Một điếu thuốc (p5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tựa: Một điếu thuốc

Tác giả: Chu Tước Hận

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại đô thị, ngược luyến tàn tâm, xã hội đen

Người dịch: Bạch Nhật Mộng

Nguồn: http://tieba.baidu.com/f?kz=140005213
---------------------------------------------------
Bốn. Bí mật

Những đóa hoa hồng trong vườn đã nở hai lần, cũng đã tàn hai lần, thấm thoát Hàn Yên đã ở bên Trần Đồng hai năm. Hàn Yên có cao lên, nhưng cũng càng thêm ốm, khuôn mặt vẫn trắng trẻo như vậy, đôi mắt vẫn đen láy nhìn không thấy đáy, trong đó ba phần là ưu uất, bảy phần là dửng dưng. Trần Đồng ăn nói đi đứng gì đều thích dắt theo cậu ở bên mình, lúc vui còn kéo cậu vào lòng, sờ mó một cách lộ liễu, những người trong giới thường xem Hàn Yên là tình nhân của Trần Đồng. Người của Vân Long hội nghe nói vậy, chỉ khịt mũi cười nhạt: "Tình nhân? Nó là con chó của lão đại!"

Người trong Vân Long hội tuy coi thường Hàn Yên, nhưng cũng không dám làm gì ở trước mặt cậu, ai cũng đều biết, trên lưng Hàn Yên đã gánh ba mươi tám cái mạng. Trong hai năm này, Vân Long hội xử lý phản đồ, bắn chết địch thủ, thường đều là do Hàn Yên chấp hành. Lần nào Trần Đồng cũng nhốt Hàn Yên cùng tên tù đồ vào một căn phòng trống, trong súng của Hàn Yên vẫn luôn chỉ có một viên đạn, thế nhưng cứ mỗi lần đọ súng như vậy, người còn sống sót luôn là Hàn Yên. Lúc ban đầu, Hàn Yên còn bị vài vết thương nhẹ, nhưng tới sau này, thủ đoạn của cậu càng ngày càng độc ác, đường súng càng ngày càng chuẩn xác. Có một lần, thậm chí cậu đã bắn chết hai tên chỉ với một viên đạn. Người trong Vân Long hội thường ở sau lưng nói rằng: Đại ca đã nuôi con chó điên.

Thế nhưng Phan Trạch đán biết, Hàn Yên không phải là con chó điên, cậu chỉ là một đứa trẻ mười bảy tuổi mà thôi. Mỗi lần sau khi giết người, Hàn Yên không thể ăn cơm suốt mấy ngày liền, cậu cũng chưa từng quen với những chuyện giữa hai người đồng giới, dinh dưỡng không đủ, ưu uất mất ngủ trong thời gian dài luôn đi theo quấy nhiễu Hàn Yên. Lúc Trần Đồng không có ở đó, Hàn Yên thường ngồi trên bệ cửa sổ, lạnh lùng nhìn ra ngoài vườn, mỗi lần ngồi là hết cả ngày. Phan Trạch Đán thật sự sợ một hôm nào đó Hàn Yên sẽ gieo mình nhảy xuống, hắn uyển chuyển khuyên bảo Hàn Yên, nhưng Hàn Yên chỉ mỉm cười mà rằng: "Tôi chẳng làm chuyện khờ dại đâu. Cha mẹ đã cho tôi sinh mạng, bất kể có đau khổ thế nào thì vẫn luôn có ý nghĩa."

"Hay là để tôi đi tìm Trần Đồng nói chuyện xem sao." Phan Trạch Đán do dự mở lời.

"Bác sĩ Phan, cảm ơn ông." Hàn Yên lắc đầu, cởi nút áo sơ mi ra, trên khuôn ngực trắng ngần là hình xăm màu xanh sẫm xúc mục kinh tâm: một con giao long vẫy vùng trong đám mây, nó đang giương nanh múa vuốt, trông vô cùng dữ tợn. Phan Trạch Đán nhận ra, đây là biểu tượng của Vân Long hội.

"Quà sinh nhật mười sáu tuổi của ông ta cho tôi." Hàn Yên nhìn vào ngực mình, khóe miệng nhếch lên, giọng nói mang theo chút cay đắng: "Mang theo nó, gánh trên lưng nhiều vụ án mạng như thế, cho dù là bước được khỏi cánh cửa này thì liệu tôi có thể đi đâu nữa? Bác sĩ Phan, ông hiểu rất rõ rằng ông ta sẽ không buông tha cho tôi." Hàn Yên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phan Trạch Đán: "Sao ông ta lại hận tôi đến vậy? Sao lại hận cha tôi đến vậy?"

Phan Trạch Đán lắc đầu: "Tôi không biết, ngoài trừ Trần Đồng chỉ e không có mấy ai biết được."

Nửa đêm, Hàn Yên nằm sấp trên giường, khuôn mặt Trần Đồng gần trong gang tấc, cho dù là lúc đang ngủ thì người đàn ông này vẫn chau mày lại, môi mím chặt, thần tình lãnh khốc cứ như một pho tượng được chạm từ đá. Hàn Yên giơ ra một ngón tay, men theo xương lông mày của Trần Đồng lặng lẽ trượt đi, ngay cả thành lũy kiên cố nhất cũng sẽ có lỗ hổng, Hàn Yên không tin Trần Đồng hoàn toàn không mắc sai lầm nào, cũng có thể bí mật của Trần Đồng chính là một lỗ hỏng. Bỗng dưng ngón tay bị bắt lấy, ngay trước mặt cậu là một đôi mắt lạnh như băng. Môi bị bịt chặt, đầu lưỡi nóng hổi sộc vào, người đàn ông đè lên cậu, vững chải như một ngọn núi lớn, trong cơn đau như bị xé toạc, Hàn Yên nghe thấy Trần Đồng cảnh cáo: "An phận chút, đồ nhóc con, an phận chút."

Hàn Yên không muốn an phận, cậu không muốn cả cuộc đời đều phải sống trong địa ngục. Hàn Yên hiểu rất rõ, cậu muốn chống lại Trần Đồng thì chẳng khác gì con kiến muốn lay cái cây, thế nhưng cậu vẫn muốn thử một lần. Thứ Hàn Yên có là lòng nhẫn nại và cả khối thời gian, cậu tin rằng chỉ cần có đủ kiên trì, bất cứ việc gì cũng sẽ có ngày được phơi bày ra ánh sáng, thế nhưng Hàn Yên không thể ngờ rằng ngày đó lại đến nhanh như vậy.

Đó là hoàng hôn một ngày tháng mười, Trần Đồng đang ở trong tòa nhà văn phòng này cùng lão đại ở Đông thành bàn chuyện mua bán, chiếc Lincoln dừng lại trước cổng tòa nhà, Hàn Yên tựa người vào ghế sau, mắt nhắm nghiền, chốc nữa Trần Đồng muốn đưa cậu đến hộp đêm, một đêm u ám đang chờ cậu.

"Anh Đồng! Anh Đồng!"

Có người đập vào cửa kính xe, tài xế A Đường chán nản hạ cửa kính xe xuống, một khuôn mặt trắng xanh kề sát đến, những ngón tay run run cùng đôi mắt vô hồn đã nói cho ta biết: Người này đã bị nghiện rất nặng

"Làm gì vậy?" A Đường liếc hắn.

"Là xe của anh Đồng phải không? Anh Đồng có đây không? Tôi là người quen trước kia của anh ấy ......" Người đàn ông vừa chui đầu qua cửa kính xe đã bị A Đường đẩy mạnh ra ngoài. Ông ta giật mình rồi chuyển sang giận dữ: "Mày dám đẩy tao! Lúc tao quen anh Đồng còn chưa có mày nữa là! Anh Đồng, tôi tìm thấy Tô Đoán rồi! Anh Đồng!"

"Đồ khùng!" A Đường nâng kính xe lên, "Giỡn mặt à!"

"Tô Đoán là?"

"Người anh em đã qua đời của đại ca, năm xưa ba người chúng tôi đã từng cùng nhau ngồi tù. Chỉ là anh Đoán mất sớm, nếu không phải vì anh ấy, thì anh Đồng cũng chẳng hận cậu đến vậy ......" A Đường đột nhiên im bặt như đã nhận ra mình nói hớ. Phản chiếu trong tấm kính chiếu hậu, Hàn Yên lẳng lặng quay đầu về phía khác, làm như không nghe thấy gì hết.

Ba ngày sau, Hàn Yên tìm thấy tên nghiện kia ở trong con ngõ hẹp ở gần tòa nhà ấy và chặn đường hắn. Hàn Yên móc hết tất cả tiền mình có ra vẫn không thể từ miệng hắn ta biết được tung tích của Tô Đoán. Hàn Yên thở dài, rồi đột ngột bóp lấy cổ họng của hắn: "Tôi không có thời gian cũng không đủ kiên nhẫn, đừng có ép tôi."

Dù là tên nghiện thì cũng biết tiếc tính mạng mình chứ, đi theo địa chỉ mà đối phương đưa, Hàn Yên tìm đến được căn nhà lụp xụp mà Tô Đoán đang ở nhờ, cậu đẩy cánh cửa gỗ ra, tiếng chiếc xe lăn vang lên "ken két", người đàn ông trên chiếc xe lăn ngẩng đầu nhìn cậu, vẻ mặt thắc mắc: "Cậu tìm ai?"

Cây dao găm kề bên cổ Tô Đoán, Hàn Yên nhìn chằm chằm vào hắn: "Xin lỗi, nhưng tôi cần sự giúp đỡ của ông."

Tô Đoán thản nhiên đẩy cây dao ra: "Tiền nằm trong ngăn kéo tủ thứ hai."

"Tôi không cần tiền, tôi chỉ cần ông theo tôi đi gặp Trần Đồng nói vài lời." Hàn Yên kéo vạt áo sơ mi xuống, để lộ hình xăm biểu tượng của Vân Long hội.

Khóe mắt Tô Đoán khẽ giật: "Cậu là ai?" Rồi hắn lại lập tức lắc đầu: "Không cần phải nói tôi biết, tôi không muốn nghe. Tô Đoán đã chết rồi, tôi chỉ là một phế nhân, tôi chẳng còn can hệ gì đến những chuyện ân oán giang hồ, cũng chẳng muốn gặp lại Trần Đồng nữa."

"Nhưng nó liên quan đến tôi." Hàn Yên khụy người xuống, nhìn thẳng vào Tô Đoán: "Hai năm trước, Trần Đồng đã giết cha tôi. Trong hai năm này, tôi đã phải trải qua những tháng ngày như một con chó. Và tôi phải chịu đựng tất cả những điều đó điều là vì ông. Chẳng lẽ ông không thể cho tôi một lời giao phó sao?"

Tô Đoán lặng người nhìn Hàn Yên, hồi sau mới thở dài, hỏi: "Cậu năm nay nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy tuổi."

"Trời ạ." Tô Đoán lấy tay ấn lên trán: "Cha cậu là?"

"Hàn Cánh Đường."

Khóe miệng Tô Đoán méo xệch, rồi đột nhiên hắn phun ra tiếng cười lạnh: "Hàn Cánh Đường? Báo ứng! Cậu có biết hắn đã làm gì với Trần Đồng không?"

Hàn Yên lắc đầu: "Tôi lớn lên ở Anh quốc, vốn dĩ trước khi gặp Trần Đồng tôi không hề biết cha mình làm gì. Còn bây giờ, tôi là con chó của Trần đồng. Ông ta từng nói, suốt cuộc đời này cũng sẽ không buông tha cho tôi." Hàn Yên cười cay đắng, đôi mắt đen lay láy nhìn Tô Đoán chằm chằm: "Dù có oán hận gì đi chăng nữa thì có nhất thiết phải dùng cả một đời của tôi để đền trả không?"

"Cậu có biết hắn đã làm gì tôi không?" Hàn Yên cắn răng, cả người run cả lên: "Ông ấy ...... ông ấy ......", Hàn Yên chẳng thể thốt nên lời, Tô Đoán cũng không dám nhìn cậu, cậu chỉ mới mười bảy tuổi, chỉ là một đứa trẻ vộ tội mà thôi.

"Tôi đã chạy trốn khỏi nơi đó, nhưng tôi biết là mình sẽ không thể nào thoát được, khắp nơi đều là người của Vân Long hội, chẳng cần quá hai ngày là tôi sẽ bị bắt lại thôi. Tôi rất rõ việc Trần Đồng sẽ đối xử với mình ra sao, ông ta là một tên điên!" Hàn Yên ngẩng phắt mặt lên: "Làm ơn nói cho tôi biết! Tất cả những chuyện này là do đâu?"

Tô Đoán hít một hơi thật sâu, một lát sau mới khẽ lên tiếng: "Tôi quen Trần Đồng ở trong tù, năm ấy cậu ta là một sinh viên mới có mười tám tuổi thôi, bởi vì ngộ sát người cha của cô bạn gái mà bị tuyên án mười năm tù, cô bạn gái kia cũng bỏ cậu ta rồi." Tô Đoán nhìn Hàn Yên, ánh mắt dịu lại như đang nhìn một người khác: "Cậu ta khi ấy cũng có chút giống với cậu, xinh đẹp, phẫn nộ và luôn u sầu."

"Chúng tôi đã ở chung phòng giam trong suốt tám năm, đã trở thành những người anh em sống chết có nhau. Sau khi ra khỏi tù, tôi gia nhập Thanh Mộc hội rồi trở thành tay chân cho Hàn Cánh Đường, vừa kiếm tiền vừa đợi Trần Đồng. Hai năm sau, cuối cùng Trần đồng cũng được thả, cậu ta không chịu đi theo con đường xã hội đen, vừa làm khổ công vừa điều tra về vụ án mười năm trước, cậu ta luôn khăng khăng bảo rằng mình bị oan. Sau này cậu ta mới phát hiện ra rằng cha của cô bạn gái đó trong lúc làm ăn đã đắc tội người ta, vụ án năm ấy chính là do người đó giá họa cho cậu ta."

"Là cha tôi?" Hàn Yên hỏi.

Tô Đoán gật đầu: "Trần Đồng không kể với tôi về chuyện này, cậu ta một mình chạy đi tìm Hàn Cánh Đường tính sổ, kết quả tất nhiên là rất thê thảm." Tô Đoán nhìn thẳng vào Hàn Yên: "Cha cậu là tên ác quỷ, chỉ e là cậu chẳng thể nào tưởng tượng nổi những việc ông ta đã làm với Trần Đồng đâu."

"Tôi có thể." Hàn Yên cười lạnh, đúng vậy, đó cũng giống như những việc mà Trần Đồng đã làm với Hàn Yên. Số phận lại cứ thế luân hồi, quả đúng là báo ứng!

Tô Đoán sững người, hắn tiếp tục nói: "Đến lúc tôi biết chuyện thì năm ngày đã trôi qua rồi, tôi nghỉ đủ mọi cách để cứu Trần Đồng ra, đem cậu ta giấu đi. Tôi bảo cậu ta rằng, 'nếu như cậu không thể một đòn chắc thắng thì đừng có báo thù'. Không lâu sau người của Thanh Mộc hội bắt được tôi, cũng may là Trần Đồng không bị lộ."

"Bọn họ nói rằng ông đã chết rồi." Hàn Yên nói.

"Hàn Cánh Đường đúng là muốn giết tôi, nhưng ông ta càng muốn có được tung tích của Trần Đồng hơn." Tô Đoán giở tấm chăn lông phủ trên chân mình ra, từ đầu gối trở xuống trống hươ trống hoắc: "Đôi chân này đã được Hàn Cánh Đường cho người xẻo trong suốt ba ngày, mỗi lần chỉ cắt một lát mỏng." Tô Đoán cười lạnh: "Cái cảm giác ấy, cậu tưởng tượng được không?"

"Xin lỗi." Hàn Yên cúi gằm mặt.

"Thôi đi, liên quan gì đến cậu," Tô Đoán lắc đầu, "Hàn Cánh Đường đem mấy khúc xương của tôi quăng ra ngoài nhưng Trần Đồng vẫn không xuất hiện, từ đó tôi biết cuối cùng cậu ta cũng học biết cách nhẫn nại. Hàn Cánh Đường nhốt tôi lại trong vòng một năm, đến cuối cùng cũng buông tha cho tôi. Cha cậu dù nói thế nào thì cũng là người trong giang hồ, đối với những người cứng rắn thì ông ta vẫn kính trọng."

"Sao ông không đi tìm Trần Đồng?"

"Chỉ khi hận đã đủ sâu thì con người ta mới có thể trở nên mạnh mẽ hơn. Đối với cậu ta thì có lẽ tôi chết đi vẫn còn tốt hơn là sống như vậy."

"Không." Hàn Yên lắc đầu: "Ông yêu hắn ta, ông sợ hắn ta sẽ nhìn thấy cái dáng vẻ tàn tạ của mình."

"Tự cho mình là giỏi." Tô Đoán quay mặt đi nhìn sắc trời bên ngoài cửa sổ: "Cũng không còn sớm nữa, cậu đưa tôi đi gặp Trần Đồng. Ân oán của chúng ta cũng nên đến hồi kết rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net