192. Hoàng đế x Thái y (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành có nằm mơ cũng không thể ngờ tới danh sách công việc của thái y lại thêm một mục hầu vua ngủ.

Được rồi, nếu cái cụm "hầu ngủ" mà theo nghĩa trong sáng thì không phải là không có, nhất là khi quân vương không an giấc hoặc bệnh nặng. Vấn đề ở đây là y đang "hầu ngủ" theo nghĩa đen tối nhất có thể, hơn nữa vị quân vương nọ còn rất khỏe mạnh, quá khỏe là đằng khác, tuyệt không phải cần đến thái y túc trực trị bệnh.

Chỉ vì một lần quá chén bò lên long sàng, y đang phải gánh chịu hậu quả đau thương khó tả, đặc biệt là phần thân dưới luôn bủn rủn nhức mỏi, đầu óc mất tập trung khi nhớ lại những việc không đứng đắn ở trên giường. Những tưởng Chu Tử Thư chỉ là thấy mới lạ nên ngoan ngoãn nghe hắn triệu kiến chờ hắn chán rồi thôi, ai ngờ nhiều tháng như vậy rồi Ôn Khách Hành vẫn không được buông tha, khóc không ra nước mắt nằm bẹp trên giường sau cả đêm chịu giày vò.

Cứ thế này thì y sẽ không trụ nổi mất! Cả ngày làm việc ở thái y viện, tối về lại bị lăn lộn không thương tiếc, y không thể để sức khỏe bị tàn phá như vậy được. Hơn nữa y là người thiên về tình cảm, cứ dây dưa không rõ như thế với hoàng đế thì sau này người chịu thiệt cũng là y.

Ôn Khách Hành nhân lúc Chu Tử Thư ăn no xong tâm trạng tốt rồi thì lên tiếng, "Đợi việc với thái hậu nương nương hoàn thành, vi thần cả gan cầu xin bệ hạ ban thưởng."

Chu Tử Thư thấy y bò ra khỏi vòng tay mình để xuống đất quỳ gối thì lòng khó chịu, nhíu mi nói, "Nền đất lạnh, đứng lên đi. Ngoại trừ việc xin rời khỏi trẫm thì việc gì trẫm cũng đáp ứng ngươi."

"...!!!" – Lời muốn nói lại bị chặn ngay họng, Ôn Khách Hành mím môi xoay chuyển ý nghĩ, "Vi... vi thần chỉ xin... một cái kim bài miễn tử cho Ôn gia..."

"Sao bỗng dưng lại lo cho Ôn gia?"

"Đại... đại sự mà thành... lỡ đâu... bệ hạ muốn dọn sạch dấu vết..."

"Không tin trẫm đến vậy cơ à?" – Chu Tử Thư hơi tức giận, chính là không thể hiện ra ngoài, không muốn dọa y sợ hơn. "Tốt thôi, chừng nào trẫm còn tại vị, vinh hoa phú quý của Ôn gia sẽ không bao giờ ngừng, dù có bất kì chuyện gì xảy ra thì cũng giữ lại mạng sống cho tất cả người trong tộc."

Ôn Khách Hành thầm thở phào, cứ tạm thời như vậy đã, nhìn tình hình hiện tại thì đúng là khó lòng mà khiến Chu Tử Thư từ bỏ quân cờ hữu dụng như y được, chỉ còn cách duy nhất là xoay sở làm sao cho hắn chán ghét không đụng đến y.

Chu Tử Thư là người ưa sạch sẽ, nếu y ăn nằm với người khác thì hẳn hắn sẽ không còn triệu kiến y ban đêm nữa. Ôn Khách Hành xưa giờ chỉ lo chú tâm bồi dưỡng y thuật, chuyện nam nữ về cơ bản nắm rõ nhưng không thực sự trải nghiệm, bị Chu Tử Thư kéo lên giường cũng là lần đầu tiên. Giờ có đủ lí do để làm thử cái việc mà đám nam nhân phong lưu từng rủ rê chính là dạo thanh lâu, Ôn Khách Hành quyết tâm thử một phen thỏa tính tò mò của mình.

Khổ nỗi, là một người hành nghề y, y rõ nhất mấy cô nương trong thanh lâu tiềm ẩn những loại bệnh gì, rốt cuộc vẫn không dám động vào các nàng, thất thểu ra về. Cổng thành đã đóng, đang tính thuê nhà trọ thì ảnh vệ của Chu Tử Thư tìm đến bên y, nói rằng tình hình của hắn không tốt, vội đưa y trèo tường vào.

Ôn Khách Hành thấy Chu Tử Thư sắc mặt tái nhợt nằm trên giường thì hoảng hốt, quỳ xuống bên cạnh nắm cổ tay hắn bắt mạch. Cơ mà chưa kịp chẩn ra cái gì, cổ tay y đã bị hắn nắm ngược lại, cả người bị kéo lên giường đè xuống nghẹt thở.

"Bệ... bệ hạ?"

"Ngươi đã đi đâu?" – Hắn gằn từng tiếng bên tai y, cơ thể hắn nóng hầm hập. "Ngươi vừa rời khỏi có một chút, trẫm đã thành ra thế này rồi."

"Đừng rời khỏi trẫm..."

Sau đó thì bất tỉnh gục xuống không động đậy nữa. Ôn Khách Hành sốt ruột đỡ hắn nằm lại, vừa bắt mạch vừa hỏi đám ảnh vệ xem chuyện gì đã xảy ra.

"Thái hậu nghi ngờ chủ tử, nóng lòng tìm cách hạ dược chủ tử ở cung của Quý phi, ý đồ giúp Quý phi sớm có long tử sinh ra ấu chúa giúp bà ấy đổi con rối để điều khiển. Lượng thuốc đó rất nặng, đủ để vật chết một con voi, thế mà chủ tử vẫn kiềm lại quay về tắm nước lạnh, còn tự làm mình bị thương..."

"Hồ đồ! Các ngươi biết rõ Quý phi đã không thể sinh nở, sao không khuyên bệ hạ?!"

Quý phi là cháu gái của Thái hậu, đương nhiên bị đề phòng đầu tiên, đã sớm trúng độc không thể dựng dục, Chu Tử Thư có dùng nàng ta phát tiết thì đã làm sao, cớ gì tự ủy khuất chính mình thế này?

"Đều đã khuyên... chính là, bệ hạ... không chịu nghe..."

"Còn nói... chỉ cần Ôn thái y..."

Ôn Khách Hành nghe thế tâm như muốn nhũn ra, mím môi nói, "Lấy giấy bút, ta kê vài thang thuốc cho bệ hạ. Mị dược kia dược tính lợi hại, ít cũng mất hai ngày mới giải hết, các ngươi mau đi báo cho Cảnh đại nhân tìm đối sách."

Các ảnh vệ gật đầu rút lui, Ôn Khách Hành lúc này mới châm cứu giúp Chu Tử Thư trị thương thế mà hắn tự gây ra cho bản thân, sau cởi y phục rồi hạ màn giường xuống, dùng thân giải dược cho hắn. Lúc Chu Tử Thư mở mắt ra đã thấy Ôn Khách Hành đỏ ửng cưỡi trên người mình, kiềm chế gì đó đều bay biến hết, ôm người vào lòng mà điên long đảo phụng, khao khát hưởng dụng mãnh liệt thân thể tiêu hồn của y.

.

.

.

Quân vương hai ngày không tảo triều, quần thần đương nhiên thắc mắc, lại nghe thấy trong cung truyền ra việc hoàng đế hai ngày nay mê luyến một phi tử, vẫn luôn giữ trên giường không rời khỏi tẩm cung, ngấm ngầm bất bình. Bên kia Thái hậu và Quý phi nghe chuyện cũng không dám xen vào, dù gì cũng là họ mưu đồ hạ dược hoàng đế, chỉ tò mò vị phi tử được lợi giữa đường kia là kẻ nào.

Sang ngày thứ ba, Chu Tử Thư rốt cuộc khôi phục hoàn toàn, nhàn nhã trưng ra cái vẻ ngông cuồng giả tạo mọi khi để thượng triều. Danh tiếng của hắn trước giờ không tốt, tùy hứng thế này cũng là chuyện bình thường, hơn nữa hắn còn thu được tiểu kiều thê vào tay, không có gì đáng giá hơn.

"Bệ hạ." – Đại thái giám nói nhỏ bên tai hắn, "Thái hậu nương nương mới vừa rồi đã cho người mời Ôn công tử, Ôn công tử đã đồng ý rồi, bệ hạ có gì phân phó không ạ?"

"Dặn Tinh Minh và Trình Tử Thần theo sát, cần thiết thì cứ hiện thân, trẫm cho phép can thiệp nếu Thái hậu định quá đáng với y."

"Vâng."

Đêm qua sau khi thần trí đã trở lại, Ôn Khách Hành khí thế hừng hực lên kế hoạch đẩy nhanh tiến độ trừng trị Thái hậu và Quý phi, luôn miệng nói Chu Tử Thư đáng thương có bà mẹ và bà vợ thất đức, loại thuốc đó rất nguy hại tới sức khỏe của hắn vậy mà vẫn cố ý sử dụng, chưa kể họ còn ý đồ giết hắn nếu có người kế vị sinh ra nữa. Chu Tử Thư trong lòng chột dạ nhưng không quá áy náy, cũng do y mò vào thanh lâu trước nên hắn mới bực bội dùng hạ chiêu này. Nhắc đến hắn vẫn tức ứa gan dù tòa thanh lâu kia cũng bị đốt ngay trong đêm rồi.

"Loại chuyện quậy vũng nước đục ở hậu cung này cứ giao cho vi thần đi, bệ hạ không cần làm bẩn tay mình."

Chu Tử Thư có chút tò mò, cũng rất mong chờ xem Ôn Khách Hành giở trò gì. Giải quyết qua loa đống tấu chương, hắn nhanh chóng đến cung Thái hậu lấy cớ là thỉnh an.

Thái hậu được bảo dưỡng tốt nên trẻ hơn so với độ tuổi, lúc này cùng Quý phi đanh đá đang cười đùa vui vẻ cùng với một người nữa. Một gương mặt tưởng chừng như xa lạ nhưng lại quen thuộc đến không ngờ.

"Bệ hạ vạn an."

Mỹ nhân một thân hồng y quyến rũ bức người cúi đầu hành lễ với hắn, khóe môi cong cong vẽ thành nụ cười gian xảo tựa hồ ly, đuôi mắt tô chút phấn đỏ càng tăng thêm sự diễm lệ cho nhan sắc đã quá mức thu hút. Chu Tử Thư ngẩn người trong chốc lát, cổ họng khô nóng khó kiềm chế. Cũng may hình tượng hắn ngụy tạo trước nay là kẻ bừa bãi, chứ Ôn Khách Hành mà biết con người thật của hắn cũng thất thố vì thấy mỹ nhân thế này chắc sẽ cười chết hắn.

Ôn Khách Hành đã nhờ mấy ảnh vệ của Chu Tử Thư dịch dung cho khuôn mặt mềm mại hơn, cơ thể y vốn đã gầy nên chỉ cần độn một chút là giống nữ tử rồi, uống thêm viên thuốc đổi giọng là không ai nghĩ y là nam nhân. Y lại có tài ăn nói, nịnh bợ đưa đẩy với Thái hậu và Quý phi vài câu đã khiến họ sinh ra vài phần thân thiết, ra vẻ bề tôi trung thành dâng lên đủ thứ bí quyết chăm sóc sắc đẹp. Nữ nhân ấy mà, có ai không thích làm đẹp chứ. Bọn họ nhìn làn da mịn màng và thân hình thon thả của Ôn Khách Hành lại càng tin sái cổ, nhất nhất nghe theo lời y thay đổi chế độ ăn uống và rèn luyện sức khỏe.

Xui xẻo cho họ, với chế độ đó kết hợp thêm vài vị thuốc tưởng chừng chỉ là bồi bổ khí huyết, trông bề ngoài thì có vẻ tốt lên chứ nội tạng bên trong đang dần bị tàn phá từng chút một.

Ôn Khách Hành rất là đắc ý với kế hoạch của mình, tung tẩy kể lể với Chu Tử Thư khi về tẩm cung, chẳng để ý người kia đang bị dục hỏa đốt cháy sắp nuốt chửng y đến nơi.

"Bệ hạ thấy sao? Sau này nếu Thái hậu và Quý phi có mệnh hệ gì thì cứ đổ cho vị "yêu phi" này là được, khi yêu phi này bị xử trảm thì bệ hạ cũng chân chính trở thành một minh quân, một mũi tên trúng hai đích!"

"Yêu phi... haha..." – Chu Tử Thư ôm y từ đằng sau, ngậm lấy vành tai y ngấu nghiến. "Ái phi đã cất công câu dẫn trẫm như vậy, nào có thể từ chối?"

"Hả? Ơ kìa, khoan, vi thần không có ý đó— OÁI!!! Bệ hạ! Còn đang ban ngày đấy!"

Chu Tử Thư đương nhiên không nghe, chẳng bao lâu nữa hắn sẽ không được đóng vai hôn quân nữa rồi, không tranh thủ bừa bãi bây giờ thì còn chờ tới lúc nào?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net