200. Chu Tử Thư x Ôn Khách Hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả nhà ơi wattpad giới hạn 200 chương 1 truyện nên tôi chuyển sang link mới từ đoản 201 nhé! 

https://www.wattpad.com/story/337051711-%C4%91o%E1%BA%A3n-v%C4%83n-chu-%C3%B4n-2-s%C6%A1n-h%C3%A0-l%E1%BB%87nh

***

Muốn viết gì đó đặc biệt kỉ niệm đoản thứ 200 nhưng cuối cùng không nghĩ ra gì cả, thôi viết như bình thường chỉ hơi hoài niệm vậy :"> cảm ơn cả nhà vẫn luôn đồng hành cùng series này của tôi nhé <3

***

Trương Thành Lĩnh đã quen khi lên núi tuyết sẽ bắt gặp cảnh sư thúc say ngủ trên giường còn sư phụ của cậu sẽ canh giữ bên cạnh, nhìn sư thúc chằm chằm không rời mắt. Cậu sẽ phải mất rất lâu thuyết phục thì sư phụ mới đồng ý tựa lên chiếc ghế gần đó để chợp mắt một lúc, giao lại việc trông chừng sư thúc cho cậu. Thành Lĩnh hiểu sự lo lắng của Chu Tử Thư, chính bản thân cậu cũng không yên tâm để mặc Ôn Khách Hành một mình với hơi thở yếu ớt ấy. Tuy sau này Ôn Khách Hành đã hồi phục tốt hơn, không thể toàn thịnh nhưng cũng không đến nỗi như ngọn đèn gió thổi là tắt nữa nhưng những ngày tháng đấu tranh giằng co với sự sống đó đã để lại tâm bệnh trong lòng Chu Tử Thư.

Hắn tuyệt đối sẽ không ngủ nếu không có người canh chừng Ôn Khách Hành thay hắn.

Thế nên lần này nhìn thấy Chu Tử Thư say giấc còn Ôn Khách Hành tỉnh táo dém chăn cho hắn, Thành Lĩnh không khỏi kinh ngạc.

Ôn Khách Hành thấy cậu thì đặt ngón trỏ lên môi ra hiệu giữ im lặng, mỉm cười cùng cậu ra ngoài cửa.

"Ta mất hết nội lực nên không thể nghe được động tĩnh bên trong, con nhớ chú ý nếu sư phụ con tỉnh phải nói với ta ngay." – Y ngồi xuống rót trà, lấy ít điểm tâm cho cậu.

Thành Lĩnh vội vã gật đầu, nhận lấy chén trà vừa uống vừa tò mò nhìn y. Y bật cười, "Con bận bịu công vụ ở sơn trang bao nhiêu ngày thì sư phụ con cũng không ngủ bấy nhiêu đêm rồi. Ta bực mình nên dùng chút tiểu xảo ép hắn ngủ một giấc."

Nói xong thì vén tóc lên có vẻ ngượng nghịu, vành tai đỏ bừng, phần da thịt giấu trong cổ áo còn ẩn ẩn hiện hiện vài dấu vết ái muội. Thành Lĩnh tinh ý ngậm miệng không hỏi nữa, đã đoán được tám, chín phần cái "tiểu xảo" kia của y là gì.

"À đúng rồi, việc ta nhờ con đã làm xong chưa?"

Thành Lĩnh gật đầu lấy từ trong tay nải ra một cái sáo bạch ngọc cực kì tinh xảo dâng đến trước mặt Ôn Khách Hành đầy cung kính. Hai mắt y sáng bừng lên nhận lấy nó, "Cảm ơn con, tuy chưa chắc hữu hiệu nhưng ta vẫn phải thử."

"Sư thúc, người cần cây sáo này làm gì?"

"Ngày trước sư phụ con bị Thất khiếu Tam thu đinh hành hạ, chỉ cần ta thổi vài khúc là trợ giúp cho hắn dễ chịu hơn, ngủ rất ngon. Ta định dùng thói quen để đả động hắn, ít nhất cũng phải chợp mắt được đôi chút. Sư phụ của con cứng đầu, ta nhìn bộ dáng tiều tụy của hắn rất tức giận mà không biết trút vào đâu."

"Sư phụ chỉ là lo cho sư thúc..."

"Ta biết chứ, Thành Lĩnh." – Ôn Khách Hành thở dài, vuốt ve cây sáo ngọc trong tay. "Có đôi khi ta tự hỏi, nếu không gặp phải ta và bị ta đeo bám, phải chăng A Nhứ sẽ không phải chịu dằn vặt như thế này?"

"Không thể, sư phụ sẽ kh—"

"Suỵt, nhỏ tiếng thôi. Con đừng vội ngắt lời ta, ta chỉ cảm thán chút thôi mà. Việc cũng đã xảy ra, đâu thay đổi được gì?" – Ôn Khách Hành xoa đầu Thành Lĩnh như thể hiện tại cậu vẫn còn là thiếu niên non nớt. "Lại nói, nếu ta không thả lũ quỷ ra ngoài, Triệu Kính và Hạt vương cũng không dễ dàng liên kết với Vô Thường Quỷ để thảm sát gia đình con sớm như vậy."

Dù biện minh thế nào đi nữa thì Ôn Khách Hành cũng không tránh khỏi liên quan đến bi kịch của Thành Lĩnh. Đôi tay đầy máu của y chưa từng vô tội. Chỉ bị phế bỏ võ công, chịu đau đớn vài năm mà vẫn được sống bên cạnh ái nhân, cạnh gia đình mới đã là phúc đức mà cha mẹ tích cóp cho y suốt cuộc đời rồi.

"Sư thúc, Thành Lĩnh chưa từng trách sư thúc. Sư phụ càng sẽ không có tâm tư đó. Ngược lại vì chuyện của mình mà khiến sư thúc vướng mắc, cả con và sư phụ đều rất đau lòng."

"Thành Lĩnh nhà ta lúc nào cũng là đứa trẻ hiểu chuyện."

Hai người đang định hàn huyên thêm thì Thành Lĩnh phát hiện hơi thở của Chu Tử Thư bên trong có chút hỗn loạn, vội cùng Ôn Khách Hành vào xem sao. Hắn vẫn đang ngủ, chỉ là lông mày nhíu chặt, mồ hôi bên thái dương bắt đầu túa ra. Môi hắn lẩm bẩm từng tiếng rất nhỏ, Ôn Khách Hành không nghe được nhưng Thành Lĩnh nhận ra rõ ràng hắn đang gọi hai tiếng lão Ôn liên tục.

"A Nhứ, A Nhứ, ta ở đây." – Ôn Khách Hành ôm lấy khuôn mặt hắn dịu giọng dỗ dành. "Lão Ôn của huynh ở đây."

Chu Tử Thư nghe được tiếng của y thì dần bình ổn lại, tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.

Ôn Khách Hành nghiêng đầu suy nghĩ, đã bao lâu y chưa được ngắm nhìn dáng vẻ của hắn lúc ngủ rồi?

Lần đầu tiên, là trong ngôi miếu hoang gần Kính Hồ sơn trang.

Lần cuối hình như là, trong Võ khố.

Chẳng trách hắn lại gặp ác mộng. Hôm mới về Tứ Quý sơn trang, hắn cũng nằm mơ về cái chết của Cửu Tiêu, về những tháng ngày mới đương nhiệm chức trang chủ, về nỗi tuyệt vọng vì không thể bảo toàn tâm huyết của sư phụ cũng như huynh đệ thuộc hạ sơn trang. Đêm đó lần đầu tiên hắn giãi bày tất cả với y, gỡ bỏ toàn bộ lá chắn mà hắn vẫn luôn dựng lên để tránh tổn thương chính mình, không ngại để y thấy mọi mặt của con người mình. Cũng là mở cho y một con đường, để y thừa nhận thân phận, để y dũng cảm nói ra điều y không dám cho hắn biết.

Lần này hắn lần đầu tiên thiếp đi mà không biết có ai trông chừng y hay không, chắc hẳn đang mơ thấy y lịm dần trong vòng tay mình. Khung cảnh ấy, ám ảnh biết chừng nào. Nếu đổi lại là y, có lẽ y cũng vĩnh viễn không thể quên nổi.

"A Nhứ, ta sẽ không rời đi, nên huynh hãy yên tâm mà ngủ, thức dậy liền thấy ta vẫn luôn ở đây, không hề biến mất."

***

Không biết có phải vì lâu lắm mới được ngủ một giấc trọn vẹn hay không mà tinh thần Chu Tử Thư đặc biệt phấn chấn, dù cơ thể có hơi uể oải do ngủ nhiều nhưng vẫn đủ sức "trừng phạt" tiểu tâm can một trận, dù biết Ôn Khách Hành chỉ vì muốn tốt cho hắn thôi.

Lau rửa sạch sẽ cho cả hai xong, hắn leo lên giường nghiêng người lắng nghe tiếng hít thở đều đều của y, cảm thấy thỏa mãn cực kì.

Ôn Khách Hành lúc ngủ như một đứa trẻ ngoan ngoãn đáng yêu, hoàn toàn không có dáng dấp sẵn sàng lật trời khi tỉnh táo. Ở địa phương ăn thịt người như Quỷ Cốc, có một giấc ngủ yên bình là điều không tưởng, điều này tạo thành thói quen ngủ nông ở Ôn Khách Hành, giống như hắn hiện giờ vậy. Nhớ lại, mỗi lần y thực sự ngủ say đều là vì bị thương nặng mà bất tỉnh, chỉ có duy nhất cái ngày y bị men rượu hun nóng lí trí cùng với hương vị danh chính ngôn thuận trở lại nhân gian bên cạnh hắn là y thực sự tự nguyện đắm chìm vào giấc ngủ đó.

Mà hình như tất cả những lần đó, hắn đều ngắm y ngủ mà đau lòng.

"Chân Diễn đã chết theo họ rồi, A Nhứ..."

Giọng nói của y nhuộm đẫm bi thương, khàn khàn như vỡ ra, thân hình lung lay giống gốc cây sắp đổ chỉ có thể dựa vào hắn mà chống đỡ. Hắn lau đi vệt máu bên môi y, ôm y thật chặt mong có thể che chắn cho y khỏi mọi tổn thương, cũng tức giận không kiềm được chỉ muốn giết chết những kẻ đã đẩy y đến bước đường này, dù lúc đó chưa biết rõ là Triệu Kính hay Thẩm Thận chủ mưu.

"Giờ ta cảm thấy, cha mẹ ta và sư phụ chúng ta, thật ra họ đều mong ta làm thế. Giờ ta dường như chỉ cần nhắm mắt là sẽ thấy được họ đang cười với ta."

Y ôm lấy eo hắn mà thì thầm, vui vẻ sung sướng vì cuối cùng đã trả được thù cho cha mẹ, cũng khôi phục thân phận đệ tử sơn trang, được đường đường chính chính ở bên cạnh hắn. Hắn mừng cho y, cũng đau đớn khổ sở, bởi hắn không biết kế hoạch của y, tự nhổ đinh, chỉ còn mấy ngày sống sót.

Nâng ngón tay xóa đi giọt lệ từ khóe mắt của Ôn Khách Hành, Túy sinh mộng tử thoang thoảng trong không khí như vẽ thêm một giấc mơ không tưởng nào đó trong đầu Chu Tử Thư, về một điều kì diệu giúp sinh mệnh của hắn kéo dài hơn nữa. Y vừa mất đi tiểu nha đầu của mình, nếu không vì hắn thì y có lẽ đã đi theo nàng rồi. Nếu y cũng biết thời gian của hắn không còn nhiều...

Hắn định lừa y rằng hắn chỉ bỏ đi đâu đó thôi, y sẽ phải sống để đi tìm hắn. Nhưng không ngờ y lại đi trước hắn một bước, dùng thân thể làm lô đỉnh chữa trị cho hắn, mạng sống cũng chỉ còn chút hơi tàn. Hắn đã tuyệt vọng đến mức nào, khi đó là lần thứ hai hắn thức giấc mà biết y đã rời khỏi mình mãi mãi. Tuy sau đó đã cứu được y, cũng hiểu rõ từ nay về sau không còn gì chia cắt được hai người nữa nhưng hắn vẫn bị nỗi sợ lúc ấy ám ảnh đến phát điên, làm những việc gần như là giam cầm y ở bên cạnh mình.

Bảo bối trong vòng tay khẽ trở mình, khóe môi nhếch lên tạo thành nụ cười cực kì xinh đẹp. Chu Tử Thư hít một hơi thật sâu, đè ép lại suy nghĩ cuồng dại đang dâng trào, si mê hôn lên trán y đầy yêu thương. Ôn Khách Hành không phải người sẽ chịu sự khống chế của bất kì ai, dù giờ đây đôi cánh của y đã bị bẻ gãy đi chăng nữa, không một thứ gì có thể giữ chân y nếu y đã không muốn.

Nhưng chứng mất ngủ này của hắn, có khi lại dễ dàng giúp hắn thực hiện điều khó khăn đó.

Theo thời gian, nỗi sợ trong lòng hắn sẽ dần được chữa lành, nhưng chỉ cần Ôn Khách Hành cảm thấy nó vẫn luôn hiện hữu, y sẽ không làm những việc liều lĩnh bỏ lại hắn một mình nữa.

Việc đơn giản ấy, hắn có thể đảm bảo được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net