204. Chu Tử Thư x Ôn Khách Hành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả req cho @toruko9, Ôn Khách Hành bị bắt vào Qủy Cốc một thời gian rồi được cứu ra, mọi người cùng cưng sủng giúp Ôn dần từ bỏ những thói quen ác độc ở Quỷ Cốc, trở lại làm tiểu Chân Diễn đáng yêu ngọt ngào ngày xưa.

***

Lúc Chu Tử Thư nghe tin đã tìm thấy được Chân Diễn, hắn đang thay mặt sư phụ đến Kính Hồ sơn trang theo lời mời của Ngũ Hồ Minh. Hắn lên ngựa chạy không nghỉ hai ngày thì về tới nơi, trong lòng vừa vui mừng vừa háo hức được gặp lại tiểu sư đệ đáng yêu mệnh khổ của mình.

Chân Diễn là con trai duy nhất của vợ chồng Thánh thủ, cũng là manh mối cuối cùng của chìa khóa Võ khố – kho báu mà người người trong giang hồ mơ ước. Chính vì quá nhiều kẻ dòm ngó thế nên dù có tiềm lực điều tra lớn mạnh của Tứ Quý sơn trang cũng không thể truy ra hung thủ đã bắt cóc Chân Diễn, cậu bé tội nghiệp cứ vậy mà biến mất khỏi nhân gian suốt năm năm trời. Không ngờ được cậu lại lạc vào Quỷ Cốc, trong thư báo là một cố nhân của vợ chồng Thánh thủ cứu được cậu ra ngoài.

"Đệ ấy chắc hẳn bị dọa sợ lắm." – Chu Tử Thư đau lòng nghĩ, cậu nhóc ấy ngây ngô và mít ướt, hắn trêu một chút cũng có thể khóc, nay lại một thân một mình trong cái nơi khủng khiếp như Quỷ Cốc, không biết đã rơi bao nhiêu nước mắt rồi? Hắn phải mua thật nhiều thứ mà cậu thích mới được, dỗ dành cậu như ngày xưa.

Nhưng lúc Chu Tử Thư trở về, sư đệ của hắn đã không còn là Chân Diễn ngày đó nữa. Bạch y cũ rướm đầy máu, quanh thân là sát khí dày đặc không hề phù hợp với độ tuổi của thiếu niên mười ba mười bốn, đôi mắt sắc nhọn quan sát mọi thứ cảnh giác cao độ như dã thú ở môi trường xa lạ nguy hiểm,... có nhìn thế nào cũng không thể liên tưởng tới tiểu Chân Diễn đơn thuần của quá khứ.

"Trang chủ... trang chủ vừa thấy cảnh này liền ngất xỉu, bệnh tình lại xấu đi." – Tất Trường Phong vội giải thích với Chu Tử Thư đang đứng như trời trồng trước cửa, đôi mắt ông cũng đỏ bừng vì không chịu nổi nỗi đau mấy ngày qua.

Tần Hoài Chương mấy năm gần đây bỗng trở bệnh nặng, may mà có vợ chồng Thánh thủ ở bên chạy chữa, đến hôm đón Chân Diễn về tưởng đã khỏe hẳn, vậy mà thấy Chân Diễn thành ra như vậy liền không chịu nổi đả kích. Nói gì đến sư phụ, bản thân Chu Tử Thư còn khó lòng trụ được.

"Đệ ấy... đệ ấy sao lại..."

"Hỉ Tang Quỷ từng được vợ chồng Thánh thủ cứu giúp đã luôn tìm cách đưa cậu ấy ra ngoài, ngặt nỗi lão Quỷ chủ giữ cậu ấy quá chặt, phải ngầm truyền tin ra nhờ trợ giúp. Bất kì ai nhập Quỷ Cốc đều phải uống một loại thuốc là Mạnh Bà Thang, bị bắt quên đi những kí ức tốt đẹp nhất. Hôm gặp lại cậu ấy còn chẳng nhận ra vợ chồng Ôn đại hiệp, đến tên của mình cậu ấy cũng đã từ bỏ, đổi thành Ôn Khách Hành. Nếu không phải Ôn phu nhân liều mình chịu một nhát kiếm ôm lấy cậu ấy, chưa chắc cậu ấy đã chịu theo chúng ta về."

"Hiện tại ngoại trừ Ôn phu nhân, chẳng ai lại gần được cậu ấy. Nhưng kể cả như vậy cậu ấy cũng không cho phu nhân động vào người, bộ quần áo đó mãi không thay được là vì thế."

Chu Tử Thư nghe xong bất giác rơi lệ, nhìn thiếu niên đang ở trong phòng kia không kiềm được muốn bước đến. Thiếu niên luôn cảnh giác lập tức cảm nhận được, thanh kiếm dính máu lập tức đưa lên thủ thế.

"Diễn Nhi, là ta đây, Chu Tử Thư, ta là sư huynh của đệ. Đệ từng gọi ta là Tử Thư ca ca..."

Ôn Khách Hành bật cười, thanh kiếm trong tay cứ thể đâm thẳng, may mà Chu Tử Thư tránh được. "Quỷ Treo Cổ, ngươi kiếm đâu ra cái xác đẹp hơn hẳn mọi khi thế này? Ngươi nghe lỏm được một tiếng Tử Thư ca ca của ta và dùng nó lừa ta một lần rồi, có thể lừa nổi ta lần nữa sao?"

"Tử Thư, cẩn thận!" – Ôn Như Ngọc từ đằng sau kéo Chu Tử Thư lùi lại, "Ở Quỷ Cốc có khá nhiều kẻ biết thuật dịch dung, dùng khuôn mặt của chúng ta hại thằng bé nhiều lần suýt mất mạng. Nó đã sớm không tin lời của bất kì ai rồi, con đừng liều lĩnh ép nó quá, càng không được để chính mình bị thương!"

Hôm gặp được Ôn Khách Hành, ông cũng hết sức giải thích cùng với La Phù Mộng và Cốc Diệu Diệu nhưng cậu không có chút lung lay nào, lạnh lùng tách xa khỏi họ. Diệu Diệu thê tử của ông quá thương con nên cứ xông vào ôm lấy nó, một kiếm xuyên qua vai, rốt cuộc làm nó run rẩy mất cảnh giác trước khi bị ông điểm huyệt ngất xỉu mới mang được người về. Tỉnh dậy nó vẫn trong trạng thái như vậy, tuy cho Diệu Diệu tới gần nhưng cũng không để bà đụng vào người, thật không biết làm sao mới phải.

Chu Tử Thư nhìn Ôn Khách Hành như con thú bị thương đang vật lộn phản kháng thì xót ruột, nghe thêm lời của cậu và Ôn Như Ngọc thì trái tim như bị bóp nát, khàn giọng gọi, "Diễn Nhi, đệ đang ở Tứ Quý sơn trang, đệ đã về nhà rồi!"

"Câm miệng! Dám mỉa mai ta như vậy là ngươi đã sẵn sàng đón nhận cái chết đau đớn nhất rồi đúng không?!"

Sát ý trong từng đường kiếm tăng cao, Chu Tử Thư thầm than xin lỗi trước khi dứt khoát ra một chưởng vào cánh tay của Ôn Khách Hành, tước vũ khí của cậu. Hắn ôm lấy cậu từ đằng sau mong cậu bình tĩnh lại, nhưng thật sự khó giữ được người đang tìm mọi cách giãy giụa trong lòng.

"Diễn Nhi, xin lỗi, là ta có lỗi với đệ, lẽ ra ta phải đưa đệ đi cùng luôn lúc đó! Cầu đệ, cho ta cơ hội sửa sai, cho chúng ta cơ hội được bù đắp cho đệ!"

Ôn Khách Hành vẫn gào thét không kiểm soát, không ngừng giãy giụa. Nhưng trong tiếng hét đó đã bắt đầu có chút nức nở, khóe mắt hơi hồng lên mờ sương nhưng cậu vẫn cố nuốt lại không để giọt lệ nào rơi xuống. "Ta sẽ không để ai giết ta, ta còn phải sống, ta còn phải gặp lại cha và nương, gặp lại sư phụ, cùng... Tử Thư ca ca..."

"Chúng ta đều ở đây rồi, Diễn Nhi. Đệ không cần phải sợ hãi nữa, chúng ta đều sẽ bảo vệ đệ."

"Không, tất cả chỉ là giấc mơ." – Ôn Khách Hành lắc đầu, "Ta sẽ gặp lại họ, nhưng họ không thể thấy ta. Họ không được thấy ta, không được!"

Như có gì đó kích động Ôn Khách Hành, cậu dồn toàn bộ sức lực đẩy Chu Tử Thư ra, nhặt lại thanh kiếm dưới đất chỉ vào hắn. Cả người cậu run rẩy nghiêng ngả như thân cây sắp đổ, đôi mắt sũng nước nhìn Chu Tử Thư chằm chằm, miệng lẩm bẩm liên tục tự trấn an bản thân rằng đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi.

"Diễn Nhi, đệ đang oán trách chúng ta sao? Oán trách chúng ta không bảo vệ tốt cho đệ cho nên mới không muốn chúng ta thấy đệ?"

"Không... đừng nói nữa!"

"Diễn Nhi, rốt cuộc con đang sợ hãi điều gì?" – Cốc Diệu Diệu nghe tiếng động lớn vội mặc kết vết thương chưa băng bó xong đã chạy ra, nhìn nhi tử chật vật khổ sở liền có dự cảm của một người mẹ. "Con tìm mọi cách sống sót để gặp lại chúng ta, nhưng không muốn chúng ta nhìn thấy con... con sợ hãi chúng ta?"

Bên vai Cốc Diệu Diệu máu thấm đỏ băng trắng, chảy xuống rải rác trên nền đất. Ôn Khách Hành nhìn cảnh tượng đó thì quỳ sụp xuống, lệ nóng tuôn trào chẳng thể kiềm lại. Mọi người xung quanh vội chạy đến xem cậu có bị sao không, Cốc Diệu Diệu thì ôm cậu thật chặt vào lòng vỗ về.

"Nương... nương... tay con đã dính máu, con đã giết người! Còn giết rất nhiều, rất nhiều..." – Cuối cùng Ôn Khách Hành cũng tin tưởng rằng mình đã thoát khỏi địa ngục kia, cảm xúc vỡ òa ra công phá toàn bộ lá chắn phòng vệ mà cậu dựng lên suốt mấy năm bị giam cầm tại Quỷ Cốc. "Bọn họ ép con, là bọn họ ép con! Sau đó... sau đó con đã biến thành một trong số chúng từ lúc nào không biết... làm ra những việc thật khủng khiếp... Nương, cha, con không muốn mọi người nhìn thấy con thế này... con đã trở thành một con quỷ rồi!"

"Không có chuyện đó, Diễn Nhi ngoan, con không phải quỷ, dù con có làm chuyện gì hay biến thành cái gì cũng mãi là nhi tử của ta."

"Diễn Nhi, đệ không phải quỷ, đệ là đệ tử của Tứ Quý sơn trang, và vĩnh viễn là như thế!" – Chu Tử Thư cuối cùng cũng hiểu sự giằng xé nãy giờ trong nội tâm của Ôn Khách Hành. Cậu muốn tin rằng mình đã được cứu khỏi địa ngục, nhưng càng không dám tin vì sợ mọi người sẽ ghét bỏ tình trạng hiện tại của mình. Mấy ngày qua cậu cứ tự nhốt mình tránh xa mọi thứ là vì thế.

Ôn Khách Hành khóc nức nở, mở miệng định nói gì đó thì đã phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh.

La Phù Mộng hốt hoảng kêu, "Không ổn! Mạnh Bà Thang phản phệ rồi! Mau đưa Diễn Nhi vào trong!"

Một bát Mạnh Bà Thang sẽ khiến ngươi quên đi chấp niệm nhất của bản thân. Nếu nhớ lại nhất định sẽ bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma nguy hiểm tới tính mạng! 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net