Anh em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu vẫn luôn là người đuổi theo anh. Từ khi còn bé xíu,cậu đã không ngừng lẵng nhẵng theo anh hai mình, dù anh không hề thích. Lớn lên một tí, cậu lại trở thành ' bà bảo mẫu' - theo lời anh- chăm sóc anh, giám thị anh một cách thái qua. Cứ mãi theo đuôi anh như vậy, đến mức anh quen với cái đuôi là cậu. Anh dần chấp nhận, vui vẻ với cái cách cậu lo lắng cho mình, tự hào với sự quan tâm ấy.

Khi tình cảm ấy vượt lên trên cả tình anh em, anh đột ngột vứt bỏ nó. 

Anh đi du học. Bỏ cậu lại với lời giải thích rằng thứ tình cảm ấy chỉ là bồng bột nhất thời. Một lần đi, là bảy năm cách biệt. Lễ tết anh không về, chỉ video call. Anh hầu như bơ hết tin nhắn của cậu, không nhận một cuộc gọi nào. Cậu chán chường suy sụp, tuyệt vọng với tình cảm sai trái ấy, rồi từ bỏ. Cậu cưới vợ.

Ngày anh về nước là ngày cưới của cậu. Anh sinh viên ngây ngô ngày nào giờ trở thành bác sĩ ưu tú,cả người toát lên vẻ từng trải. Cậu mặc vest trắng đứng trên sân khấu, bên cạnh là cô dâu váy voan bồng bềnh. Anh đứng ở một góc xa xa, bộ vest đen gần như chìm vào không gian. Ánh đèn chiếu qua, cậu thấy anh cười thật hiền. 


Lúc cậu 35 tuổi, anh đã 40. Cả hai dần trở về mối quan hệ bình thường, chỉ là , vẫn có cái gì đó cồm cộm khó chịu. Một bữa, không chịu nổi, cậu hỏi anh:

    - Anh thấy.... chúng ta.... hồi nhỏ ấy.. là....là....

Anh nhếch mép trào phúng:

   - Là anh em.

Cả hai cùng im lặng. Anh tì người vào ban công, đôi mắt lấp lánh dõi về phía chân trời mịt mờ. Cậu nhìn anh thật lâu, thật lâu. Vẫn không thể đọc được đôi mắt thăm thẳm ấy. Cuối cùng, anh lặp lại, giọng chán chường:

   - Là anh em.

Cậu nhìn theo thân hình gầy gò của anh lướt qua, hoài nghi rằng anh đang ân hận. Cậu  bặm môi, đôi mắt ánh lên một tia dữ tợn. Dù sao thì, đâu thể sửa đổi được gì nữa.


Anh bước vào nghĩa trang ảm đạm, đặt một bó hoa lên mộ ba, cười khẽ:

   - Ba à, ba có vui không?






Thật lâu thật lâu trước đó, có một người cha nói với con trai:

    - Con à, dừng cái tình cảm ấy lại đi.

Người con trai mở to mắt kinh ngạc, nghe cha kể về một câu chuyện bí mật. Rằng anh không phải con ruột, mà là đứa trẻ mồ côi bên đường được nhặt về. Cha đã nuôi anh qua quãng thời gian nghèo khó, cho anh đi học dù gia đình không có ăn, đối xử công bằng với cả anh và người con trai ruột. Cuộc sống vất vả quá, mẹ mất vì lao lực. Bây giờ là lúc anh trả ơn cha mẹ nuôi. 

   - Xem như ta xin con, đừng để nó quấn quít con thêm nữa. Coi như là trả ơn cho bọn ta đi.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net