giận dỗi, xong lại phải nhịn vì làm thế có khác gì thừa nhận đâu? Sư huynh đúng là toàn bắt nạt y!

"Meo..."

Tiếng kêu nho nhỏ trong bụi cây bên cạnh vang lên, Nhất Oa cũng theo đó mà mò tới ngửi ngửi tìm kiếm, lúc sau sủa mấy tiếng ra hiệu với Ôn Khách Hành. Y tò mò lại gần liền phát hiện một cục lông lá đang cuộn tròn.

Mèo con?

Ôn Khách Hành lấy khăn bọc chú mèo nhỏ lại mang về phòng, lau rửa sạch sẽ và kiểm tra cơ thể nó, sức khỏe tốt chỉ hơi nhiều chấy rận. Định bụng lấy ít đồ ăn rồi thả nó trở về, Nhất Oa đã gặm tay áo y kéo kéo.

"Sao vậy?"

"Ẳng ẳng..."

Y phì cười, "Luyến tiếc người bạn mới này à? Vậy chúng ta giữ bé ấy lại vài hôm nhé?"

"Gâu!"

Thế là Tứ Quý sơn trang ngoài Chân Nhất Oa và đám hươu nai thỏ rừng đã có thêm một sủng vật mới, Chu Nhị Oa.

Tại sao đã họ Chu rồi còn phải đặt Nhị Oa, Ôn Khách Hành chỉ đơn giản nghĩ gọi ngắn Nhất Oa Nhị Oa cho gọn, còn đặt họ Chu vì không chỉ mỗi y, ai cũng công nhận Nhị Oa cực giống Chu Tử Thư ở một số đặc điểm. Mà đặc điểm lớn nhất chính là nó chỉ dịu dàng với một mình Ôn Khách Hành.

Người khác cho nó ăn nó sẽ nhất quyết không động vào một miếng, giống như khuôn mặt dài thườn thượt của Chu Tử Thư mỗi khi phát hiện đồ ăn không phải Ôn Khách Hành nấu. Đôi mắt của nó luôn lạnh lùng nghiêm nghị với tất cả trừ Ôn Khách Hành, bình thường nó sẽ không để ý nếu có người ngồi gần nó khiến người ta có cảm giác nó khá thân thiện nhưng nếu dám giơ tay vuốt lông thì hoặc nó sẽ lủi rất nhanh, hoặc sẽ cào rách da người đó. Thật sự không khác gì sự thiên vị ngầm mà Chu Tử Thư dành cho Ôn Khách Hành.

Ôn Khách Hành vì phát hiện này cũng trộm nảy ra một ý tưởng, tụi mèo có trưởng thành mấy thì cũng vẫn bé hơn chó đúng không nhỉ? Y nhìn Nhất Oa to đùng ấp Nhị Oa nhỏ bé trong lòng mà cảm thấy được an ủi đôi chút, tốt lắm, nếu đã không thể lật kèo được người thật, ta dùng sủng vật biểu tượng thay thế vậy!

Đáng tiếc là y chưa hí hửng được bao lâu thì sư phụ đi du hí lâu ngày về lại nói, "Nhị Oa không phải mèo, là báo hoa mai."

Báo hoa mai.

Một con báo???!!!

"Báo hoa mai dù được thu dưỡng từ nhỏ cũng là động vật hoang dã, khi nào nó lớn thì nên thả nó về, tránh việc nó theo bản năng gây nguy hiểm cho con người."

"Vâng, sư phụ."

Ôn Khách Hành ngậm ngùi đáp. Bản thân y thì không sao nhưng trong sơn trang còn người già và trẻ nhỏ, tuyệt không thể gây ảnh hưởng tới họ. Đúng như lời Tần Hoài Chương nói, Nhị Oa sau vài tháng đã lớn bổng lên, to hơn cả Nhất Oa, lộ rõ là một con báo chứ không phải mèo. Mắt thấy nó sắp sửa lớn gần bằng mình, Ôn Khách Hành nhẩm tính chuẩn bị trả nó về rừng nhưng chưa kịp thực hiện thì Nhị Oa đã biến mất, để lại Nhất Oa với cái chân bị thương. Cửu Tiêu nói có hai con báo khác đến tấn công, Nhất Oa bị mấy con báo đó cắn, Nhị Oa đuổi theo bọn chúng rồi mất tăm mất tích.

Vết thương của Nhất Oa không nặng, thế nhưng có lẽ vì sự biến mất của Nhị Oa tác động nên nó bỏ ăn nhiều ngày, cứ thui thủi ở ổ nằm của Nhị Oa. Ôn Khách Hành sốt ruột cũng mất ăn mất ngủ trông chừng Nhất Oa, đến một hôm mệt quá nên thiếp đi trong chốc lát, khi mở mắt ra đã không thấy bóng dáng Nhất Oa đâu. Y khóc đến sưng cả mắt, nếu không phải Chu Tử Thư một mực canh chừng chắc y đã lết cái thân kiệt sức mà đi tìm Nhất Oa rồi.

"Sư huynh, Nhất Oa chưa ăn gì nhiều ngày rồi, nó bỏ đi như vậy làm sao mà sống nổi?"

"Nhất Oa rất khôn ngoan, chắc nó đi tìm Nhị Oa thôi, sẽ sớm quay về. Ngược lại là đệ, cứ không ngủ nghỉ gì thế này sẽ không đợi được tới lúc nó trở lại đâu."

Nhất Oa dù thế nào cũng là thành viên của Tứ Quý sơn trang hơn mười năm, nhân lực của sơn trang đã tỏa ra khắp nơi để truy tìm nó, sau nhiều ngày bặt vô âm tín cuối cùng cũng tìm được dấu vết dã thú giằng co trong khu rừng dưới chân núi, lần theo đến một cái hang thì phát hiện ra Nhất Oa trong trạng thái kích động và Nhị Oa thương tích đầy mình. Cả hai ngay lập tức được đưa về chữa trị, cũng may sức sống của Nhị Oa mãnh liệt, sau gần hai tháng nằm liệt một chỗ cuối cùng cũng cử động được trở lại.

Sau chuyện này toàn sơn trang đã ngầm chấp thuận Nhị Oa ở lại, không muốn một phen thót tim nào nữa. Ôn Khách Hành xoa đầu hai sủng vật, đùa cợt nói, "Nhất Oa muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân nên mới liều như vậy sao? Từ nay về sau gả Nhị Oa cho nhóc, nhớ phải chăm sóc người ta thật tốt đó."

Nhất Oa gâu một cái hưởng ứng, Ôn Khách Hành cười thầm trong bụng, to hơn thì đã sao nào? Không phải cuối cùng vẫn làm chim nhỏ nép vào ngực để Nhất Oa bảo hộ đó à? Y rất khoái chí với nhận định này, thầm tưởng tượng vai trò của mình và sư huynh thay vào Nhất Oa và Nhị Oa, cười khúc khích suốt ngày.

Mỗi tội mùa xuân này đã vả mặt Ôn Khách Hành một cái thật đau. Bởi vì Nhị Oa, đến kì động dục.

Nó lôi Nhất Oa vào góc tối trong rừng đào để làm việc cần làm.

Ôn Khách Hành đứng sau một thân cây nhìn toàn bộ cảnh tượng này mà khóc ròng trong lòng, lão thiên gia ơi, đến cái ảo tưởng nhỏ nhoi này cũng không cho con vừa ý sao? Lấy khăn tay ra chấm chấm nước mắt, thôi thì chúc mừng cặp đôi sủng vật, sinh linh có tình rồi cũng sẽ về với nhau, viên mãn rồi!

Y vừa quay lưng định để lại không gian riêng tư cho đôi báo chó, ai ngờ đụng ngay đôi mắt sâu không thấy đáy của Chu Tử Thư đang nhìn mình chằm chằm.

"Sư... sư huynh...?"

"Ban đầu ta còn nghĩ là mình suy diễn lung tung nhưng bây giờ thì ta dám chắc rằng trong đầu của đệ đang có âm mưu khác với hai đứa nhóc kia."

Ôn Khách Hành lạnh sống lưng, "Ơ kìa sư huynh, huynh nói gì đệ không hiểu?"

"Diễn Nhi à, hình như giáo huấn lần trước vẫn chưa đủ." – Chu Tử Thư nhếch mép cười, nhặt lấy cánh hoa đào đang vương trên tóc y rồi hôn lên đó, mắt vẫn chưa từng rời khỏi y. "Sư huynh nhất định phải giúp đệ bỏ đi hoàn toàn cái tâm tư hư hỏng kia mới được."

"Đệ xin lỗi mà, đệ không dám nữa—OÁI!!!"

Nếu không phải vì đang bận việc chắc Nhất Oa và Nhị Oa sẽ ghé qua "giúp đỡ" một chút, nhưng đương nhiên là chúng không rảnh, thế là người chủ đáng thương của chúng bị trừng phạt thê thảm suốt một đêm trước khi bị tống lên kiệu hoa gả vào chính Tứ Quý sơn trang.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net