63. Đại sư huynh x Nhị sư đệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đại sư huynh và Nhị sư huynh giận nhau.

Cái tin tức thần kỳ này chẳng mấy chốc làm cả Tứ Quý ‎‎Sơn Trang xôn xao. Người ngoài mà biết chắc cũng chỉ nghĩ rằng hai đại nam nhân mà đi giận dỗi nhau, các đệ tử khác xôn xao cũng phải. Nhưng không, đối với các đệ tử của sơn trang, thứ vi diệu trong tin tức này lại nằm ở chỗ khác.

Thứ nhất, Nhị sư huynh Ôn Khách Hành có thể tính tình hơi trẻ con, đôi khi quậy phá hơi quá, tuy nhiên chỉ cần Đại sư huynh Chu Tử Thư nhắc nhở một chút thì y sẽ ngoan ngoãn ngay lập tức. Bản thân Ôn Khách Hành cũng là một người tinh tế lại săn sóc mọi người, y dù có là tiểu bá vương của sơn trang thì cũng là tiểu bá vương biết nhìn sắc mặt người khác nhất. Hơn nữa chuyện y yêu thích thiên vị Đại sư huynh nhất đã là chuyện mà không ai quen y không biết. Vậy nên để y giận dỗi Chu Tử Thư đến mức hiện tại, thực sự có chút không đúng.

Thứ hai, lại nói đến Đại sư huynh Chu Tử Thư, thân là Đại đệ tử của Tần Hoài Chương Tần trang chủ, cộng thêm tính cách trưởng thành từ sớm nên hắn hay được sư phụ gọi là Chu Thánh nhân. Một người điềm tĩnh lớn trước tuổi như vậy sẽ không có chuyện làm mấy trò trẻ con như giận dỗi người khác chứ đừng nói là giận sư đệ của mình. Mà Ôn Khách Hành đâu phải sư đệ bình thường, y là sư đệ mà hắn luôn chiều chuộng sủng ái nhất. Những khi Ôn Khách Hành lên cơn nhõng nhẽo, Chu Tử Thư sẽ thuận theo ngay, và Ôn Khách Hành cũng biết nên nhõng nhẽo tới giới hạn nào để dừng lại. Thế nên chuyện hai người cãi vã giận dỗi rất khó xảy ra.

Sơn trang toàn các thanh thiếu niên hừng hực thanh xuân nên chuyện xích mích là rất bình thường, mọi người bàn tán buôn dưa vài câu thì thôi. Nhưng Đại sư huynh và Nhị sư huynh giận nhau lại là chuyện lớn, ảnh hưởng đến toàn bộ sinh hoạt của các đệ tử. Bởi một người quản chuyện công khóa tập luyện của các đệ tử, một người thì phụ trách ăn uống. Khi họ giận nhau đương nhiên không thể trút lên đối phương, vì vậy chỉ có thể tìm người khác trút bực tức, mà còn ai ngoài các sư đệ kia?

Chu Tử Thư vốn đã nghiêm khắc, khi muốn trút giận thì sự nghiêm khắc đó đã lên một mức độ gần như không phải dành cho người. Tất cả việc rèn luyện đều tăng thêm một canh giờ, một chút lỗi sai nhỏ trong động tác cũng có thể dẫn đến hình phạt kéo dài dưới thời tiết khắc nghiệt.

Cách trút giận của Ôn Khách Hành thì không biết có nhẹ nhàng hơn hay không, khi y từ chối vào bếp nấu cơm cho các đệ tử như mọi khi, mục đích chính là không muốn nấu cho Đại sư huynh của y ăn. Tay nghề của y vốn rất cao, các đệ tử đã nghĩ có bị hành xác mệt mỏi thế nào thì chỉ cần ăn một bữa của Nhị sư huynh cũng sẽ hồi sức. Vậy nên bữa cơm do người khác nấu dù không tệ nhưng cũng không thấy được hương vị quen thuộc nọ, ai nấy đều đau khổ cầm đũa chảy nước mắt.

Nếu tình hình này còn duy trì, các đệ tử chắc sẽ tèo sớm mất. Đều nói có việc thì tìm sư phụ giúp đỡ, nhưng sư phụ của họ xưa giờ không xen vào quyết định của Đại sư huynh và Nhị sư huynh, sư phụ vẫn luôn thiên vị như thế. Gỡ chuông phải tìm người buộc, tóm lại là phải hòa giải cho hai người kia thì họ mới sống tốt được. Tam sư huynh Tần Cửu Tiêu đương nhiên được chọn cho nhiệm vụ cao cả là đi thám thính nguyên nhân, sau đó sẽ có kế hoạch từng bước gỡ rối sau. Thế nhưng mà chưa kịp triển khai, Nhị sư huynh đã khăn gói định bỏ đi luôn.

Cả một đám níu kéo không xong, may mà có mấy tiểu đệ tử lanh lợi đi mời Đại sư huynh, vội vàng tới ngăn cản. Thấy Đại sư huynh rồi cả lũ tự giác dạt ra các góc cây bụi cỏ, có kẻ thì giả vở ngắm trời ngắm hoa, đều dỏng tai lên mà hóng hớt. Đại sư huynh có vẻ vẫn còn giận nhưng đa phần là bất lực, hỏi Nhị sư huynh:

"Rốt cuộc đệ còn muốn náo đến khi nào?"

Nhị sư huynh còn đang có vẻ bối rối, nghe vậy lập tức nhảy dựng lên:

"Huynh thấy là ta đang náo loạn gây chuyện phải không? Nếu ta phiền như vậy thì để ta đi cho khuất mắt huynh vẫn hơn!"

"Đây còn không phải gây chuyện? Thân là Nhị đệ tử của Tứ Quý Sơn Trang mà đòi bỏ đi chỉ vì một vấn đề nhỏ nhặt, đệ có thấy bản thân đang cư xử như một đứa trẻ không?"

Đại sư huynh vừa dứt lời, đôi mắt Nhị sư huynh đã đỏ lên, trông đáng thương vô cùng. Các sư đệ khác thấy mà đau lòng, càng đừng nói Đại sư huynh trước nay luôn cưng chiều y.

"Diễn Nhi, nghe ta nói!" – Hắn giữ chặt tay y khi y quay người muốn bỏ đi. "Chuyện dịch dung... lúc đó ta hơi nóng nảy nên mới gắt lên với đệ. Không phải ta chê đệ phiền, ta chỉ khó chịu bởi đệ có vẻ quá coi trọng ngoại hình của ta. Lỡ gương mặt này bị hủy rồi, phải chăng đệ sẽ chán ghét ta?"

"Sư huynh, sao huynh lại nghĩ vậy chứ?" – Nhị sư huynh có vẻ rất kinh ngạc, y ngay lập tức xán lại gần hắn. "Đệ... đệ chỉ nói huynh có hóa trang thì dùng đấu lạp kèm khăn lụa là được rồi, không cần bôi bẩn khuôn mặt hoàn mỹ này. Huynh lại nói đệ không cần xen vào chuyện của huynh, đệ... đệ tưởng huynh không cần đệ nữa..."

"Sao ta có thể không cần đệ? Chẳng mấy khi chúng ta được xuống núi, ta muốn tranh thủ cài trâm đệ tặng, nếu ta đội đấu lạp thì không thể cài được."

Toàn bộ các đệ tử đang hóng chuyện lần Ôn Khách Hành đều ngớ người ra, cài trâm? À khoan, vì đệ tử của sơn trang đều cột tóc cao bằng dây để đồng bộ, đương nhiên sẽ không dùng phụ kiện trâm cài được. Ý của Đại sư huynh là, vì xuống núi làm nhiệm vụ có thể đổi kiểu tóc, liền tranh thủ cài cây trâm mà Nhị sư huynh tặng? Nhị sư huynh thì không muốn Đại sư huynh dịch dung xấu xí, muốn thay bằng đấu lạp khăn lụa, ai ngờ lại làm Đại sư huynh hiểu lầm gắt lên, rồi lại tới lượt Nhị sư huynh hiểu lầm?

"Sư huynh... không, Tử Thư ca ca..." – Nhị sư huynh cảm động ôm chầm lấy Đại sư huynh, nỉ non gọi hắn bằng biệt danh đã lâu không dùng. "Huynh đâu cần phải quan trọng chuyện cài trâm vậy chứ, huynh luôn cất giữ bên mình là đệ đã vui lắm rồi."

"Có thể không quan trọng sao? Cây trâm này là thứ duy nhất đệ mang theo đến Tứ Quý Sơn Trang, cũng là vật tùy thân duy nhất cha mẹ cho đệ. Vậy mà đệ lại tặng cho ta, không thể cài nó hàng ngày ta đã thấy bứt rứt rồi, chút việc này có là gì."

"Tử Thư ca ca~"

Tần Cửu Tiêu huýt sáo một tiếng, các đệ tử khác tự biết vai trò của bản thân đã hết, bắt đầu chạy trối chết trước khi bị nhồi cơm chó cho ngập mồm. 

***

Anh Chu đội đấu lạp kèm khăn lụa đây <3 Em Ôn muốn anh chỉ hóa trang thế này thôi nhưng đội cái này không cài trâm được nên anh Chu không chịu~


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net