Hoàng Tử thất sủng và Quận Chúa ①

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta là tiểu quận chúa của Nguyệt quốc. Khắp kinh thành đều bảo, người có cuộc sống sung sướng nhất đất nước, chính là ta.

Cụ thể, mỗi sáng ta sẽ ngủ đến bảnh mắt, khi mặt trời đã lên cao đến cháy cái đỉnh đầu rồi, ta mới nhếch mông ngồi dậy. Vệ sinh xong, ta sẽ nhong nhong chạy đến phủ của cha ta lấy trộm vài lượng bạc, sau đó xuất cung đi mua kẹo mạch nha, chọc phá bá tánh, hoặc lâu lâu nổi hứng thì ở lì ngoài hoàng cung cả ngày trời, cho thúc thúc và phụ thân ta huy động cả kinh thành đi tìm chơi!

Rồi, sau khi bị bắt ép trở về cung rồi, ta sẽ đến chỗ thúc thúc chọc phá đồ đạc của ông ấy. Bởi thúc thúc là hoàng thượng, cho nên rất bận, vả lại ta cũng chẳng ưa tên thái giám thấy gớm bên cạnh ông, nên, chẳng dại khờ gì mà phá phách. Mắc công thúc thúc giận lên lại ra lệnh ném ta vô Đông cung chơi với Thái Tử Lạnh Lùng thì ta cắn lưỡi mất!

Ta tha cho thúc thúc, không có nghĩa là tha cho đồ đạc của người. Tỉ như hôm trước, ta chán quá nên lấy ngọc lưu ly của thúc ra chơi, quay cuồng làm sao mà viên ngọc rớt xuống sông trôi đi mất. Ta tiếc lắm, ta còn chưa đập nó ra mà sao nó lại trầm mình trước rồi? Thật là phí phạm! Đem đập thành mấy mảnh vụn li ti có phải đẹp không?

Mẫn Mẫn, nô tì của ta lo lắng lắm, chị ấy còn chuẩn bị cả đồ đạc đi khỏi cung cơ mà. Nhưng khi biết chuyện, thúc thúc chỉ phất tay, khịt mũi hai cái rồi nói:

"Kệ nó đi. Nó ngứa tay đấy. Thôi thì qua phủ Đại Tướng Quân lấy ngân lượng đền bù."

Thấy chưa, thúc không phạt ta!!!

Còn cha ta ấy hả, thì bỏ mặc ông ấy đi. Cha ta cũng chỉ cưới có mình mẹ ta, đến một người thiếp cũng không có. Cho nên, tiền bạc không cần phải chu cấp cho tam thê bảy thiếp, tất nhiên đầy phủ rồi. Để thúc thúc ta giúp ông ấy tiêu.

Lần khác, ta rủ Tam hoàng tử đi đốt hoàng bào của Hoàng thượng. Tam ca ca quả thật là nghĩa khí lắm, đưa ta vào chỗ ở của thúc thúc thì không nói, còn long trọng thề hẹn, có chuyện gì xảy ra, huynh ấy gánh hết. Hai đứa ta đốt đến cái lưng áo thì tên thái giám gớm ghiếc xuất hiện.

Bị bắt quả tang rồi!

Tam ca giữ đúng lời hứa, trước mặt Hoàng thượng một mực nhận mình làm. Ừ, huynh ấy đâu có trốn được. Dù gì huynh ấy cũng là người lấy áo cho ta, còn chỉ ta đốt như thế nào thì mau cháy nhất mà?

Nhưng thúc thúc ta là ai? Màn trẻ con này qua mắt được Người sao? Thúc thúc chẳng nói chẳng rằng, nhưng lại âm thầm sai người đốt hết tủ áo của ta. Ta tiếc đứt ruột, đồ mấy Hoàng tử tặng ta đẹp lắm...

Năm ta 14 tuổi, cha ta có việc phải thương lượng với Thuỷ Quốc, đem cả ta qua đó. Ta rất bực mình. Sang nước khác, ta sẽ phải ngoan ngoãn, thuỳ mị, không được manh động. Thế thì ngứa ngáy chết ta mất!

Ngày thứ hai ở Thuỷ Quốc, ta tìm được một người bạn. Hắn là Cửu Hoàng Tử của đất nước này - con út, cũng là người con ít được sủng ái nhất của nhà vua.

Lần đầu gặp hắn, hắn đang đứng bên Ngọc hồ ngắm cảnh vịnh thơ. Ta hí hửng đi nhè nhẹ đến sau lưng hắn, rồi dùng hết sức hét một tiếng to, hắn tất nhiên giật mình mà rớt xuống hồ. Ta khoái chí đứng trên bờ cười hô hố, liền bị hắn nắm lấy bắp chân kéo xuống luôn. Kết cục, lúc lên được bờ, thì cả hai đã ướt như chuột lột, bị Nhã Quý Phi, mẹ hắn, mắng cho một trận thấm thía.

Kể từ đó, ngày nào ta cũng đến rủ hắn đi chơi. Nhưng mà hắn khôn lắm, mấy trò chơi ngu của ta, hắn chẳng thèm dính dáng đến. Lúc đầu ta rất giận, nhưng sau khi nghe Mẫn Mẫn tỉ tỉ khuyên, ta lại thôi. Ừ, dù gì mẹ hắn cũng là Quý Phi thất sủng, bình thường hắn cũng chẳng được nhà vua yêu thích, mà giờ nghe theo ta đi phá phách, thì chẳng phải tự triệt đường sống của mẹ con hắn sao?

Và thế là, ta học hắn ngâm thơ, múa kiếm, nghe theo mẹ hắn học thêu khăn, đi đứng ăn mặc, thật chẳng khác gì lễ giáo của công chúa. Hừ, ta chỉ là quận chúa thôi, tha cho ta được không?

Mà không hiểu tại sao, hắn hiền hiền như vậy, lại có vẻ rất sủng ta, nhưng khi hắn giận, thì cứ áp bức sao sao ấy, khiến ta không thể cãi lời hắn được. Dấu hiệu cho biết hắn giận đó là, hắn sẽ im lặng nhìn chằm chằm ta, tay nắm chặt, cả ngày toả ra sát khí, khó ở khó gần. Mỗi khi như thế, ta sẽ lăng xăng chạy theo hắn, miệng cuống quýt nói xin lỗi, nấu cho hắn thật nhiều đồ ăn ngon, chờ đến khi hắn xoa đầu ta bảo lui, ta mới dễ thở được chút xíu.

Cha ta thấy con gái thay đổi, ngoan hiền dễ bảo như thế, thì xúc động lắm. Thế là, vừa chấm chấm nước mắt, cha ta vừa bảo, để thưởng cho ta, ông cho phép ta ở lại phủ của hắn luôn!

Ông trời ơi, ta không muốn! Ta nhớ bá tánh dễ bị bắt nạt của ta, nhớ mẫu thân, nhớ Tam ca nghĩa khí, nhớ cái Hoàng bào ta chưa kịp đốt xong!!! Cho ta về đi!!!

Vả lại, ở đây, ta... cũng... không thoải mái...

Ta lần đầu tiên cảm thấy thúc thúc chính là bầu trời, là tính mạng của ta. Ta liền ngoáy bút viết cho Người một bức thư, mong thúc khuyên cha ta ngưng kích động. Nào ngờ, thúc thúc lại gửi thư gửi gắm ta cho nhà vua Thuỷ Quốc. Bảo gì mà để ta ở đó như là một Sứ giả, học hỏi giao lưu văn hoá hai nước. Còn nữa, bảo ta cứ thoải mái ở đó chơi, khi nào thúc NHỚ, thì thúc gọi về.

Rồi xong, xác định ở lại đây đến mục xương rồi!

╯﹏╰

À, còn tên Cửu Hoàng Tử đáng ghét đó nữa. Ta thì buồn bã suy sụp thế này, mà hắn lại vui vẻ hí hứng thế kia, lâu lâu còn thoả mãn vuốt tóc ta nữa chứ!

Ta ở lại khiến hắn vui đến vậy sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net