162. [H] Thủ lĩnh Thiên Song x Đệ tử Thần Y Cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả req cho lillyforgetmenot: Ôn bỏ trốn bị Chu bắt lại trừng phạt, mạnh bạo SM các kiểu.

***

Quy củ xuất nhập của Thiên Song rất nghiêm ngặt, có vào mà không có ra, muốn rời đi thì hoặc là chết hoặc làm xác sống vật vờ ba năm trước khi lìa đời bởi vì nội bộ của Thiên Song không có bí mật, tất cả những chuyện trong triều đình và ngoài giang hồ họ đều nắm được, đương nhiên chuyện liên quan đến Thủ lĩnh của họ lại càng tường tận.

Thủ lĩnh của họ muốn thành thân với một nam đệ tử của Thần Y Cốc, ban đầu người này nhất quyết không đồng ý, sau đó có vẻ đã thuận theo rồi làm Thủ lĩnh vẫn luôn mặt lạnh của bọn họ phấn khởi hiếm có, thân làm cấp dưới cũng có chút vui lây cho lãnh đạo dù chuyện đoạn tụ này hơi khó tiếp thu, khổ cái là vui chưa được bao lâu thì vị phu nhân tương lai kia đã bỏ trốn ngay giữa thanh thiên bạch nhật, vi diệu nữa là trốn được cả tháng trời khỏi mạng lưới truy tìm dày đặc của Thiên Song.

Mắt thấy Thủ lĩnh đằng đằng sát khí lôi người kia xềnh xệch trở về, ai cũng không tự giác cúi đầu thầm cầu nguyện cho một chiến sĩ gan dạ dám vuốt râu hùm của ác thần nhà bọn họ. Ôn Khách Hành – tên của vị chiến sĩ đó, cũng là vị phu nhân tương lai sắp vào cửa của Chu Tử Thư thủ lĩnh Thiên Song, tự biết sự trừng phạt đang chờ đợi sẽ không nhẹ nhàng gì, nín thở run rẩy khi bị Chu Tử Thư kéo vào một căn phòng tối tăm ẩm thấp, rất nhiều dụng cụ tra tấn khủng khiếp ở xung quanh một chiếc ghế độc nhất chính giữa, cạnh ghế còn có hai cái móc câu sắc nhọn.

Ôn Khách Hành đã từng "được" thăm nơi này một lần, đây là nơi hành hình thành viên có tội của Thiên Song, là nơi những người muốn rời đi hoặc có ý phản bội bị đóng Thất Khiếu Tam Thu Đinh. Lúc bị Chu Tử Thư đặt lên chiếc ghế kia, y đã tưởng mình cũng sẽ như những tội nhân đó bị móc câu xuyên qua hai bả vai cùng dây xích trói chân. Nhưng Chu Tử Thư chỉ mỉm cười lạnh lùng nói với y, không được động đậy, y đã cảm giác cả người bị hàng ngàn cây đinh ghim tại chỗ, không thể di chuyển dù chưa bị bất cứ thứ gì trói buộc.

Chu Tử Thư chậm rãi quỳ ngồi xuống để có thể nhìn rõ khuôn mặt của y từ dưới lên, dịu dàng nắm bàn tay y nhưng chuỗi hành động này chỉ khiến y càng thêm hoảng hốt lo sợ cho cơn bão sắp đổ xuống đầu mình.

"Nào, A Hành, mau nói tất cả những gì cần nói, trước khi ta bắt đầu hỏi em." – Thanh âm của hắn trầm thấp, không rõ hờn giận. "Điều ta phải hỏi càng ít thì hình phạt của em càng giảm bớt."

"Ta... ta không có gì để nói hết."

Khóe môi của Chu Tử Thư khẽ nhếch, giây sau y phục trên người Ôn Khách Hành đã bị chém rách, hơi lạnh xộc đến làm y giật mình tự ôm lấy bản thân che đi phần da thịt bị lộ ra. Nhưng hai tay y đã bị dây xích trói ngược về sau, hai chân bị banh sang hai bên trói vào tay ghế, toàn bộ địa phận kín đáo nhất đều trưng ra trong tầm mắt của hắn. Y đỏ bừng mặt vì xấu hổ, "Chu Tử Thư! Muốn giết cứ giết, còn định sỉ nhục ta hay sao?!"

Chu Tử Thư dùng một ngón tay nâng cằm y lên, "Câu hỏi đầu tiên, vì sao lại bỏ trốn?"

"Ngay từ đầu ta đã không muốn ở đây rồi! Ngươi— A!!!!!!"

Huyệt động khô khốc bất ngờ bị dị vật xâm nhập, sự đau đớn bỏng rát khiến Ôn Khách Hành hét lớn giãy giụa mong được giải thoát khỏi cảm giác đó, tiếc rằng dây xích đã ghì chặt y không nhúc nhích được chút nào.

"Rõ ràng em đã gật đầu đồng ý, thậm chí còn chủ động câu dẫn ta... a, hay đó là kế hoạch của em, dụ ta buông lỏng cảnh giác để trốn?" – Chu Tử Thư chăm chú nhìn từng phản ứng của y, đưa thêm một ngón tay vào vừa nới lỏng vừa cào mạnh tại nơi mị thịt nhạy cảm, hài lòng thấy đuôi mắt người kia ngấn lệ. "Cũng đúng, ta thực sự đã không hề nghi ngờ em chút nào, bởi em đã trao thân cho ta rồi, còn hứng thú đi tìm hiểu mọi sự như sẵn sàng trở thành phu nhân của Thủ lĩnh Thiên Song cơ mà."

Biểu cảm trên khuôn mặt hắn trở nên hung ác, cũng chẳng quan tâm bên dưới đã đủ rộng hay chưa, lôi ra một cây ngọc thế xanh biếc cắm thẳng vào lỗ nhỏ vừa bị hai ngón tay của mình giày vò kia. Ngọc thế lạnh buốt lại cứng ngắc làm Ôn Khách Hành nức nở thành tiếng, tuy kích cỡ không lớn nhưng vẫn căng trướng khó chịu, người kia lại không đợi y quen dần đã kéo ra đâm vào liên tục, thật sự muốn tra tấn y.

"Hóa ra là để nắm được mọi thông tin ngóc ngách trong Thiên Song, tìm một con đường bỏ trốn kín kẽ, còn không tiếc dùng thân dâng hổ rồi hạ thuốc mê ta. Thật uổng công ta tin tưởng những lời dỗ ngọt của em, tội nuốt lời này nên phạt thế nào cho đủ đây?"

Ôn Khách Hành khóc lớn, "Hức... là do ngươi nuốt lời trước! Rõ ràng ngươi nói có được Âm Dương Sách sẽ thả ta... tại sao sư bá mang đến thì ngươi lại không nhận, nhất quyết đòi giữ ta..."

Nếu biết trước mọi chuyện sẽ thành ra thế này, y đã không cứu tên ăn mày người đầy thương tích đó. Đâu có ai ngờ được tên ăn mày ấy lại là Thủ lĩnh Thiên Song giả trang khi làm nhiệm vụ gặp phục kích, đám thuộc hạ đến tiếp ứng thấy y liền bắt về theo. Y rõ ràng là ân nhân cứu mạng của hắn, vậy mà lại thành con tin trao đổi Âm Dương Sách. Càng kì quái là dù Thần Y Cốc đã cắn răng mang báu vật đến rồi mà hắn lại từ chối, nhất quyết đòi "lấy thân báo đáp" y. Y từ chối không được nên mới đánh liều giả ngoan ngoãn thuận theo một thời gian, đến trong sạch cũng cho hắn rồi, vậy mà vẫn trốn không thoát.

"Em thật sự không biết?" – Chu Tử Thư như bị cái gì chọc tức, cắn mạnh lên hai đầu nhũ trước ngực y, câu ra tiếng rên rỉ khó nhịn của y. "Dù ta đã bày tỏ không ít lần, vào tai em đều là lời sáo rỗng không đáng tin sao?"

Ôn Khách Hành mím môi không nói. Y không dám tin, bởi Chu Tử Thư trong ấn tượng của y từ trước đến nay đều là kẻ lãnh khốc vô tình, làm mọi việc đều có mục đích. Hơn nữa y là một thân nam tử, hắn hứng thú nhất thời rồi sẽ vứt bỏ. Thủ lĩnh Thiên Song thiếu gì ôn hương nhuyễn ngọc muốn lao vào lòng, sự đào hoa của hắn đến đứa bé ở Thần Y Cốc xa xôi cũng biết.

Thấy y im lặng, Chu Tử Thư cho rằng y đồng ý, đôi mắt lóe lên một tia tàn nhẫn, "Nếu đã vậy, ta cũng nên cố gắng để danh xứng với thực thôi."

Sau đó hắn bắt y uống một viên thuốc lạ, cũng nhét vào hậu huyệt của y một viên khác, viên thuốc đó gặp nóng đã tan chảy, thuốc ngấm dần vào thân khiến y biết ngay đó là cái gì. Sự nóng bức dâng lên lan khắp cơ thể, trước mắt y cũng mờ đi theo lí trí. Huyệt động ngứa ngáy cực kì, y vô thức động eo mong ngọc thế đang chôn bên trong ma sát chút giảm nhiệt, cảnh tượng dâm mỹ không thể tả. Chu Tử Thư nuốt nước bọt, dùng hai tay bóp chặt eo y làm chút giải tỏa kia cũng ngừng lại, ép y tới khó thở. Đầu ngực bị kẹp cũng cứng lên, áp lực tăng khiến nó đau đớn quá mức. Y giằng co với dây xích trong tuyệt vọng, nước mắt chảy dài trên gò má ửng hồng.

"Ngứa... nóng quá... cứu ta..."

"Ồ, Ôn nương tử muốn vi phu cứu thế nào?"

Bờ môi Ôn Khách Hành mấp máy cái gì đó, hắn ghé sát lại để nghe rõ hơn thì y đã nhân cơ hội này mà hôn hắn. Hắn tặc lưỡi than, tiểu yêu tinh, buông eo y để sờ mó xoa nắn khắp cơ thể mềm mại, một tay giữ gáy y cho nụ hôn sâu hơn. Ôn Khách Hành tranh thủ lúc này lại tiếp tục động eo tìm kiếm giải thoát, mỗi tội thuốc đã ngấm sâu, chút ma sát đó không đủ để thỏa mãn y nữa. Y cắn răng rên rỉ:

"Chu... tướng công... giúp kẻ hèn này đi mà..."

"Thật ngoan." – Chu Tử Thư bật cười, rút ngọc thế kia ra. Nhưng Ôn Khách Hành không chờ được côn thịt thô to nóng rực của hắn, mà vẫn là một thứ lạnh lẽo thế chỗ. Y hoang mang nhìn xuống, là một cái bình sứ nhỏ có miệng bình lớn hơn ngọc thế kia, cắm vào khiến y cảm thấy căng hơn ban nãy.

Y ngước đôi mắt sũng nước lên nhìn hắn, hắn lại đứng dậy rời khỏi y, hơi ấm của hắn mất đi khiến cơ thể y càng khô nóng, buột miệng hô, "Đừng đi..."

Chu Tử Thư xoa đầu y, "Không đi, vi phu sao nỡ chứ. Nhưng nương tử phải giúp vi phu lấp đầy cái bình này bằng dâm thủy của mình, tuyệt đối không được để rơi vỡ, nếu không vi phu sẽ đi thật đấy."

Lấp đầy??? Ôn Khách Hành phát run nhìn cái bình đang rút ra rút vào theo nhịp thở của mình, bất giác siết chặt cửa huyệt sợ nó sẽ rơi ra mất. Chu Tử Thư nhẹ nhàng đặt chân lên hai thành ghế, kéo quần xuống để lộ con thú dữ đã bị kiềm hãm nãy giờ tới gần miệng của y, "Ngậm cho tốt, sau đó vi phu đút nương tử ăn no."

Ôn Khách Hành thầm mắng vô sỉ, thế nhưng thứ thuốc kia đã thiêu đốt lí trí, y chỉ có thể dịu ngoan mà hé mở bờ môi hồng, từng chút một nuốt lấy cự vật đã cứng đến nổi gân xanh của hắn. Đợi cả cây vào hết thì Chu Tử Thư đã bắt đầu đâm thúc liên tục, tay giữ chặt đầu y để y không bị lực đẩy của mình di chuyển. Đầu khấc chạm tới tận cổ họng làm y muốn nôn mấy lần mà không được, cam chịu để hắn thích làm gì thì làm. Hắn lại luôn nhắc nhở y giữ cái bình kia cho tốt, khiến y khổ sở vật lộn giữ tỉnh táo, chỉ sợ bị hắn bỏ rơi bây giờ.

Thật vất vả mới hầu hạ được hắn bắn ra, y lại phải cố sức mà nuốt cho hết đống tinh dịch trong miệng, thả toàn bộ trọng lượng xuống ghế thở hổn hển. Chu Tử Thư cởi dây xích ở chân y rồi vòng hai chân y quanh eo mình, rút ra chiếc bình ở dưới. Hắn đổ chất lỏng bên trong lên ngực y rồi xoa xoa cho nó loang ra, "Nương tử chảy thật nhiều nước, thèm được vi phu yêu thương đến vậy?"

Côn thịt mới phóng xuất của hắn đã rục rịch ngẩng lên, cọ qua cọ lại cửa mình trống rỗng của Ôn Khách Hành. Y bị cảm giác trống huơ trống hoác này tra tấn đến điên rồi, rên rỉ cầu xin, "Thèm... haa... rất muốn... tướng công mau vào..."

"Nói rõ ràng hơn chút, vi phu không hiểu được."

"Chu tướng công... ưm..." – Ôn Khách Hành lấy hết can đảm để nói ra, "Mau cho... côn thịt vào trong... đút nó ăn no..."

Chu Tử Thư hơi khựng lại một chút, có lẽ vì không nghĩ y đầu hàng nhanh như vậy, còn dám dùng mấy từ dâm đãng đó để cầu xin. Cổ họng của hắn khát khô, nam căn cũng trướng lên một vòng, tháo nốt dây xích ở tay y rồi quay người y áp lên lưng ghế, bàn tay thô ráp do cầm kiếm lâu năm hạ xuống từng cú đánh rất mạnh lên hai cánh mông phấn nộn.

"Thả em đi có một tháng mà đã học đủ thứ xấu ở ngoài, không chịu thành thân với ta có phải vì không muốn yên phận, thích dang chân cầu nhiều nam nhân thao hay không?!"

"Ô ô... đừng đánh... đau!" – Ôn Khách Hành cảm thấy rất ủy khuất, mấy câu đó còn không phải học từ Chu Tử Thư hắn không ít lần thở dốc lẩm bẩm trên người y sao, một tháng vừa rồi chỉ lo ẩn nấp trốn chạy, thời gian đâu mà đi lung tung học cái gì? "Chu tướng công— Ối! Buông tha, buông tha kẻ hèn này đi mà!"

"Nói thứ ta muốn nghe, ta liền tha thứ cho em." – Hắn vẫn không lưu tình hạ xuống nhiều cú đánh hơn nữa, làm làn da bên dưới hằn rõ vệt đỏ, bắt đầu sưng vù đáng thương vô cùng. "Nói sai, tiếp tục chịu đánh."

Ôn Khách Hành vô lực bám lấy thành ghế, ngửa cổ kêu đau, cơ thể lại bị thuốc giày vò khó nhịn, từ những cú đánh của Chu Tử Thư mà chảy nước càng nhiều vì kích thích, thật sự lăng loàn. Hai tai y đỏ bừng khiến hắn lưu luyến cắn mút không rời, hưởng thụ mùi hương thảo dược ngọt ngào chỉ thuộc về y, lắng nghe từng tiếng nức nở của y.

"Ta sẽ nghe lời mà... ngài muốn ta làm gì ta đều sẽ nghe theo, ưm...!" – Y ngoái đầu lại tìm kiếm trên môi hắn một nụ hôn, cố hết sức câu dẫn hắn để hắn giải thoát cho mình. "Không trốn nữa... chỉ ở bên ngài tới khi ngài đuổi ta đi— Á!!!!!!!!"

Có được đáp án mình mong đợi dù đó là câu trả lời trong lúc mê loạn của y, hắn liền dùng sức đâm mạnh vào trong, chế trụ eo y mà quất xuyên mạnh bạo. Hắn ôm y thật chặt, nhìn y tan chảy trong lòng mình đầy thỏa mãn. Chỉ từng này chưa đủ, hắn còn phải huấn luyện nhiều nữa, tới khi thân thể của y không sống nổi nếu thiếu hắn, để nó chỉ có thể khát câu mình hắn. Nếu đã không chiếm được tâm, vậy thì phải nắm chắc thân xác của y thôi. Nếu y còn cứng đầu phản kháng, thế thì phá hủy tâm của y, miễn là giữ được y ở bên cạnh. 

***

Chu yêu Ôn ngay từ đầu rồi nhưng không chịu nhận, bảo là giữ người ta với mục đích trao đổi Âm Dương Sách vì nghĩ còn lâu Thần Y Cốc mới giao cho, ai ngờ Nhạc Phượng Nhi mang đến thật. Thấy Ôn sắp rời xa mình mới chịu thổ lộ, lúc này người ta tin làm sao được nữa =)))) 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net