55. Kiếm linh x Phiến hồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúc mừng 1 năm Sơn Hà Lệnh phát sóng! Cảm ơn tất cả những người đã có công đem tới mùa xuân rực rỡ năm ấy! Mong đại gia đình luôn vui vẻ hạnh phúc <3

***

Trương gia có hai cổ vật gia truyền là một thanh nhuyễn kiếm tinh xảo và một cây quạt bạch ngọc xinh đẹp luôn treo ở từ đường. Cha của Trương Thành Lĩnh trước khi mất đã giao lại cho cậu một cây trâm, căn dặn cậu khi gặp khó khăn hãy dùng cây trâm này khấn trước cặp cổ vật kia, nhất định sẽ được giúp đỡ.

***

Trương Thành Lĩnh vốn không quá kì vọng vào điều kì diệu xảy ra, bởi nếu ước mong có thể trở thành sự thực, hẳn cha cậu đã không phải chết, mẹ cậu cũng không vì quá đau buồn mà mất đi. Nhưng hôm nay mấy tên nhóc kia dám chế nhạo cả cha mẹ cậu, cậu thực sự nhịn không nổi nữa, rất mong tổ tiên có linh thiêng thì giáng sét xuống giật cho bọn chúng một phen đi. Cậu vội chạy tới từ đường, lấy cây trâm di vật kia ra bắt đầu cầu khấn.

Như mọi khi, vẫn không có bất kỳ điều gì xảy ra cả. Trương Thành Lĩnh khóc mệt rồi cũng thôi, cậu vội cất cây trâm vào hộp, trở về phòng ngủ. Sáng mai cậu lại tiếp tục đeo lên mặt nạ, coi như không có chuyện gì mà chào hỏi Cao bá bá vậy.

"A Nhứ, A Nhứ ơi, đồ đệ của huynh có luân hồi qua bao nhiêu kiếp cũng vẫn mít ướt như vậy nhỉ."

"Cũng không biết nhờ phúc của ai bày cho nó cách năn nỉ ta thu nhận."

"Ầy, chứ không phải vì nó đẹp trai giống ta sao?"

"CÁC NGƯỜI LÀ AI?!!!"

Trương Thành Lĩnh hét toáng lên, cậu vừa tỉnh dậy đã thấy có hai người đàn ông lạ mặt ở trong phòng, cả hai người này đều mặc bộ đồ cổ trang trong mấy bộ phim kiếm hiệp cậu hay xem, họ đang ở bên giường cậu nhìn cậu chằm chằm. Để tăng thêm cho sự đáng sợ của mình, họ còn có vẻ rất trong suốt, không khác gì hồn ma!

Sau một hồi hoảng sợ gào thét ngã xuống đất, cuối cùng Trương Thành Lĩnh cũng chấp nhận sự thật rằng mình đã "mời" được linh hồn của hai cổ vật gia truyền kia ra. Linh hồn của thanh nhuyễn kiếm tên gọi Chu Tử Thư, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi mặc một thân bạch y như tên thanh nhuyễn kiếm, hắn nói những kiếp trước đều là sư phụ của cậu, chỉ xuất hiện khi cậu đầu thai vào các truyền nhân của Trương gia. Người còn lại khuôn mặt rõ ràng cũng chỉ trạc tuổi Chu Tử Thư nhưng lại có mái tóc bạc trắng không hợp tuổi, khoác một chiếc lam bào càng trông có vẻ mỏng manh, y tên Ôn Khách Hành, là linh hồn của cây quạt bạch ngọc nọ.

Họ nói không phải kiếp nào cậu cũng thê thảm mất gia đình người thân thế này, chỉ là nếu chuyện đó xảy ra thì họ nhất định sẽ xuất hiện và giúp đỡ cậu. Vậy nên chuyện cha mẹ cậu mất họ không thể giúp đỡ, vì chỉ khi cậu không còn ai nương tựa thì mới có thể rời khỏi cổ vật mà hiện hình.

"Mau nói xem nào tiểu Thành Lĩnh, con đang gặp khó khăn gì cần tới chúng ta?" – Phiến hồn Ôn Khách Hành có vẻ dịu dàng nhẹ nhàng hơn vị sư phụ kia của cậu, cực kì tạo cảm giác có thể dựa giẫm. Thành Lĩnh nhìn đôi mắt đầy thương yêu của y liền òa khóc, kể hết về những uất ức tủi thân cậu phải chịu trong suốt thời gian vừa qua. Nếu không phải vì cậu không thể chạm vào linh hồn thì chắc chắn đã nhào vào lòng vị "sư thúc" này mà khóc rồi.

"Được rồi, mau đến chỗ tụi nhóc kia đi." – Chu Tử Thư sau một hồi trầm ngâm suy nghĩ cuối cùng cũng lên tiếng. "Thử đấm tên đầu đàn một cái thật mạnh, có gì ta sẽ tiếp sức cho con."

Trương Thành Lĩnh mừng qu‎ýnh lên, thầm nghĩ tụi kia chết chắc rồi, thế là rất mạnh miệng khiêu khích, kết quả là bị đánh cho bầm dập.

"Không biết lượng sức mình, kiêu căng ngạo mạn, ỷ lại quá mức." – Kiếm linh Chu Tử Thư kia nghiêm nghị nhìn xuống Thành Lĩnh đang nằm bẹp trên giường mà gằn ra từng chữ. "Con thực sự nghĩ rằng có thể dựa vào người khác mà làm xằng làm bậy sao? Đứa nhỏ này, qua mỗi kiếp lại thấy thất vọng hơn."

"Thôi mà A Nhứ, ngựa non nào chẳng háu đá, không phải ai tầm tuổi nó cũng một bộ dáng tiểu đại nhân như huynh được đâu." – Phiến hồn Ôn Khách Hành vội can ngăn. "Sư phụ con vốn là người mạnh miệng mềm lòng, đây là bài học cho con thấy dựa vào bất kì ai cũng không bằng chính mình. Hãy tự rèn luyện cho tốt, khi con ưu tú hơn bọn chúng thì bọn chúng chỉ có thể ngẩng đầu lên mà ngước nhìn con hâm mộ thôi."

"Từ mai bắt đầu luyện võ. Việc học văn chương ngoài gia sư thì học thêm sư thúc con." – Chu Tử Thư ra lệnh. "Nếu con không muốn thì nói một câu, kiếp này liền không cần bái ta làm sư phụ."

Trương Thành Lĩnh đang giận dỗi muốn nháo một phen, nhưng nghe câu đó lại thấy tim đau không chịu được, vội lê cái thân đầy thương tích lớn nhỏ quỳ xuống trước mặt Chu Tử Thư, không rõ ai dạy mà nói dõng dạc từng chữ:

"Sư phụ ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi!"

Và thế là Thành Lĩnh bắt đầu chuỗi ngày được huấn luyện bởi hai linh hồn của cặp cổ vật. Vì Thành Lĩnh là một trong những người thừa kế của tập đoàn Ngũ Hồ Minh nên việc học tập của cậu vốn theo gia sư riêng, có đôi khi học lớp kinh doanh và lớp lễ nghĩa thì học chung với những người thừa kế khác. Lịch trình của cậu từ khi có Chu Tử Thư và Ôn Khách Hành thì ngày một kín, thời gian ngủ nghỉ rút ngắn đến đáng thương nhưng Thành Lĩnh có cảm giác bản thân ngày một tự tin cùng trưởng thành, cậu như tìm được phương hướng và lẽ sống của mình.

Cao Sùng bá bá đều đặn kiểm tra tháng cũng nhận xét việc học của cậu tiến bộ nhiều, là nhân tài đáng mong chờ của tập đoàn, hội đồng quản trị cũng đặt kì vọng rất lớn vào cậu. Hội thừa kế còn lại ghen tức nhưng cũng không dám động tới cậu nữa, bởi có một lần cả đám đã bị cậu dập cho một trận tơi bời. Thành Lĩnh hớn hở về nhà khoe với sư phụ và sư thúc, Chu Tử Thư làm động tác muốn gõ đầu cậu, cười nói:

"Chưa gì đã hếch mũi lên trời rồi, cũng không xem lại bản thân mới cao được hơn ai."

"Khen một câu cũng không khó đến thế chứ A Nhứ." – Ôn Khách Hành nhìn cậu đầy tán thưởng. "Thành Lĩnh làm tốt lắm, chúng ta có thể yên tâm rồi."

Thành Lĩnh nghe ra ‎ý trong lời nói của Ôn Khách Hành, nước mắt chảy dài. Dù không nhớ ra kiếp trước thế nào nhưng hẳn là cậu đã được sư phụ và sư thúc giúp đỡ rất nhiều, họ còn luôn xuất hiện trong các kiếp mà cậu gặp khó khăn để ứng cứu, cho cậu một chỗ nương tựa. Thành Lĩnh lại quỳ xuống vái ba cái thật sâu, nhìn hai linh hồn dần tan biến.

Những ngày sau đó quả thực khó khăn, dù gốc cơ bản của cậu đã được xây dựng vững chắc nên việc tiếp thu của cậu không có vấn đề gì, cậu chỉ cảm thấy cô đơn hơn mà thôi. Một đêm xuân mưa phùn rả rích, Thành Lĩnh bước vào nhà tính bỏ luôn bữa tối mà nghỉ ngơi thì bắt gặp hai người đàn ông đang điên cuồng khóa môi nhau trên ghế sofa trong phòng khách!

"Sư... sư phụ?! Sư thúc ?!"

Người đàn ông tóc bạc nhận ra Thành Lĩnh đã bước vào, vội đẩy người đang đè mình ra, xấu hổ che đi khuôn mặt đỏ bừng. Người tóc đen luyến tiếc buông tay, quay đầu lại mỉm cười nhìn Thành Lĩnh.

"Nam tử hán đại trượng phu, khóc cái gì." – Hắn xoa đầu Thành Lĩnh đang ôm lấy cả mình và Ôn Khách Hành mà nức nở. "Chờ lâu như vậy cuối cùng chúng ta cũng được luân hồi, mà hai cái thân thể này cũng ở xa quá, chúng ta sắp xếp mãi công việc mới xong để sang đây tìm con."

"Thành Lĩnh ngoan, kiếp này chúng ta sẽ bồi bên con cả đời." – Ôn Khách Hành vuốt má cậu, cậu vội cọ má vào tay y, đã rất nhiều lần cậu muốn được lao vào hơi ấm này của sư phụ và sư thúc rồi.

Cảm ơn mùa xuân đã đem đến cho cậu món quà qu‎ý giá nhất.   


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net