51. [H] Thủ lĩnh Thiên Song x Nhị đệ tử Tứ Quý‎ Sơn Trang (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn song tính, được Chu thủ lĩnh cực kì bảo vệ. Bởi vì mãi không trèo được lên giường của sư huynh mình nên Ôn Khách Hành tự ý làm nhiệm vụ gián điệp hậu cung, giả làm phi tần của hoàng đế hòng chọc tức Chu Tử Thư. Chu Tử Thư biết tin chạy tới lại thấy sư đệ nhà mình bị người sờ soạng liền điên lên mất kiềm chế, chính thức thua kèo.

Xôi thịt ngày lễ tình nhân =))))

***

Bởi vì liên quan đến vấn đề tranh chấp ngôi vị nên ngoài trên triều đình thì trong hậu cung cũng có không ít người của các vương gia cài vào, vừa tiện thu thập thông tin, vừa tiện kề tai hoàng đế mà thì thầm vài lời ngon ngọt có lợi cho mình. Hoa phi là gián điệp Tấn vương giấu trong hậu cung, trước nay vẫn duy trì đều đặn gửi thông tin ra ngoài nhưng gần đây trong cung có biến gì đó khá phức tạp không tiện gửi trung gian mà phải báo cáo trực tiếp lên Tấn vương. Muốn ra ngoài cung không dễ dù thân thủ của Hoa phi tốt và có Thiên Song hỗ trợ, vậy nên Tấn vương dự định cài một người thế chỗ Hoa phi hầu hạ hoàng thượng, đến sáng hôm sau lại tráo người ra, như vậy Hoa phi cũng có chính hoàng thượng làm chứng, không ai dám nghi ngờ.

Vấn đề là cử ai đi? Phải biết Tấn vương tốn rất nhiều tài lực mới đào tạo được một Hoa phi rực rỡ động lòng người, nhiều năm qua thịnh sủng không suy. Bây giờ thế chỗ cho Hoa phi thì mỗi chuyện biết dịch dung thôi chưa đủ, còn phải biết cách dụ dỗ hoàng thượng. Thiên Song có thuật dịch dung khá tâm đắc nhưng thành viên Thiên Song đều là nam nhân thô lỗ, bảo họ giết người còn có thể chứ bảo họ câu dẫn đàn ông thì quá khó rồi. Tấn vương còn đang đau đầu nghĩ cách thì Đoàn Bằng Cử đã mang đến một nữ tử có khuôn mặt y hệt Hoa phi, từng cái giơ tay nhấc chân đều dụ hoặc khiến người mê đắm, nói là trong đám thuộc hạ Thiên Song có một tên khá được việc nên mang đến cho Tấn vương. Tấn vương mừng lắm, vội cho người báo tin lên kế hoạch tráo người.

Vào đúng đêm hẹn, hai Hoa phi liền đổi chỗ cho nhau. Hoa phi thật thay y phục đen theo chân thuộc hạ Thiên Song ra ngoài, Hoa phi giả thay một thân cung trang mềm mại chờ đón hoàng thượng tới lâm hạnh. Hoàng thượng nay đã có tuổi, nến thắp cũng mờ ảo nên không thấy rõ Hoa phi của mình đêm nay run rẩy khác thường, không nghĩ nhiều chờ được hầu hạ cởi y phục xong đã ôm người mà sờ mó, cơ mà mới vừa lướt tay qua eo đã bị đánh ngất ngã ra sàn.

"Hoa phi" kia còn đang căng thẳng, thấy hắc y nhân đánh ngất hoàng thượng lại không hề lo sợ, thậm chí còn thở ra một hơi an tâm. Nàng đưa tay áo ngủ mỏng manh lên che đi nụ cười trên môi, dùng nội công đè nén âm thanh để chỉ có hắc y nhân kia nghe được:

"Chu đại nhân cũng quá to gan rồi, dám đả thương hoàng thượng! Ngài không sợ bị chém đầu sao?"

"Vi thần có to gan hơn nữa cũng không thể bằng Hoa phi nương nương trong cùng một đêm vừa hầu hạ hoàng thượng, vừa tư thông với người khác được." – Đôi mắt hắn hiện rõ tơ máu, bàn tay bóp lấy vai "Hoa phi" đang nổi gân xanh, rõ ràng hắn đang rất tức giận. "Diễn Nhi, nếu đệ đã nóng lòng đến vậy, sư huynh không nỡ để đệ thất vọng."

Dứt lời liền lột bỏ lớp da dịch dung của "Hoa phi", lộ ra khuôn mặt thật của Ôn Khách Hành. Chu Tử Thư hung hăng nuốt lấy đôi môi đang nhếch mép tạo nên nụ cười thiếu đánh kia, không lưu tình xé bỏ trang phục của y, bế y lên giường.

Ôn Khách Hành suy cho cùng cũng được Chu Tử Thư bảo hộ rất kĩ, chuyện gần gũi với người khác đều là y lén đọc trộm sách hoặc ngẫu nhiên bắt gặp, hoàn toàn như đứa trẻ ngây ngô bị sự thô bạo của Chu Tử Thư dọa sợ. Trước đây nhiều nhất cũng chỉ là hôn sâu một chút, Chu Tử Thư luôn tự kiềm lại để không đi xa hơn, thế nên bây giờ khi bàn tay của hắn bắt đầu xoa nắn những chỗ nhạy cảm trên cơ thể của y, khơi dậy những khoái cảm xa lạ bên trong y làm y hoảng hốt, bắt đầu nức nở bám lấy hắn:

"Sư huynh, sư huynh... chúng ta tạm hoãn lại được không? Đệ... sợ..."

Đáp lại y lại là một nụ hôn còn say đắm hơn nữa, kèm theo dị vật bắt đầu xâm nhập vào nơi tư mật của y. Tiếng hô đau đớn của y đã bị chặn lại, chỉ có thể quơ tay chân loạn xạ biểu thị sự hoang mang của mình.

"Diễn Nhi, ngoan nào." – Chu Tử Thư buông đôi môi đã sưng đỏ của y, di chuyển đến bên cổ y gặm cắn, hạ giọng dỗ dành. "Thả lỏng ra, một lúc nữa sẽ dễ chịu."

Cảm giác trướng đầy trong hoa huyệt lại tăng thêm, hai ngón tay của Chu Tử Thư không ngừng khuấy đảo nới rộng cửa mình của y, lại như đang tìm tòi cái gì đó.

"A...!" – Điểm tư mật lần đầu được chạm tới đã bị giày xéo không thương tiếc, những ngón tay kia còn cố tình ấn phần móng cứng xuống, ý đồ đập tan chút lí trí còn sót lại của Ôn Khách Hành. Đúng lúc này cự vật của y đã bị bàn tay còn lại của Chu Tử Thư vuốt lộng tới tấp, khiến tầm nhìn của y trắng xóa, bắn đầy bạch trọc lên phần bụng dưới.

Khi Ôn Khách Hành còn chưa hết mê man trong lần đạt đỉnh đầu tiên đã bị hất văng xuống địa ngục bởi cảm giác xé rách ở bên dưới. Hoa huyệt của y sau một hồi vuốt ve đã chảy ra rất nhiều dâm dịch để bôi trơn nhưng dù sao cũng là lần đầu, và Chu Tử Thư cũng đâm vào chẳng nhẹ nhàng gì cho cam. Cảm thấy côn thịt thô cứng kia đang có ‎ý định rục rịch chuyển động, Ôn Khách Hành hoảng hốt dùng hai chân kẹp chặt hông Chu Tử Thư nhằm hạn chế cử động của hắn. Y lắc đầu liên tục, đôi mắt đẫm nước nhìn hắn nỉ non:

"Sư huynh... không, Tử Thư ca ca! Diễn Nhi không chịu nổi, ca ca buông tha Diễn Nhi đi."

Mỗi lần y dùng đến danh xưng hồi nhỏ này, Chu Tử Thư đều sẽ chiều theo ‎ý của y. Ôn Khách Hành còn cố tình trưng ra bộ mặt đau khổ kèm theo đôi mắt cún con ngước lên để tăng thêm sát thương, mong sẽ đạt được mục đích. Chỉ là y không ngờ rằng chuỗi hành động này của y như đổ thêm dầu vào lửa. Khoảnh khắc y cảm nhận thấy côn thịt đang chôn bên trong trướng lớn thêm một vòng, y đã biết mình tiêu đời rồi.

Đám cung nữ thái giám canh ngoài cửa thi thoảng nghe thấy tiếng động bên trong lại càng cảm thán, bệ hạ hôm nay sao lại sung sức vậy chứ? Người ngoài không biết còn tưởng bên trong là trai trẻ nào đó đang lăn lộn làm càn. Vị Hoa phi này chắc không phải cho bệ hạ dùng thuốc đâu nhỉ? Vẫn là yêu cầu Kính sự phòng ghi chép lại cho cẩn thận thôi.

Trong phòng, vị cửu ngũ chí tôn thì bất tỉnh nằm trên đất lạnh, hoàn toàn bị một màn xuân sắc trong màn trướng kia bỏ quên. Chu Tử Thư đè chặt người dưới thân ngăn không cho y động đậy, mà y cũng chẳng còn chút khí lực nào để vùng vẫy, chỉ có thể mặc hắn giày vò cơ thể đã không còn nghe theo y. Khao khát trong hắn đang tuôn trào mãnh liệt, cộng thêm lửa giận ngút trời khi nhớ lại khoảnh khắc Diễn Nhi của hắn bị kẻ khác ôm vào lòng. Sự chiếm hữu của hắn đối với y từ trước đến nay luôn rất mạnh, hắn giữ y kín kẽ từ nhỏ tới lớn, sự tiếp xúc của y với người khác luôn bị hắn giới hạn. Vậy mà y còn bị người sờ soạng, y đây là cố tình khiêu khích hắn!

"Tử... Tử Thư ca ca... hức hức... đệ sai rồi— Ối—!"

Tất cả những tiếng nức nở cầu xin của y đều bị bỏ ngoài tai, chỉ có những đợt tiến công ngày một mạnh mẽ hơn đáp lại. Không biết qua bao lâu, tới khi y cảm nhận thấy một luồng chất lỏng nóng bỏng lấp đầy bên trong mình, y mới dần lấy lại được chút tỉnh táo. Sư huynh của y ôm chặt lấy y, hơi thở ấm áp phả bên tai y.

"Diễn Nhi, qua mấy tháng nữa là chúng ta sẽ thành thân rồi, rốt cuộc sao phải vội thế?"

"Tử Thư ca ca ưu tú như vậy... đến vương gia cũng muốn mai mối cho huynh vài người thiếp..." – Ôn Khách Hành hít một hơi thật sâu, giọng y như vỡ ra do gào khóc quá nhiều, cũng vì một chút tủi thân trong lòng. "Nếu đệ không mau sinh vài đứa con, sau này già đi xấu xí rồi ai cùng đệ đi phá chuyện phong lưu vui vẻ của huynh?"

"Thật ngốc, với ta thì trừ khi đệ phân ra thành một người nữa, còn không thì đừng hòng lại gần ta, nói gì bò được lên giường của ta." – Chu Tử Thư phì cười, khẽ hôn lên trán y đầy yêu thương. "Nhưng nếu đệ đã muốn có hài tử, ta liền giúp đệ sớm vài tháng."

Hắn rút nam căn bên trong ra, thay thế bằng một mảnh ngọc tròn bịt kín hoa huyệt, ngăn không cho bạch trọc chảy ra. Sau đó hắn lật úp người Ôn Khách Hành, bắt đầu xoa nắn cặp mông trắng nõn.

"...Sư huynh, huynh làm gì vậy?"

"Đệ có đến hai tiểu huyệt mà, ta nhồi đầy cả hai thì tự khắc khả năng có thai cao hơn thôi." – Chu Tử Thư áp người lên lưng y, cười ma mị. "Đệ không nghĩ là ta đã tha thứ cho đệ rồi đấy chứ? Diễn Nhi, sư huynh làm người trước nay chưa chịu thiệt bao giờ."


Tờ mờ sáng hôm sau, Hoa phi đã trở lại trong tẩm cung, ngửi thấy mùi tình dục nồng đậm trong phòng, lại thấy Chu thủ lĩnh luôn lạnh lùng nay lại thần thanh khí sảng, ôm một người được quấn kín trong lòng liền mỉm cười ẩn ý.

"Chu đại nhân đúng là tuổi trẻ khí thịnh, ta đây không lẽ phải chịu cái danh yêu cơ họa quốc rồi?"

"Nương nương yên tâm, mê dược ta hạ có pha thêm Túy Sinh Mộng Tử, mọi sự hoang đường bệ hạ đều sẽ gánh cho nương nương."

"Quả là Thủ lĩnh Thiên Song, hành động kín kẽ cẩn thận." – Hoa phi liếc nhìn người trong lòng của hắn, khúc khích. "Vẫn là nhẹ nhàng với nương tử của mình một chút đi, dọa người ta chạy mất không hay đâu."

"Đa tạ nương nương quan tâm. Nương tử của vi thần có chạy đi đâu, vi thần cũng đuổi theo đến cùng để bắt về."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net