153. Đệ tử Tứ Quý sơn trang x Cốc chủ Quỷ Cốc (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả req cho toruko9: Chu vừa đủ tuổi vị thành niên ngây thơ trong sáng đáng yêu dương quang công x Ôn trưởng thành quyến rũ tâm cơ phúc hắc thụ.

Gồm 2 phần, phần 2 sẽ đăng tối nay. Viết đổi gió nên ý tưởng tuôn ra như thác =))))))

Ôn hơn Chu 14 tuổi nha ~

***

[0]

Năm Chu Tử Thư mười ba tuổi, sư phụ tham gia cùng nhân sĩ giang hồ triệt phá Quỷ Cốc thành công, Thập đại ác quỷ và ba ngàn quỷ chúng bị xử tử tại chỗ, thế nhưng Quỷ Chủ đứng đầu lại được tha mạng, chỉ bởi vì y nắm giữ bí mật về chìa khóa Võ khố.

Chìa khóa được cất trong hang động bí mật của Thanh Nhai sơn, phải đợi tới ngày có chín vì tinh tú thẳng hàng thì cơ quan mở ra hang động mới xoay chuyển, dẫn lối tới chiếc chìa khóa. Các đại hiệp tinh thông bát quái đã bói ra ngày này năm năm sau quả thực chín ngôi sao kia sẽ xếp thẳng hàng, liền thống nhất giam tên Quỷ Chủ này lại đến ngày đó sẽ xử tử sau. Tứ Quý sơn trang địa hình hiểm trở lại có nhiều mật đạo ẩn sâu là lựa chọn phù hợp nhất, cũng vì thế mà Chu Tử Thư có cơ hội diện kiến vị Quỷ Chủ danh bất hư truyền nọ.

Quỷ Chủ Ôn Khách Hành nghe nói mới chỉ hai mươi bảy, hai mươi tám nhưng võ công cao cường, chém giết một đường lên ngôi Cốc chủ, cầm đầu tụi ác quỷ núi Thanh Nhai bá chủ một phương. Quần Quỷ Sách miêu tả y có diện mạo thanh tú, mắt đẹp như nai, lúc Chu Tử Thư đọc qua liền cảm giác có chỗ không đúng, đây là tả một tên ác quỷ hay sao? Nhưng tận mắt nhìn rồi mới thấy mấy câu chữ đó không thể đủ để thể hiện hết toàn bộ vẻ ngoài của y.

Chu Tử Thư ngày nhỏ ở kinh thành gặp qua không ít tuyệt thế giai nhân, theo chân sư phụ gia nhập sơn trang thu thập tin tức càng chạm mặt rất nhiều mỹ nhân võ lâm, thế nhưng hắn chưa từng gặp qua ai có thể khiến mình ngỡ ngàng đến hít thở không thông như Ôn Khách Hành, kể cả khi y một thân thương tích chật vật, tóc bạc trắng do bị phế võ công đứt gãy kinh mạch, bị áp giải vào ngục thất sơn trang. Mái tóc bạc đó thậm chí còn tôn thêm vẻ đẹp thoát tục của y, ngũ quan tinh xảo, đường nét rõ ràng, đặc biệt đôi mắt kia đen láy xinh đẹp, là ngục tù hãm sâu những ai lỡ nhìn vào đó.

"Ồ, ra là thiếu niên anh tài của Tứ Quý sơn trang." – Y nghiêng đầu đánh giá hắn qua song sắt, bờ môi mềm mại nhếch lên vẽ ra một nụ cười câu dẫn cực điểm. "Ngươi không nên lén đến đây, sư phụ của ngươi không phải đã dặn dò rồi ư?"

Tử Thư, Quỷ Chủ là một kẻ xảo quyệt, con tuyệt đối không được ở riêng một mình với y.

Chu Tử Thư trước nay luôn nghe lời sư phụ nhất, vậy nhưng lại vì muốn nhìn người này kĩ hơn mà đi ngược lại điều sư phụ mong muốn.

[1]

"Tiểu Tử Thư, không định xuống đây tắm cùng ta sao?"

Chu Tử Thư tim muốn rớt ra ngoài nhưng vẫn cố giữ vẻ trấn tĩnh, "Thời gian của Quỷ Chủ không có nhiều đâu, chớ lãng phí."

Tiếng bật cười trầm thấp vang lên kích động sự tò mò của Chu Tử Thư, hắn rất muốn quay lưng lại để được nhìn thấy nụ cười của y nhưng không dám, dù đều là nam nhân nhưng hắn không đủ can đảm nhìn da thịt trần trụi của người kia.

Ôn Khách Hành hiện tại khí lực còn yếu hơn người thường ba phần nên hắn mới đồng ý để y đến cái hồ gần nơi giam giữ tắm. Y có thể không cần ăn uống nhưng nhất định phải tắm, nếu không sẽ càm ràm bên tai hắn liên tục. Mà chính hắn cũng chẳng hiểu tại sao cứ lén đến chỗ y làm gì để phải chịu đựng như thế, rồi lại cam chịu dẫn y ra khỏi ngục thất. Có lẽ là vì hắn cảm thấy đằng sau vẻ ngả ngớn coi trời bằng vung của vị Quỷ Chủ này ẩn giấu một chuyện gì đó cực phức tạp, không đơn thuần vì y sinh ra đã ác độc giết người không gớm tay như vậy. Y mỗi lần nghe hắn gặng hỏi như vậy đều phì cười.

"Bảo sao sư phụ của tiểu Tử Thư không muốn cho ngươi đến gặp ta một mình. Đơn thuần như tiểu hài tử vậy, dễ bị lừa lắm." – Y nhận lấy cái khăn mà Chu Tử Thư đưa tới để lau tóc, mấy giọt nước chưa khô chảy dọc theo cằm y xuống xương quai xanh, hắn không tự chủ được nhìn chằm chằm theo chúng rồi nuốt nước bọt, hoàn toàn không nghe kĩ y đang nói gì. Y nhận ra ngay, cố ý để lộ rõ hơn phần da thịt đó cho hắn chiêm ngưỡng.

Chu Tử Thư nhận ra mình thất thố, vội xích tay y lại rồi kéo về, sợ y lại bắt đầu trêu đùa mình. Nhưng Ôn Khách Hành đâu dễ gì bỏ qua, khúc khích nói:

"Không cần phải ngại đâu, tiểu Tử Thư đang tuổi lớn, có chút suy nghĩ đen tối là bình thường mà."

"Cái gì đang tuổi lớn? Năm sau là ta đã mười lăm rồi, coi như nửa người trưởng thành!"

"Tốt tốt, tiểu Tử Thư nói gì thì là cái đó."

Y nói thế thôi chứ cái giọng điệu cợt nhả này rõ ràng là chẳng để lời hắn nói vào tai, vẫn nghĩ hắn là một tiểu hài tử. Hắn bực bội đóng sầm cửa ngục khi y đã vào trong, định quay đi thì Ôn Khách Hành đã vươn tay khỏi song sắt mà kéo tay hắn.

Bản năng mách bảo hắn phải gạt tay y ra và rời đi mau, thế nhưng ma xui quỷ khiến thế nào hắn lại quay đầu nhìn y, để rồi lập tức hối hận.

Y đang cười, nụ cười thật lòng chứ không phải kiểu cười không chạm tới đáy mắt thường ngày. Sự nhu hòa trong con người sâu thẳm đó nung cho tâm hắn mềm nhũn, và ba chữ Cảm ơn ngươi phát ra từ khuôn miệng xinh đẹp đó làm lí trí hắn bay biến, cái gì cũng chẳng tính toán nữa, lại ngồi xuống bên song sắt trò chuyện với y.

[2]

Có một khoảng thời gian Chu Tử Thư không dám nhìn Ôn Khách Hành, khiến y tò mò hỏi rất nhiều nhưng hắn quyết ngậm chặt miệng không nói. Làm sao mà hắn có thể thừa nhận rằng những giấc mộng xuân đầu đời của hắn lại không phải về hắn và một cô nương nào đó như trong sách đã hướng dẫn mà lại chính là với đại ma đầu giết người như ngóe là Quỷ Chủ y chứ. Nhưng dù hắn đã dùng đến Túy sinh mộng tử thì người xuất hiện trong giấc mơ của hắn lại luôn là nam tử tóc bạc với khuôn mặt kiều mị, giọng nói ngọt ngào gọi tên hắn, dụ hắn đắm chìm điên cuồng.

Vì luôn tránh ánh mắt y nên hắn chỉ đành nhìn chỗ khác, thi thoảng tầm mắt đặt vào đôi tay thon dài mềm mại của y, nhận ra thi thoảng y có động tác như phe phẩy quạt. Vũ khí của Quỷ chủ là quạt xếp tùy thân, có lẽ là thói quen cầm quạt. Hắn liền xuống núi tìm một cây quạt tinh xảo, trông rất đẹp nhưng chỉ là dụng cụ bình thường, vận công cầm nó sẽ nát ngay, nên tặng cho Ôn Khách Hành chơi tạm cũng được. Mà kể cả có là cây quạt vũ khí của y thì cũng có ích gì? Đằng nào y cũng không còn chút nội lực nào trong người.

Chu Tử Thư đương nhiên không nói ra miệng là tặng cho y, âm thầm để bên song sắt coi như mình bỏ quên ở đó, cũng không gặp y vài ngày để y sau có đòi trả thì cũng đã có chút thời gian dùng nó.

Khi gặp lại, y đang cầm cây quạt đó ngắm nhìn rồi trầm ngâm gì đó, thấy hắn tới thì mìm cười, gấp quạt lại vẫy vẫy ra hiệu hắn lại gần. Sau đó nhân lúc hắn ghé sát mà hôn lên má hắn một cái, khiến hắn xấu hổ đỏ bừng mặt. Y mở quạt ra che miệng cười, "Kẻ hèn này không có gì cảm tạ tiểu Tử Thư, tiểu Tử Thư nhận tạm thứ này đi."

Từ hôm đó, Chu Tử Thư bỏ cuộc tìm cách xua đuổi y khỏi những giấc mộng của mình. Bởi hắn biết có cố gắng hơn nữa cũng sẽ không thể xóa bỏ sự tồn tại của người này trong tâm trí mình.

[3]

Sinh thần mười sáu, Chu Tử Thư rốt cuộc đã được thử qua rượu. Thế nhưng trong khi mọi người đã say khướt gục xuống bàn, hắn lại thấy tỉnh táo lạ thường, như thể mấy chục vò rượu hắn vừa nốc là nước lã vậy. Có lẽ tửu lượng của hắn cao đi, hắn muốn chia sẻ chuyện này với người kia.

Nghĩ nghĩ rồi cầm theo chút đồ nhắm và hai bình rượu, hắn lén vào mật đạo dẫn đến ngục thất giam Ôn Khách Hành. Ôn Khách Hành đang hai mắt sáng lên, "Mùi rượu! Tiểu Tử Thư, mau cho ta uống một ngụm đi!"

Y đã có ba năm không được uống rượu rồi, thật sự rất nhớ hương vị của nó. Nhưng Chu Tử Thư lại chưa đưa y ngay, chậm rãi ngồi xuống đối diện với y, "Một câu chuyện đổi lấy một ngụm rượu thì thế nào?"

"Ồ? Tiểu Tử Thư có hứng thú nghe nghe chuyện cổ?"

"Chuyện xưa, chuyện xưa của ngươi."

Ôn Khách Hành thờ ơ đáp, "Trước nay ta kể rất nhiều rồi, ngươi còn muốn nghe sao?"

"Ngươi kể thì có đến chín phần là giả, một phần ta phải vắt óc chắt lọc mới là sự thật. Coi như quà sinh thần của ta, tặng ta rồi ta liền đáp lễ rượu cho ngươi."

Y luồn cây quạt len qua song sắt để nó nâng cằm hắn lên, "Nít ranh, cũng biết cách trao đổi đấy."

Sau đó y kể một câu chuyện rất dài. Mà Chu Tử Thư lần này, tin từng lời từng chữ y nói. Là hắn say sao? Đúng, nhưng không phải say vì rượu. Là vì y.

[4]

Ôn Khách Hành sau hôm đó có vẻ tùy ý lạ lùng. Bình thường y cũng chẳng kiêng dè gì, nhưng trắng trợn bắt hắn lau tóc cho, trắng trợn bắt hắn đỡ mình, bế mình thì cũng là lần đầu. Hắn lại không hề từ chối y dù đòi hỏi của y vô lý thế nào, thậm chí còn vô cùng ngoan ngoãn cung phụng y. Quả nhiên hắn trúng tà rồi.

"Tiểu Tử Thư mới đi gặp ý trung nhân à? Mùi son phấn vẫn còn đầy người nè."

Chu Tử Thư chột dạ, lại có chút ghét bỏ tự ngửi chính mình, "Là mấy người kia nhiều chuyện đẩy cô nàng đó vào người ta. Không lo rèn luyện bản thân lại sa đà vào mấy thú vui hạ đẳng đó, ta nhất định báo lại với sư phụ!"

Nói rồi cũng hơi tách mình khỏi Ôn Khách Hành, tránh để y lây nhiễm mấy thứ mùi này. "Nay ta về trước tắm rửa đây, ta cũng không thích mùi hương lạ quấn quanh người."

Ôn Khách Hành lại chớp đúng lúc này đẩy hắn ngã xuống, trước sự sững sờ của hắn mà cong mắt nhìn hắn, sự gần gũi mờ ám này như điểm huyệt đạo khiến hắn không thể động đậy.

"Tiểu Tử Thư nếu không chê, kẻ hèn này giúp tiểu Tử Thư tẩy sạch nó." – Y thì thầm ngay trên môi hắn, rút sạch tỉnh táo của hắn. Cổ áo của y lệch đi để lộ da thịt trắng nõn không tì vết, sau đó... sau đó hắn không làm chủ được bản thân mình nữa, hành động theo mọi lời y nói, cũng để cho dục vọng non nớt bùng nổ, hưởng thụ từng hơi thở và sự run rẩy của y.

Ôn Khách Hành nằm trên bờ ngực trần trụi của hắn, rất không biết sống chết vẽ loạn vài vòng khiêu khích sau khi đã bị vật lộn đến thở không ra hơi, eo lưng như sắp gãy đến nơi. "Còn nghĩ đó là thú vui hạ đẳng sao, tiểu Tử Thư?"

"Đương nhiên." – Chu Tử Thư cố giữ bình tĩnh trả lời, niệm liên tục dục túng quá độ hại thân, "Những chuyện chỉ nên làm giữa phu thê lại bị đem ra mua bán trao đổi như thế, không hạ đẳng thì là gì?"

"Ấy, vậy chúng ta hiện giờ..."

"Việc chúng ta đang làm khác, ta nhất định sẽ cưới ngươi, chuyện thân mật này là thiên kinh địa nghĩa."

"Haha, tiểu Tử Thư có biết mình đang nói sảng không?"

"Ta không nói sảng. Ôn Khách Hành, ta chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm."

Hắn vừa dứt lời thì cảm nhận được một luồng sát khí, theo phản xạ đưa tay chặn lấy thứ sắc nhọn đang đâm về phía cổ mình, kinh ngạc nhìn cây trâm trắng mà Ôn Khách Hành luôn mang theo mình nhắm thẳng vào hắn.

"Hừ, thất bại rồi." – Giọng nói của y lạnh lẽo đầy tàn nhẫn, trong phút chốc Chu Tử Thư có thể cảm nhận được sự khát máu thực sự của một con quỷ đứng đầu địa ngục. "Nhưng không sao, Chu Tử Thư, từ giờ tới khi ta bị bọn chúng áp giải về Thanh Nhai sơn, sẽ có muôn vàn cơ hội để ta giết ngươi chạy trốn."

Cả bầu trời bên trong Chu Tử Thư như sụp đổ, tình đầu tưởng như ngọt ngào nhất thế gian chưa kịp thành hình đã bị giày xéo không thương tiếc, sự tổn thương nó đem lại quá lớn, khiến tầm nhìn của hắn mờ đục như sắp rơi lệ. Ôn Khách Hành lại phủi tay đứng dậy, chiếc trâm cũng theo đó rơi lên ngực Chu Tử Thư.

"Coi như bản tọa trả công cho ngươi vì đã giúp bản tọa giải tỏa sau mấy năm ăn chay." – Y nhún vai đóng lại song sắt, chìm dần vào bóng tối trong đó. Để lại thiếu niên ngẩn ngơ với trái tim vỡ nát, với niềm tin thơ ngây lần đầu sụp đổ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net