209. (ABO) Thái phó x Vương gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trả req cho MaiTroiNang, ABO hai người Chu Ôn ghét nhau nhưng vẫn phải lấy nhau vì Chu làm Ôn có bầu.

***

Tiểu thái tử Thành Lĩnh mới có mười tuổi đã đăng cơ kế vị, việc triều chính phải nhờ đến Thái phó Chu Tử Thư và hoàng thúc của mình là Thân vương Ôn Khách Hành phò tá. Ấu chúa vốn không phải vị trí dễ đảm nhận, làm ấu chúa dưới trướng hai đại ác ma càng khổ sở không nói nên lời.

Thành Lĩnh hiểu rõ Thái phó và hoàng thúc của mình đều là trung thần khảng khái, chí công vô tư, có họ bên cạnh thì cậu không cần lo sợ gì cả. Tuy vậy sự nghiêm khắc của họ cộng với mối bất hòa mãnh liệt giữa họ đôi khi lại ép cậu đến nghẹt thở, buồn rầu thở dài bên đống tấu chương cao ngất.

"Bệ hạ, người lại phiền lòng vì Thái phó và Vương gia sao?" – Thừa tướng Bắc Uyên kéo kéo khóe miệng làm như vô tình nói, "Bọn họ từ thời niên thiếu đã hay chành chọe như chó với mèo rồi, đến tầm tuổi này còn chưa thành gia lập thất nên càng khó tính và nóng nảy hơn."

"Thành gia lập thất..." – Tiểu hoàng đế hai mắt sáng bừng, "Đúng rồi, nếu trẫm có sư nương và hoàng thẩm, bọn họ nhất định sẽ khuyên can sư phó cùng sư thúc, hoặc vì mải mê chăm sóc con cái mà thả lỏng với trẫm hơn!"

Cảnh thừa tướng đắc ý cúi đầu hiến kế, "Nhưng nếu bất chợt đề cập thì không chắc họ sẽ đồng ý đâu. Bệ hạ hay nhắm vào tính hiếu thắng của họ, nếu họ biết đối phương sẽ thành thân trước mình nhất định sẽ không ngồi yên."

Thành Lĩnh thầm khen ý hay, hai người này luôn muốn tranh cao thấp ở tất cả mọi vấn đề, chắc chắn không chấp nhận được người kia hơn mình cái gì, sẽ tự giác đi tìm ý trung nhân ngay mà không cần ai nhúng tay.

Thế là tiểu hoàng đế ngây ngô nghe theo thừa tướng Cảnh Bắc Uyên mà thu thập rất nhiều tranh tuấn nam mỹ nữ, phân thành hai nhóm Càn Nguyên và Khôn Trạch. Cậu cố tình mở tranh của nhóm Càn Nguyên ra xem xét lúc nghe thái giám bẩm báo Thái phó tiến vào.

"Sư phó, khanh xem những người này không tệ chứ?" – Thành Lĩnh hào hứng trải các bức tranh ra, "Hoàng thúc của trẫm là Khôn Trạch có thân phận cao quý lại văn võ song toàn, phải là Càn Nguyên bậc nhất của Đại Khánh chúng ta mới xứng đôi. Nếu hoàng thúc mà ưng thì trẫm chọn vài người cùng gả vào ở rể trong vương phủ đều được."

"...Y muốn thành thân ư?"

"Hoàng thúc cũng đến tuổi rồi mà, trước đã đáp ứng rằng hoàng thẩm của người đều tùy ý trẫm chọn!"

Không phải Thành Lĩnh nói dối, cơ mà vụ này từ lâu lắc lắm rồi, lúc sinh thần bốn năm tuổi gì đó ngây thơ đòi Ôn Khách Hành giao hẹn vậy. Giờ chưa chắc Ôn Khách Hành còn nhớ đến nhưng tiểu hài tử như cậu không ngại ghi nhớ hộ.

Khuôn mặt luôn lãnh đạm của Chu Tử Thư bỗng chốc nhuộm thêm một tầng sương giá, khiến Thành Lĩnh run rẩy sợ hãi theo phản xạ. Có điều hắn cũng không bình luận gì, chỉ nói có việc gấp cần giải quyết nên cáo từ. Thành Lĩnh mừng thầm trong lòng, chắc là vội đi tìm người để thành thân! Mục tiêu của cậu sắp thực hiện được rồi!

Chu Tử Thư vừa đi thì Thành Lĩnh triệu Ôn Khách Hành vào cung, lần này là trải một dãy tranh Khôn Trạch. Ôn Khách Hành chưa hiểu chuyện gì, chỉ mỉm cười hỏi, "Tiểu Thành Lĩnh lớn rồi, muốn lập hậu nạp phi sao?"

"Ấy, hoàng thúc đừng nói vậy trẫm nhận không nổi đâu. Trong số này sẽ có sư nương tương lai của trẫm, sao có thể có ý đại nghịch bất đạo đó được."

"Sư... nương...?"

"Sư phó vừa ghé qua nói chuyện với trẫm xong, cũng coi như thành toàn cho câu nói Càn Nguyên lớn dựng vợ Khôn Trạch lớn gả chồng mà sư phó dạy ta."

Câu này cũng không có dối trá nha, Thành Lĩnh âm thầm toát mồ hôi, trẫm chỉ nói một câu có hai vế không liên quan đến nhau thôi, hoàng thúc có hiểu nhầm cũng không phải lỗi của trẫm!

Nụ cười trên miệng Ôn Khách Hành chợt cứng lại, trong đôi mắt xẹt qua một tia tức giận, sau đó cũng nói trong phủ có việc gấp phải cáo lui. Thành Lĩnh cảm thấy kế hoạch đã hoàn thành mỹ mãn, rung đùi đắc ý đi đi lại lại trong tẩm cung chờ đợi tin tức từ mấy ảnh vệ đã được mình sai đi hóng chuyện. Cơ mà hóng mãi hóng mãi cũng chẳng nhận được tin gì, thầm sợ hãi có khi nào bại lộ rồi không? Bọn họ chắc sẽ không đến tìm mình tính sổ chứ?

Thành Lĩnh mang tâm thế nơm nớp lo sợ đó mà thượng triều vào sáng hôm sau. Trái với tất cả những dự đoán của cậu, hai vị ác ma kia không hề phát giác ra mưu đồ kia của cậu, thậm chí còn thuận theo hơi quá đà.

Chu Tử Thư đứng ra trước, một sớ dài hạch tội một loạt Càn Nguyên không tuân thủ Càn Nguyên đức, lợi dụng thân phận Càn Nguyên mà gây ra nhiều việc bất công cần cho sung quân rèn luyện đền bù hoặc đóng cửa ở nhà tự sám hối. Mà những Càn Nguyên này, đều là những người trong đống tranh hôm qua cậu cho Chu Tử Thư xem!

Sau lại tới Ôn Khách Hành, không như khí thế hùng hổ đầy sát khí của Chu Tử Thư, y rất nhẹ nhàng văn nhã mà ca ngợi những Khôn Trạch trong tranh hôm qua, khen tấm tắc không hết lời. Hết khoản tâng bốc thì mới bắt đầu kể những câu chuyện xung quanh họ khi y giả trang thị sát dân tình, rất nhiều bí mật được lộ ra, và hầu như số Khôn Trạch nọ đều có tình lang đã trao tín vật, khẩn cầu hoàng thượng ban hôn. Còn lại hai Khôn Trạch tài đức vẹn toàn, y đề nghị hoàng thượng cân nhắc nạp vào hậu cung.

Quan lại trong triều vì việc này mà quỳ gối khóc than trước hoàng đế, không hiểu vì sao nằm không cũng trúng đạn, tự dưng con cái nhà mình toàn các quân cờ chính trị đem lại lợi ích cho gia tộc lại bị bới móc đời tư, sau vụ này sẽ trở nên vô dụng hết uổng công bọn họ bồi dưỡng.

Cảnh thừa tướng an ủi Thành Lĩnh, "Có lẽ vì không muốn thua nên họ mới chặn trước các đối tượng thành thân của đối phương. Bệ hạ nếu tin tưởng thần thì cho thần mượn mấy ảnh vệ của ngài đi, thần sẽ giúp ngài giải quyết mối suy tư này."

Thành Lĩnh đã quá phiền lòng với mớ rắc rối hiện tại, cảm thấy cứ để Cảnh thừa tướng xử lý xem sao, dù gì đám ảnh vệ cũng sẽ không làm hại tới ai mà không có lệnh của cậu, chạy chút việc cho thừa tướng thôi mà.

Cơ mà ngày hôm sau không thấy cả sư phó và hoàng thúc của cậu vào triều, cậu hoảng hốt giữ Cảnh Bắc Uyên lại hỏi chuyện, cũng một mực tra khảo đám ảnh vệ nhưng ai cũng câm như hến, có một ảnh vệ nhỏ tuổi chỉ lớn hơn cậu một chút thậm chí còn đỏ mặt tía tai. Phản rồi! Các ngươi dám làm hại sư phó và hoàng thúc của trẫm, trẫm sẽ chém đầu hết!

Cảnh Bắc Uyên ra vẻ thở dài não nề, "Vi thần chẳng qua chỉ muốn họ ngồi xuống bình tĩnh giải quyết khúc mắc, ai ngờ quá vài tuần rượu thì họ đều say, vi thần quay lại sau khi ra ngoài gọi người hầu đưa họ về thì đã không thấy họ đâu."

Cả Thái phó và Vương gia đều có ảnh vệ, cơ mà đã bị đám ảnh vệ của hoàng đế (mà Bắc Uyên mượn tạm) kéo đi chỗ khác, không có ở hiện trường để xử lí tình huống. Tóm lại là họ đã cho người đi tìm, cơ mà không kịp...

Vương gia phát tình bất ngờ không theo lịch, rượu say lại câu mất thần trí của Thái phó, Càn Nguyên với Khôn Trạch ở riêng một mình trong phòng kín... đại khái là, ít nhất một tuần nữa họ mới có thể tỉnh táo lại ra ngoài.

"Khanh... Khanh lặp lại lần nữa?!"

"Ván đã đóng thuyền, thần khẩn cầu bệ hạ ban hôn cho Thái phó cùng Vương gia!"

Thành Lĩnh giờ phút này chỉ muốn đập thẳng đầu vào cái cột hoa văn rồng chạm trổ kia để xóa bỏ sự tồn tại của mình. Sư phó với hoàng thúc ghét nhau như thế, cậu lại còn tiếp tay ép họ thành thân... này... họ không ăn thịt cậu mới lạ đó!!!

Thành Lĩnh còn đang định nói để tìm cách khác thì đã thấy lão vương gia vương phi cùng phụ mẫu của Thái phó hớt hải chạy vào khóc lóc, nói nhất định phải ban hôn cho hai người sớm để tránh điều tiếng. Song thân đã lên tiếng rồi, Thành Lĩnh còn có thể làm gì? Liền nhắm mắt nhắm mũi gật đầu, soạn thánh chỉ và ban ngay vào ngày đầu tiên hai người rời khỏi phòng.

Hai người như chó với mèo lại gan lớn xông thẳng vào chính điện từ chối ban hôn, Ôn Khách Hành còn chắc nịch nói y không cần chịu trách nhiệm, Khôn Trạch ở vị trí của y muốn bao nhiêu Càn Nguyên mà không được, cần gì đến kẻ-khó-ưa-nào-đó. Chu Tử Thư cũng không vừa, nói cái gì mà bồi thường danh tiết, sẵn sàng coi như đã qua một đời vợ, thành hôn rồi cũng sẽ hòa ly luôn thì không nhất thiết phải vướng vào tên-đáng-ghét-nọ.

Dù sao hai người đó cũng đang nhiếp chính, tiểu hoàng đế cũng đâu dám trừng phạt họ làm trái thánh chỉ, tạm định thời gian cho họ suy nghĩ thêm. Đây là ý của Bắc Uyên, Cảnh thừa tướng nói rằng cứ chờ hai tháng nữa tức khắc sẽ có cách giải quyết.

Thành Lĩnh rất nhanh được biết "cách giải quyết" này là gì. Càn Nguyên với Khôn Trạch đều khỏe mạnh trong tuổi tráng niên cần mẫn cày cuốc suốt một tuần, đương nhiên sẽ đơm hoa kết trái. Tin tức Vương gia mang thai đã sớm truyền khắp kinh thành.

Mẫu thân hai bên cuối cùng dùng đến quân bài dọa tự sát để uy hiếp hai cậu quý tử, rốt cuộc trói được chúng vào bái đường thành thân, thầm thở ra chờ đợi cháu mình ra đời.

***

Chu Tử Thư không biết có phải vì bảo thủ tuân theo quy tắc không mà thành thân xong đã giảm thiểu việc đối đầu với Ôn Khách Hành, việc này đương nhiên chọc giận Ôn Khách Hành, cơ mà dù có làm cách gì cũng không lay chuyển được suy nghĩ của hắn.

Y buồn bực bỏ ra ngoài dạo chơi cho đỡ chán, vướng vào một trận đánh nhau đến suýt động thai khí. Nếu là trước đây Chu Tử Thư nhất định sẽ móc mỉa y vài câu để họ đấu võ mồm, thế mà giờ hắn chỉ im lặng nghe thái y dặn dò sắc thuốc.

Tâm tính người mang thai nhạy cảm, Ôn Khách Hành không hiểu sao thấy ấm ức cực kì, vô thức rơi nước mắt. Chu Tử Thư thấy cảnh này liền hoảng hồn hỏi y bị làm sao, có đau bụng không.

"Ta cứ tưởng ngươi sẽ khác đám Càn Nguyên kia, không vì thân phận Khôn Trạch của ta mà khinh thường. Cuối cùng ngươi cũng chẳng khác gì." – Ôn Khách Hành nghiến răng nghiến lợi đẩy bàn tay của hắn đang đỡ mình ra.

"Ta... ta khinh thường ngài lúc nào chứ?"

"Từ sau khi thành thân ngươi đã đối xử với ta như đám Khôn Trạch ngoài kia rồi! Cố ý nhường nhịn ta, cái gì cũng thuận theo ý của ta chứ không nghiêm túc tranh giành như xưa. Chu Tử Thư, bản vương biết ngươi vì hài tử nhưng bản vương không cần sự thương hại đó!"

Chu Tử Thư lúng túng đáp, "Không phải thế... ta... ta cảm thấy lời ngài nói đúng nên không phản bác, đâu có nhường nhịn gì..."

"Trước đây ngươi không như vậy!"

"Trước... trước là ta có thành kiến nên mới thấy ý kiến nào của ngài cũng không ổn. Giờ ta ngẫm lại, đều thấy trùng khớp với ý tưởng của ta, chẳng qua cách giải quyết có chút bất đồng không đáng kể. Vương gia, ta không hề coi khinh ngài, ngài vẫn luôn là đối thủ mà Chu Tử Thư ta kính trọng nhất."

Ôn Khách Hành nghe thế cũng thấy thoải mái hơn, "Dù thế nào chúng ta cũng đều cùng phò tá bệ hạ, không thể cái gì cũng theo ý của ta được, ngươi vẫn phải dứt khoát như trước, chọn ra những cách làm tốt nhất xử lý chính vụ, tuyệt đối không được vì đứa bé mà nhẫn nhịn ta."

Tiên hoàng dù biết họ như nước với lửa cũng vẫn để lại di chiếu cho họ phò tá tiểu hoàng đế đăng cơ là vì không muốn quyền lực cùng cách nhìn tập trung duy nhất một hướng, cần cả hai bọn họ với nhiều góc nhìn khác nhau đem lại cho tiểu hoàng đế sự giáo dưỡng hoàn hảo nhất.

"Được, ta đáp ứng ngài."

"Rồi, ngươi lại sang bên kia ngủ đi, nếu cần sẽ gọi ngươi sau." – Mang thai thật sự phiền phức, thi thoảng rất cần tín hương của Càn Nguyên trấn an đứa bé quậy phá trong bụng.

Cơ mà Chu Tử Thư lại làm như không nghe thấy, lặng lẽ thoát y phục.

"Ngươi... ngươi làm gì đấy?!"

"Chỉ cung cấp tín hương bằng cách cắn vào dấu kết khế cũng được nhưng thường sẽ khiến hài tử không đủ khỏe mạnh, lại tác dụng ngắn cần cắn đi cắn lại tốn thời gian. Thái y nói rồi, truyền trực tiếp vẫn dồi dào dinh dưỡng và duy trì lâu hơn."

"...Không biết xấu hổ! Đăng đồ tử!!!" – Y theo phản xạ lùi sâu vào trong giường giơ chân đạp hắn, tiếc là cổ chân đã bị hắn nắm lấy tiện đà đè người xuống.

"Ầy, không phải vương gia mới nói ta không nên nhường nhịn ngài sao? Chọn cách giải quyết này tốt hơn."

"CHU TỬ THƯ! BUÔNG TA RA!!!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net