202. [H] Thủ lĩnh Thiên Song x Ôn tóc bạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ôn Khách Hành xuyên về thời điểm Chu Tử Thư còn là thủ lĩnh Thiên Song. Y muốn cảnh báo cho Chu Tử Thư về Tấn vương nhưng thiên cơ bất khả lộ, y không thể dùng lời nói hay chữ viết truyền đạt cho hắn, thậm chí thân phận Chân Diễn của mình cũng không thể cho hắn biết. Hết cách, y đành dùng đến mỹ nam kế...

***

Thể lực của Chu Tử Thư khi toàn thịnh tuy kém Chu Tử Thư đã tu luyện Lục Hợp Thần Công vài bậc nhưng hắn lúc này tuổi trẻ dẻo dai, chưa kể không hề thương hoa tiếc ngọc với kẻ "xa lạ" như Ôn Khách Hành, so ra cũng vẫn đủ giày vò y một trận lên bờ xuống ruộng. Cũng may y đã được A Nhứ nhà mình "rèn luyện" nhiều năm, cố gắng vẫn có thể giữ tỉnh táo mà tính toán nước đi tiếp theo.

"Thủ lĩnh... ưm...! Tha... tha cho thuộc hạ...! Ah~!"

Miệng nũng nịu cầu xin, thân trên thì cố tách khỏi người đang ôm mình nhưng cái lỗ nhỏ bên dưới thì siết chặt không buông, muốn bao nhiêu dâm đãng có bấy nhiêu. Chu Tử Thư gầm gừ trong cổ họng, lí trí vốn đã bị dục vọng bào mòn lại càng khó kiểm soát, nắm đầu tiểu yêu tinh trong lòng xoay người ấn úp sấp xuống, thả toàn bộ trọng lượng đè ép chuyển động của y, làm y chỉ có thể vô lực nức nở rên rỉ. Huyệt động tiêu hồn vẫn không ngừng co bóp lấy lòng, hầu hạ hắn dục tiên dục tử, ngày một mê đắm bảo bối cực phẩm này.

Không phải hắn không biết thân thế của Ôn Khách Hành có bao nhiêu đáng nghi, chỉ là hắn không tài nào một kiếm kết liễu y được, cứ nhìn vào đôi mắt trong veo đó là tâm hắn lại mềm nhũn, dâng lên cảm giác muốn bảo hộ y suốt đời. Tuy y không có nội lực, mái tóc bạc trắng ẩn chứa chuyện cũ nhưng khi dùng đến mạng lưới thông tin dày đặc của Thiên Song lại không điều tra ra được y là ai, cứ như thể người này từ trên trời rơi xuống vậy. Từ trước tới nay gặp những trường hợp như vậy nhất định hắn sẽ tránh xa hoặc tự tay xóa bỏ sự nguy hiểm đó, tuyệt đối không có chuyện giữ bên cạnh mình lâu như thế, thậm chí còn để y tiếp cận hắn ở khoảng cách gần thế này.

"Hức... thủ lĩnh... lớn như vậy... ô... sẽ đâm hỏng mất..."

Gân xanh nổi đầy trên trán Chu Tử Thư, hắn vòng tay lên trước bịt miệng Ôn Khách Hành, không để y phát ra thêm những tiếng kêu dâm có thể khiến hắn bắn quá sớm nữa. Đáng tiếc, âm thanh bị bịt kín cùng những giọt nước mắt khoái cảm chảy xuống tay hắn khiến hắn có cảm giác đang cưỡng bức Ôn Khách Hành càng làm hắn không tài nào kiềm chế nổi, một lần nữa để cái miệng tham lam bên dưới vắt kiệt mình. Hắn cắn lên cổ y biểu lộ sự phẫn nộ của mình, tay còn lại không ngừng tuột lộng nam căn đã không còn xuất nổi giọt nào của y.

Ôn Khách Hành run rẩy thở hổn hển, nước mắt vẫn không ngừng chảy, mái tóc bạc xõa xượi rải lên nệm giường nhìn không khác gì những cái đuôi hồ ly, mị ý đầy mặt lần nữa vô tình câu dẫn Chu Tử Thư. Y thừa biết tinh lực của hắn dồi dào, y đã từng bị A Nhứ đâm ngất đi cũng đâm đến tỉnh lại ba ngày liền vì tội lén trốn đi chơi nên chẳng bất ngờ khi côn thịt đang chôn phía trong lại cứng lên. Thế nhưng y vẫn ra vẻ sợ hãi co rúm người lùi vào góc giường, kéo chăn bọc lấy bản thân bật khóc:

"Thủ lĩnh... thuộc hạ không chịu nổi nữa đâu, người tha cho thuộc hạ đi."

Y cố ý che cái chăn hời hợt, cặp chân trần trắng nõn đầy dấu hôn cùng tinh dịch vẫn lộ ra mời gọi, nhìn quang cảnh nửa kín nửa hở này mà Chu Tử Thư còn nhịn được mới lạ.

"Ngoan, lại tới lần nữa." – Hắn dỗ dành người đang giãy giụa yếu ớt, khao khát được đắm mình trong cảm giác ấm nóng ngọt ngào. Cơ thể của Ôn Khách Hành quá sức mê người, riêng huyệt động của y như thể sinh ra để dành cho hắn vậy, là cái vỏ hoàn mỹ nhất hàm chứa thanh kiếm của hắn. Nếu không phải có kẻ cố tình sắp đặt thì cũng chỉ có thể là duyên phận đưa Ôn Khách Hành đến bên hắn. Người bạc tình tỉnh táo như hắn rốt cuộc lại nguyện ý tin vào số mệnh, không hề đề phòng cho phép y bước qua cánh cửa hắn luôn đóng kín.

***

Ôn Khách Hành kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi tới khi sự chiếm hữu của Chu Tử Thư trở nên mất kiểm soát thì bắt đầu kế hoạch của mình.

Một trong những lí do mà Chu Tử Thư không nhận ra người cũ của Tứ Quý sơn trang đang ngấm ngầm bị triệt hạ chính là vì hắn chưa từng nghi ngờ Tấn vương, vì quá tin tưởng nên không nhìn rõ việc thực sự xảy ra. Hơn nữa Tấn vương là chủ của hắn trên danh nghĩa, đã đưa tay cứu vớt hắn khi hắn đem các huynh đệ thuộc hạ của sơn trang rút khỏi giang hồ đến nương tựa hắn. Về tình về nghĩa hắn phải trung thành với Tấn vương cũng không có gì không đúng.

Thế thì, y sẽ gieo hạt giống "nghi ngờ" vào trong lòng hắn. Chỉ cần hắn cảnh giác hơn, hắn nhất định sẽ có cách bảo vệ những người cũ của Tứ Quý sơn trang, sau này hắn sẽ không phải hối hận day dứt đến như vậy.

Chu Tử Thư cũng giống như sư phụ Tần Hoài Chương của mình, không phải tà nhưng cũng không hoàn toàn chính, thậm chí sau nhiều năm ăn khổ trong giang hồ và trở thành thủ lĩnh Thiên Song thì càng lộ ra là một con dã thú khó có thể trấn áp, chắc chắn không phải thú nuôi có thể thuần hóa. Tấn vương có thể là chủ của con dã thú mạnh nhất ấy nhưng Ôn Khách Hành mới là dây xích kiềm chế sự điên cuồng của nó. Dây xích này biến mất thì có là chủ nhân cũng sẽ bị thương.

"Nói! Rốt cuộc ngươi lén lút qua lại với ai?!"

Tiếng roi vọt lại vang lên trong ngục thất tối tăm, Ôn Khách Hành tuy không đau tới mức đó nhưng vẫn hét lên như thực sự không chịu được, khóc lóc thảm thiết. Lâu lắm rồi y mới bị đánh roi, từ khi lột da lão Quỷ chủ đã không còn ai đủ sức dùng thứ đó trên người y, kể cả sau này đứt gãy kinh mạch thì cũng được Chu Tử Thư nâng như nâng trứng hứng như hứng hoa, trận đòn roi này quả thực có chút quá sức. Cơ mà Chu thủ lĩnh này vẫn mạnh miệng mềm lòng thôi, lực đạo phải nói là quá nhẹ so với sức mạnh thực sự của hắn.

Suy cho cùng hắn vẫn không nỡ.

Ôn Khách Hành cười thầm, y đã có thể nắm được A Nhứ cáo già trong tay thì A Nhứ trẻ tuổi này có là gì chứ? Khẽ trở mình như thể trốn tránh đòn giáng xuống, y cố ý để lộ vết cắn chói mắt trên cần cổ tựa bạch ngọc của mình, kích động Chu Tử Thư hơn nữa.

Hắn túm lấy y dộng thẳng lên bức tường gần đó, xé nát y phục để kiểm tra xem thân thể y còn có dấu vết nào khác nữa không. Đôi mắt của hắn rà soát từng ngóc ngách trên làn da nõn nà của y, tới phần giữa hai chân đã ướt đẫm dâm dịch thì khựng lại trước khi tức giận đánh lên bờ mông trắng đến đỏ bừng.

"Ăn đau mà vẫn có thể chảy đầy nước thế này? Vô liêm sỉ!" – Nghĩ đến việc có kẻ đã động tay lên trân bảo này, Chu Tử Thư chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống tên khốn khiếp ấy. Kèm theo đó chính là khao khát đánh dấu chủ quyền ngập tràn tâm trí, hắn điên cuồng áp y lên tường tự giải phóng bản thân theo đuổi dục vọng.

"Á—!!!"

Ôn Khách Hành cào lên tường mong giảm bớt khoái cảm cùng đau đớn quá mức, tay còn lại bám chặt lấy vòng ôm của Chu Tử Thư như một cách cầu xin. Bị kẹp giữa lồng ngực nóng bỏng của hắn và bức tường lạnh buốt khiến y khó thở, đầu óc quay cuồng theo từng cú đâm sâu như muốn xuyên thủng mình, "Thủ... thủ lĩ— ỐI!!!"

Sau đó một chữ cũng không nói nổi nữa, bị môi lưỡi cùng côn thịt của Chu Tử Thư luân phiên bịt kín, tới khi bị ôm về phòng thì trong miệng đã trở nên tê dại không thể khép lại như huyệt động bên dưới, cứ mở ra mặc kệ đủ loại dịch thể chảy ra ngoài.

Những người canh giữ y bị tra khảo một lượt, quỳ bên ngoài chịu đánh còn dã man hơn Ôn Khách Hành nhiều, y cũng chỉ có thể thầm xin lỗi họ trong lòng, vì đại cục nên các ngươi chịu khó chút nhé. Nằm trên giường giả vờ bất tỉnh, y nghe được tiếng bẩm báo từ một thuộc hạ của Chu Tử Thư sau tấm màn giường đỏ rực.

"Là... là vương gia lúc chiều có ghé qua, sau đó nói không cần cho thủ lĩnh biết vì đằng nào cũng sẽ triệu kiến thủ lĩnh sau..."

"Vương gia?"

Thỉnh thoảng việc này vẫn xảy ra, Tấn vương theo thói quen có ghé qua chờ Chu Tử Thư hoàn thành nhiệm vụ dài ngày nào đó về để nghe báo cáo. Có những lúc xảy ra chuyện đột xuất Chu Tử Thư không về kịp hoặc vương phủ có vấn đề thì Tấn vương cũng sẽ rời đi và để lại câu như thế.

Tuy nhiên lần này Ôn Khách Hành đã dùng chút tiểu xảo gây rắc rối bên phía vương phủ, Tấn vương sẽ không hết bận ngay được để triệu kiến Chu Tử Thư như mọi khi. Cộng thêm với vết răng cắn không rõ trên cổ Ôn Khách Hành, Chu Tử Thư nhất định sẽ vì ghen tuông mà để mắt tới hành động của Tấn vương.

Chỉ cần hắn chú ý, nhất định sẽ tìm ra điểm kì lạ. Một khi phát giác ra mưu đồ thật sự của ông ta, Chu Tử Thư sẽ tự biết phải làm gì.

Ôn Khách Hành nhắm mắt lại, an tâm chìm vào giấc ngủ.

Đợi khi tỉnh dậy, đã nằm trong vòng tay của A Nhứ nhà mình.

"Vi phu còn tưởng nương tử lưu luyến trai trẻ không về nữa chứ."

Ôn Khách Hành bật cười, nhéo má hắn, "Chu thủ lĩnh sao so được với Chu tướng công của ta? Tốt xấu gì cũng không tràn trề tinh lực được như huynh."

"Tạm bỏ qua tội dụ dỗ nam nhân ngây thơ chưa trải sự đời là vì muốn cứu ta đi, tuy nhiên cái vết cắn kia phải làm rõ mới được."

Ai chưa trải sự đời cơ? A Nhứ huynh cũng vô sỉ quá rồi! Đã thế ta cho huynh đổ bình giấm này tới cuối đời luôn!

Ôn Khách Hành quyết định ngậm miệng không trả lời, dù sao A Nhứ của y cũng sẽ không nỡ mạnh tay với y đâu. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net