[Diệp Hoàng] Everything seems so veiled and blue (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi xuất ngũ, Diệp Tu trở lại B thị làm việc cho công ty gia đình. Thân là tổng tài trong công ty, vài năm sau, một lần ra ngoài uống trà cùng đối tác, địa điểm chính là một cửa hàng nổi danh trong thương giới ở B thị vốn tấc đất tấc vàng. Kết thúc buổi hẹn cũng đã là chạng vạng, Diệp Tu lúc này một thân tây trang đoan chính vừa hút thuốc vừa nhàn nhã tản bộ, trong lúc vô ý thoáng nhìn qua một cửa hàng kim cương liền thấy được người quen – người từng là đội trưởng Vi Thảo, hiện tại đã hơn ba mươi tuổi, Vương Kiệt Hi. Vương Kiệt Hi xuất ngũ được một thời gian, bởi vì vẫn luôn đầu tư cổ phiếu cùng bất động sản nên sau khi xuất ngũ cuộc sống của hắn cũng thực dư dả nhàn nhã, cho dù ở B thị chất lượng cuộc sống cũng rất tốt.

Vì vậy, hai người từng là đại thần nổi tiếng trong giới eSport, hiện tại đang nhân mô nhân dạng ngồi trong cửa hàng Cartier hàn huyên, Diệp Tu chú ý tới nhẫn kết hôn trên ngón áp út của hắn, cười hì hì trêu chọc, kết hôn khi nào vậy? Không nói với mọi người một tiếng, dù sao cũng từng cùng nhau làm rạng danh đất nước, Mắt To tâm cậu bẩn thật đấy.

Kết hôn ở nước ngoài... Ân, y tương đối ngại người. Vương Kiệt Hi nở nụ cười nhàn nhạt nhìn nhân viên phục vụ đang đóng gói hộp nhung lại, trong hộp là chiếc đồng hồ được nạm một lớp kim cương lấp lóa ánh sáng vàng lam đặc biệt, tựa như những ngọn lửa nhảy nhót dưới ánh đèn. Vương Kiệt Hi rũ mắt nhìn chiếc đồng hồ, không biết đang suy nghĩ cái gì, ánh đèn điện vàng nhạt trên trần nhà rọi xuống khuôn mặt hắn, mấy chữ nhu tình như nước chắc cũng chỉ đến như vậy mà thôi.

Diệp Tu ý vị thâm trường suy đoán, Vương Kiệt Hi sau khi kết hôn nhất định sẽ là một ba ba rất có trách nhiệm, chính là mẫu nam nhân điển hình lên được phòng khách xuống được phòng bếp, có lẽ ngày thường còn có thể nấu cơm, đưa đón con đi học, nói không chừng còn mua cả một con mèo nhỏ cùng vợ nuôi dưỡng. Diệp Tu nghĩ tới hình ảnh người chồng mẫu mực ấy, không khỏi cười đến vui vẻ, khi nào rảnh cùng ăn một bữa cơm, nhân tiện gặp mặt phu nhân của cậu luôn.

Vương Kiệt Hi nghẹn lời một chút, tựa tiếu phi tiếu, không cự tuyệt nhưng cũng chẳng đồng ý.

Diệp Tu chỉ là thuận miệng trêu chọc, chuyện này hắn cũng chẳng để lâu trong lòng. Những tuyển thủ Vinh Quang cùng thế hệ với hắn đã xuất ngũ hết hôn có rất nhiều, thậm chí đều đã có con, chỉ có Diệp Tu đến giờ vẫn độc thân, bởi lẽ đối với hắn mà nói, bạn gái còn không quan trọng bằng thuốc lá đâu. Có điều người của Diệp gia không nhìn được hắn như vậy, hàng ngày khuyên nhủ hắn thành gia lập nghiệp, thậm chí còn sắp xếp để hắn đi xem mắt, rốt cuộc điểm hẹn lại là quán cà phê gần địa điểm mà liên minh chuẩn bị tổ chức tụ hội kỷ niệm xx năm ra mắt Vinh Quang.

Diệp Tu thầm nghĩ, hắn gặp được một người so với đối tượng xem mắt lại càng khiến hắn vui vẻ hơn. Đáng tiếc Diệp Tu thấy đối phương, đối phương lại không hề chú ý tới hắn.

Hắn miễn cưỡng ngồi nói chuyện cùng cô gái kia một lúc, cuối cùng buổi xem mắt hiển nhiên thất bại như lý thường, Diệp Tu rốt cuộc có thể đi tới trước mặt người kia, trong lòng lại có chút buồn cười: Trước đây hắn thấy tiểu thoại lao này đều theo phản xạ muốn đi đường vòng, không nghĩ tới cũng có một ngày chủ động tìm y.

Chỉ thấy trong một góc cửa hàng, có một người đang ngồi trên sofa nghịch điện thoại. Y cao một mét bảy sáu, khung xương cũng không lớn, ngồi trên sofa rộng như vậy lại có điểm nhỏ xinh. Y cúi đầu nhìn điện thoại, vô tình để lộ ra một mảnh gáy trắng tới mức muốn tỏa sáng, trên vai phủ kiện áo lông dài rộng, Diệp Tu không khỏi tưởng tưởng, chạm vào kiện áo lông kia hẳn là cực kì mềm mại ấm áp.

Hoàng Thiếu Thiên, sao em lại ở đây? Diệp Tu hỏi.

Hoàng Thiếu Thiên giật mình ngẩng đầu, thìa cà phê vẫn còn ngậm trong miệng, trong nháy mắt ấy Diệp Tu như cảm nhận được hương vị ôn nhu ngọt ngào phảng phất quanh đây. Vì sao Hoàng Thiếu Thiên một chút cũng không thay đổi đâu? Diệp Tu nghi hoặc, y vẫn là bộ dáng đáng yêu hoạt bát như trước đây, nụ cười vui vẻ trên khuôn mặt khiến người khác cảm thấy hoa mắt, ngay cả thanh âm trong trẻo cũng giống như thiếu niên bị thời gian bỏ quên mà chưa kịp trưởng thành, hai tiếng lão Diệp khiến trái tim Diệp Tu không khỏi đập mạnh một nhịp.

Hai người ngồi xuống hàn huyên rất nhiều chuyện, chuyện cuộc sống gần đây, chuyện Vinh Quang... Mấy năm không gặp, Hoàng Thiếu Thiên vẫn huyên náo ồn ào như cũ, chẳng hề chín chắn thêm chút nào, nói nhiều tới mức khiến người khác không biết phải chen miệng ra sao, tựa như chỉ có ở cạnh y, không khí sẽ chẳng thể nào lạnh xuống được. Trong lúc nói chuyện, y gọi một phần sanwich, lại chia thành hai nửa, dáng vẻ lười biếng giống hệt con mèo nhỏ đang tắm nắng, ngay cả thắt lưng cũng lười nâng lên. Y đưa một phần sanwich cho Diệp Tu, kem hoa quả chẳng may chảy xuống cổ tay, Hoàng Thiếu Thiên a một tiếng, theo bản năng vươn lưỡi liếm rớt.

Diệp Tu hơi nhíu mày, đáng yêu vẫn cứ đáng yêu, nhưng động tác như vậy đặt ở một nam nhân chừng ba mươi tuổi, ngược lại còn có thêm một loại phong tình liễm diễm khiến người ta miên man suy nghĩ, không chỉ là phong tình thông thường, còn vô thức toát ra cả hương sắc mê hoặc kiều mị. Diệp Tu cũng không phải thiếu niên chưa trải chuyện gì cũng không hiểu, hắn đột nhiên có trực giác, nhất cử nhất động của Hoàng Thiếu Thiên tựa như trở nên vô cùng thành thục, cảm giác thật giống kiều thê.

Hoàng Thiếu Thiên mấy năm nay là được phú thương bao dưỡng hay sao? Diệp Tu một đầu hắc tuyến, bị chính ý tưởng của mình làm cho buồn cười lại hoảng sợ. Còn đang muốn nói điều gì, nhân viên phục vụ đã tiến tới hỏi hai người có muốn gọi thêm điểm tâm không. Hoàng Thiếu Thiên nhìn thoáng qua đồng hồ, Diệp Tu lúc này mới chú ý tới đồng hồ y đeo là cùng một kiểu với mẫu Vương Kiệt Hi mua ngày ấy, đến giờ hắn vẫn nhớ rõ màu sắc đặc biệt của chiếc đồng hồ.

Tôi có hẹn, đi trước một bước. Hoàng Thiếu Thiên có điểm vội vàng.

Tìm được đường chứ? Có cần tôi dẫn em đến không? Diệp Tu hỏi.

Không cần không cần, mấy năm nay tôi đều ở B thị, đã quen tới không thể quen hơn rồi, Kiệt... Hoàng Thiếu Thiên ngừng lại một chút, cười nói, đối tượng của tôi ở là người ở đây, tôi cũng phải theo hắn thôi.

Biểu tình của Diệp Tu cứng lại, hắn ngây người nhìn y một hồi, em kết hôn?

Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, chờ tôi trở về sẽ chụp ảnh cưới gửi cho anh xem, hâm mộ chết anh!

Diệp Tu cười cười, vẻ mặt thản nhiên như thường, kỳ thật trong lòng không khỏi suy nghĩ lung tung, kết quả đến đêm liền mất ngủ. Hắn đột nhiên nhớ tới cách đây thật lâu, Hoàng Thiếu Thiên đến Hưng Hân chơi võng du, hai tay mặc găng lông thật dày, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi trong mũ trùm, thân hình mảnh khảnh chỉ hận không thể co lại thành một đoàn, lén lén lút lút nhìn đông nhìn tây, sau đó nhanh chóng đi về phía hắn, dáng vẻ y hệt một đứa bé lớn tuổi.

Hắn lại nghĩ đến Hoàng Thiếu Thiên đã kết hôn thế nào, nếu là những người khác hắn có thể thoải mái chúc phúc, cố tình người này lại là Hoàng Thiếu Thiên – đối phương ném xuống một câu, tôi đã kết hôn, hơn nữa còn sống ở B thị, sau đó liền không nói thêm nữa. Diệp Tu hoàn toàn không biết gì về chuyện này, hắn suy nghĩ thật lâu vẫn không tưởng tượng ra nữ nhân có thể khiến Hoàng Thiếu Thiên yêu thích sẽ là một người như thế nào. Hắn đợi thật lâu cũng không thấy Hoàng Thiếu Thiên gửi ảnh chụp tới, có lẽ trong lễ cưới y sẽ mặc lễ phục trắng đúng không?

Diệp Tu mở to mắt nhìn ảnh đại diện của Hoàng Thiếu Thiên, cuối cùng vẫn không mở box chat ra. Hắn không cảm thấy buồn ngủ, càng chẳng hiểu sao bản thân đột nhiên buồn bực như vậy.

Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Diệp Tu chợt mơ về khoảng thời gian ra nước ngoài thi đấu sớm chiều ở chung, Hoàng Thiếu Thiên nhuộm tóc thành màu nâu nhạt, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hắn, dáng vẻ ngoan ngoãn đáng yêu cực kì, nhưng thật ra y lại chính là người không thích nghe lời Diệp Tu nhất, nếu không phải đấu võ miệng với Trương Giai Nhạc chính là cãi nhau cùng Vương Kiệt Hi... Nhiều năm như vậy, hắn đã sớm không còn nhớ rõ lần cuối cùng gặp Hoàng Thiếu Thiên trước đây là khi nào, ấn tượng về giải đấu Vinh Quang thế giới cũng rất mờ nhạt, quá khứ như được phủ trong một màn sương mỏng, có thể là thời điểm ở sân bay xô bồ náo nhiệt, mọi người chào nhau cũng thật vội vàng, chỉ có kí ức về buổi chụp ảnh tuyên truyền mà liên minh tổ chức trước khi lên máy bay xuất ngoại là không thể quên được.

Khi đó Diệp Tu bị chính Diệp lão gia đá ra khỏi nhà, cùng một đám thanh niên trạch nam trạch nữ tụ họp nháo loạn vui vẻ. Trong buổi chụp ảnh tuyên truyền, Diệp Tu chụp mấy lần đều không đạt yêu cầu, đạo diễn vỗ vai hắn nói khí tràng cá nhân của hắn rất nhạt nhẽo, khiến người ta không cách nào chụp ra sinh động có hồn được, hy vọng Diệp Thần có thể xán lạn hoạt bát một chút, tốt nhất là vui vẻ phấn chấn để thể hiện mị lực tự tin của truyền kỳ một thế hệ eSport.

Chuyện này thật sự khó làm, Diệp Tu trước nay vẫn luôn một bộ lười biếng, để hắn trào phúng người ta còn được, tự dưng bây giờ làm ra dáng vẻ tươi cười lộ ra tám khỏa răng, có lẽ bảo hắn đi chết còn dễ hơn.

Vì chuyện này mà tới tận chiều tối vẫn chưa xong, Diệp Tu đã muốn bỏ cuộc nói có lẽ nên đổi người đi, thợ chụp ảnh cũng không biết phải làm sao, giữa lúc lại bên đang giằng co tìm biện pháp khác, Hoàng Thiếu Thiên vốn là người đầu tiên chụp xong hiện tại vẫn còn nán lại, quyết định tiến lên kéo tay Diệp Tu, cười hì hì nói với thợ chụp ảnh, không bằng để chúng tôi chụp chung, có người quen ở cạnh có lẽ lão Diệp sẽ thoải mái hơn.

Thợ chụp ảnh tính cách ôn hòa, cảm thấy có thêm sức sống thanh xuân của Hoàng Thiếu Thiên có lẽ cũng là một biện pháp tốt, miễn cưỡng thử lại một lần, không ngờ thành công ngoài mong đợi.

Hai người khi đối mặt khi dựa lưng, tay Diệp Tu ôm lấy bờ vai Hoàng Thiếu Thiên, hô hấp vô tình phả lên vành tai mẫn cảm của đối phương. Động tác của Diệp Tu chủ yếu đều có biên độ không lớn, thích ứng cũng tốt, không ai thấy vành tai Hoàng Thiếu Thiên dần dần đỏ lên.

Cứ như vậy chụp một tấm lại một tấm, đến bức ảnh cuối cùng cũng chỉ còn Diệp Tu và Hoàng Thiếu Thiên. Hai người thay trang phục rời khỏi studio, không còn tiếp xúc thân mật như ban nãy chụp ảnh nữa, nói chuyện cũng trở nên khách khí như bằng hữu bình thường. Mưa hè lắc rắc, tuy không lớn nhưng cũng đủ để mặt đường ướt đẫm, trên đường có mấy tài xế taxi vẫy tay hấp dẫn chú ý của hai người. Hoàng Thiếu Thiên không để ý lắm, hỏi Diệp Tu, anh muốn đi đâu ăn tối?

Diệp Tu cười cười khoát tay, hôm nay tôi phải về nhà, nếu không chỉ sợ lão nhân sẽ lải nhải suốt mấy ngày.

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nga một tiếng, cười nói không sao, tôi đi tìm những người khác, sau đó liền nhanh chóng xoay người đội mưa chạy đi...


Ban đêm yên tĩnh, Diệp Tu tâm huyết dâng trào mở ra một bức ảnh chụp – đây cũng là bức ảnh duy nhất hắn và Hoàng Thiếu Thiên chụp riêng hai người. Vốn bất đồng chiến đội, lại đều là nam nhân nên cũng không quá coi trọng chuyện này, Diệp Tu và mỗi thành viên Hưng Hân đều có rất nhiều ảnh lưu niệm, chỉ có với Hoàng Thiếu Thiên là tới tận khi xuất ngũ cũng không có ảnh chụp chung. Cho đến hôm nay sau khi cả hai người cùng xuất ngũ, Diệp Tu ở B thị gặp lại Hoàng Thiếu Thiên đã cùng người khác chụp ảnh kết hôn, có lẽ tại thời điểm này hắn mới thật sự hiểu được, thế nào gọi là phiền muộn.


Thật lâu thật lâu về sau, vào một buổi chiều trời mưa lạnh lẽo, Diệp Tu đi gặp đối tác trở về, xa xa thấy được Hoàng Thiếu Thiên đang đứng ở mái hiên dưới Quảng trường Tài chính, hình như đang chờ đợi ai. Y là người G thị, vốn rất sợ lạnh, khăn choàng len dày rộng quấn một vòng lại một vòng quanh cổ, chỉ có đôi mắt to tròn là sáng rực cả một góc trời ngày đông, cho dù nửa khuôn mặt đều bị che khuất vẫn cực kì hấp dẫn sự chú ý của người khác.

Thiếu Thiên. Diệp Tu cầm ô muốn tiến tới, lại ngây ngẩn nhìn y đột nhiên cong miệng chạy tới cạnh một nam nhân vóc dáng cao ngất, khí chất xuất chúng phi phàm. Bóng dáng kia Diệp Tu cảm thấy vô cùng quen thuộc, hắn nheo mắt lại, nhất thời sững sờ tại chỗ. Chỉ thấy Hoàng Thiếu Thiên than thở hai tiếng, hình như đang oán giận phải chờ lâu tay đều đông cứng, sau đó ngẩng đầu nhìn nam nhân, tựa như mèo nhỏ bị ủy khuất muốn được chủ nhân trấn an. Nam nhân mỉm cười ôn nhu nắm lấy tay y xoa xoa mấy cái, sau đó nhét vào túi áo choàng của mình. Trên tay Hoàng Thiếu Thiên đeo một chiếc đồng hồ, màu sắc kia thực đặc biệt, Diệp Tu thoáng thấy lớp kim cương phản chiếu ánh sáng vàng lam tinh tế theo động tác của y mà loang loáng di động, cuối cùng bị giấu trong túi áo nam nhân.

Diệp Tu chợt sáng tỏ, hắn đột nhiên hiểu ra tất cả mọi chuyện, có điều cũng giống như ngọn lửa bập bùng giữa mùa đông lạnh giá, ánh sáng chợt lóe lên rốt cuộc cũng tắt mất.

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net