3. Trang chủ Tứ Quý sơn trang x Cốc chủ Quỷ cốc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chu trang chủ Chu Tử Thư đối đầu nhiều năm với Cốc chủ Quỷ Cốc, kèn cựa nhau lâu như vậy tưởng ghét nhau lắm nhưng thực ra tình trong như đã mặt ngoài còn e. Tấn vương bất ngờ ban hôn cho Tứ Quý sơn trang, Ôn Khách Hành nghe tin liền bắt cóc tân nương.

***

Khi đoàn người của Tứ Quý sơn trang tới nơi thì tân nương đã bị cướp đi rồi. Đội quân hộ tống tân nương đều đã bị đánh ngất, những tì nữ hồi môn thì run rẩy trốn trong góc, có vẻ không bị tổn hại gì. Tì nữ thân cận của tân nương nói mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô mới chỉ thấy một cơn gió to và một bóng người mặc hồng y bay qua, đến lúc nhìn vào trong kiệu thì đã không thấy tân nương đâu.

Chu Tử Thư nghe tới đây liền biết kẻ đầu xỏ là ai, phân phó các đệ tử của Tứ Quý sơn trang chăm lo cho những người ở đây rồi lên ngựa phóng đi.

Đến núi Thanh Nhai, Chu Tử Thư hất mấy tiểu quỷ chặn đường sang một bên như phủi bụi, trực tiếp xông vào chỗ của Quỷ chủ.

"Ôn Khách Hành! Lăn ra đây cho lão tử!"

Kẻ được gọi tên ung dung bước từ phía trong ra, một thân hồng y diễm lệ, tay phe phẩy cây quạt trắng, mỉm cười tươi tắn nhưng đôi mắt không có chút vui vẻ nào.

"Chu trang chủ, nơi đây không phải Tứ Quý sơn trang để ngươi hô to gọi nhỏ." – Ôn Khách Hành nhìn chằm chằm Chu Tử Thư. "Không biết trang chủ tới là muốn luận võ hay muốn gây sự đây?"

"Đừng giả vở giả vịt." – Chu Tử Thư chĩa Bạch Y kiếm về phía hồng y nam tử, sát khí đùng đùng. "Thả người, ngay lập tức!"

"Thật đáng sợ ~" – Ôn Khách Hành trưng ra khuôn mặt sợ hãi mười phần giả dối, còn lấy quạt che đến sát mắt. "Chu trang chủ hung dữ như vậy làm kẻ hèn này hốt hoảng, lỡ tay giết chết tân nương mất thì phải làm sao?"

"Ôn Khách Hành!" – Chu Tử Thư tức giận. "Nếu tân nương có mệnh hệ gì, ta sẽ chôn cả Quỷ cốc theo nàng ấy!"

Đôi mắt Ôn Khách Hành hơi nhăn lại, có cảm xúc gì đó khó nói thành lời. Dù Ôn Khách Hành khôi phục lại vẻ điềm tĩnh ngay lập tức nhưng cũng đủ để Chu Tử Thư nhận thấy, bàn tay đang cầm Bạch Y kiếm khẽ siết chặt hơn. Chu Tử Thư không chịu được nhất là mỗi khi Ôn Khách Hành bày ra biểu cảm đó.

"Ngươi thả nàng, ta sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra." – Không biết vì sao Chu Tử Thư lại hạ giọng xuống, gần như là dỗ dành. "Nàng là tân nương Tấn vương ban hôn cho Tứ Quý sơn trang, nếu chọc giận Tấn vương thì hậu quả rất nghiêm trọng. Ngươi không quan tâm gì đến Quỷ cốc thì cũng nên nghĩ cho Bạc Tình ti và Cố Tương."

"Câm miệng!" – Ôn Khách Hành như bị chạm vào vẩy ngược, sát khí đùng đùng. "Nếu ngươi đã muốn tiếp tục ngày vui của mình thì dứt khoát tới đây cướp người đi, khỏi lắm lời!"

***

A Tương vừa nhai hạt vừa nhìn hai người đang đánh nhau, cười cười với cô nương mặc hỉ phục bên cạnh. "Ngươi xem đi, võ công của họ đều thuộc hàng cao thủ, được xem những trận đấu như thế này là vinh dự lắm đấy."

Cô nương nọ đã tháo khăn trùm đầu đỏ, cũng tò mò nhìn trận chiến bên dưới.

"Sớm đã nghe danh Cốc chủ Quỷ cốc, chỉ là nay ta mới được thực sự chiêm ngưỡng. Vốn nghĩ võ công Chu sư huynh không đối thủ, lần này diện kiến Quỷ chủ cũng coi như mở mang tầm mắt. May là Cửu Tiêu không theo đến đây, huynh ấy hấp tấp, có khi lại tự làm bị thương chính mình."

"Tiểu Tĩnh An nhớ thương phu quân của mình rồi?" – A Tương cười xấu xa, khiến người bên cạnh đỏ mặt xấu hổ. "Còn chưa bái đường đã bênh chằm chặp, lo cho an nguy của người ta, đúng là... cái gì ấy nhỉ? Gả con như đổ nước đi!"

"A Tương cô nương, không cần trêu ta." – Tĩnh An xấu hổ, da mặt nàng mỏng nên cũng không dám sửa câu nói của A Tương cho đúng. "Cả hai người họ đều là đại cao thủ, mấy thứ thuốc của La di liệu có hiệu nghiệm không?"

"Yên tâm yên tâm, sắp rồi! Đó đó, nhìn xem chủ nhân của ta bắt đầu lảo đảo rồi, thuốc đang ngấm dần đó!"

Ở bên dưới Chu Tử Thư cũng nhận thấy Ôn Khách Hành có điểm lạ, các chiêu thức không được chính xác nữa và trên trán đã ướt đẫm mồ hôi. Y bất giác thu tay, không hạ sát chiêu nữa, có chút sợ hãi sẽ làm bị thương hắn.

"Chu Tử Thư! Ngươi đấu nghiêm túc cho ta, ngươi coi thường ai đấy hả?!"

Ôn Khách Hành đang định xông lên một lần nữa thì chân tay bỗng vô lực, cây quạt trong tay cũng rơi xuống đất. Chu Tử Thư nhìn người kia sắp ngã sấp xuống, ma xui quỷ khiến thế nào lại chạy vội đến đỡ hắn. Ôn Khách Hành thở hổn hển, đôi mắt mờ đi có vẻ không tỉnh táo nữa.

Đúng lúc này A Tương mang theo Tĩnh An quận chúa xuất hiện, A Tương nhìn Chu Tử Thư đang bất ngờ mà nở nụ cười ranh mãnh. Tĩnh An bên cạnh định nói gì đó lại thôi, có vẻ hổ thẹn mà gọi Chu Tử Thư một tiếng đại sư huynh.

"Tĩnh An quận chúa, muội với Cửu Tiêu bày trò phải không?" – Chu trang chủ không hổ danh là trang chủ của Tứ Quý sơn trang, chỉ cần bình tĩnh nghĩ một chút liền suy ra rất nhiều chuyện. Tên nhóc Cửu Tiêu kia không ầm ĩ lên đuổi theo y, Tĩnh An quận chúa lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi, đôi mắt lại trốn tránh y, chứng tỏ là có tật giật mình.

Tĩnh An dù có bạo dạn đến đâu cũng là cô nương chưa gả chồng luôn được nuôi trong khuê phòng, loại chuyện này tham gia vào đã là cực hạn, cô chả dám nói thêm gì nữa. A Tương biết vậy nên cất giọng đanh đá:

"Đừng có mà dọa sợ Tiểu Tĩnh An nữa, đi mà hỏi sư đệ của ngươi ấy. Hắn ta một mực nói đại sư huynh chưa thành gia lập thất, mình không thể vượt mặt sư huynh, cứ dùng dằng mãi không chịu hỏi cưới Tĩnh An. Làm La di và Thiên Xảo tỷ tỷ tưởng hắn là kẻ bạc tình, đến hỏi Tĩnh An thì mới rõ ngọn ngành sự việc." – A Tương tiến lại gần chỗ Chu Tử Thư đang ôm Ôn Khách Hành, cười gian xảo. "Vừa hay ở Quỷ cốc cũng có một kẻ muốn chặn đường hôn sự của em gái, La di quyết định một công đôi việc luôn~"

A Tương ném bột phấn giấu ở trong tay vào mặt Chu Tử Thư khiến y ho sù sụ. Trước khi kéo Tĩnh An đi A Tương còn bỏ lại một câu "đừng thô bạo quá, chủ nhân ta là lần đầu ~" làm Chu Tử Thư hiểu ra cái gì, khuôn mặt nóng bừng lên.

Bột phấn vừa hít phải đương nhiên không phải bột phấn bình thường, Chu Tử Thư lập tức vận công kiềm chế lại, tuy nhiên kẻ đang nằm trong lòng y lại không hề yên phận, bàn tay trắng nõn, những ngón tay dài xinh đẹp đang lần mò lên người y.

"Ôn Khách Hành, tỉnh táo lại!"

"Chu Tử Thư... ngươi không được...ah... thành thân với người khác!" – Ôn Khách Hành hàm hồ nói, không có vẻ gì là còn tỉnh táo cả. "Ngươi là của ta!"

Đây mới là lời nói thật mà hắn không bao giờ thốt ra, luôn giấu kín sau những câu cợt nhả khiêu khích mọi ngày.

Đôi mắt hắn trong vắt, như mắt nai đang ngước nhìn Chu Tử Thư, môi đỏ hổn hển, cổ áo xộc xệch do hắn nóng quá mà kéo ra, để lộ phần xương quai xanh quyến rũ như có như không.

Cổ họng Chu Tử Thư nuốt cái ực, dự định vận công kiềm chế gì đó vứt hết sau đầu, dứt khoát bế xốc người lên, áp môi mình lên khuôn miệng vừa mới thổ lộ tâm tình kia.

"Ôn Khách Hành, là ngươi bày tỏ trước, ta sẽ khiến ngươi nhớ rõ điều này."

Chu Tử Thư bế Ôn Khách Hành vào trong rồi thả xuống giường, cởi y phục của cả hai. Hỉ sự ở Tứ Quý sơn trang và Quỷ cốc cùng song song tiến hành.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net