chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bữa trưa hôm nay ăn ở nhà hàng cơm Tây ngay gần công ty, menu lại chỉ toàn là bít tết, thịt bò ... đối với một kẻ ít đi ăn nhà hàng như cậu nhìn cả ngày cũng chẳng biết gọi cái gì nên đành phải gọi món ăn giống với Nhiếp Gia Lập cho đỡ xấu hổ. Món ăn khai vị trước bữa ăn chính là Tống thang, Mông Mang hé cái miệng nhỏ xinh từng ngụm từng ngụm uống canh. Một bên lại phải ngồi nghe Mạc Vịnh Hân với Nhiếp Gia Lập bàn bạc công việc. Trong lòng tự cảm khái, đây đích thị là kẻ cuồng công việc mà, thời gian dành để ăn cơm cũng vẫn không quên công việc

(Tống thang: Món canh xuất xứ từ Nga, sau thay đổi theo phong cách ăn uống của người Thượng Hải, thành món ăn phổ biến. Nguyên liệu gồm: thịt bò, sốt cà chua, cà rốt, mầm cải, khoai tây, sữa, bột mì )

Nhìn bên ngoài thì có vẻ hai người bọn họ đang nghiêm túc bàn công việc, nhưng thực tế họ đang làm gì ? Nhiếp Gia Lập một mực vẫn chú ý đến nhất cử nhất động của Mông Manh.

Mông Manh có thói quen lúc uống canh hay cắn cắn cái thìa, thỉnh thoảng lại vươn cái lưỡi hồng hồng, mềm mại đàng yêu ra liếm, thật là vừa đáng yêu vừa khiêu khích nha. Đến Nhiếp lão đại trường phái cấm dục mà hầu kết còn phải trượt lên trượt xuống mấy lần. Mạc Vịnh Hân cũng muốn ngắm dáng vẻ uống canh của tiểu manh thụ lắm a, cơ mà thỉnh thoảng lại nhận thấy ánh mắt mang ý cảnh cáo "của riêng cấm nhìn" của lão đại phóng qua làm cô lại phải thôi. Này thật là keo kiệt quá nha, người ta nhìn một cái cũng không cho nữa.

Món chính vừa mang lên Mông Manh liền thấy choáng váng, nếu là bít tết thì tốt, nó là thị,nếu muốn ăn thì cắt cắt một chút là được rồi. Nhưng đằng này lại là sườn dê, món này vừa có xương lại còn chẳn biết theo cái trật tự gì, cậu làm thế nào để cắt đây?

Mông Manh rối rắm, ngẩng đầu trộm liếc mắt nhìn hai người đối diện. Mạc Vĩnh Hân gọi là bít tết, từng miếng từng miếng tao nhã cắt ra cho vào miệng. Còn lão đại mặt than món ăn giống mình như đúc mà động tác lại thuần thục, dùng dao đỉnh như đồ tể luôn. Chẳng lẽ mới là ngày đầu tiên đi làm, ăn cơm cùng cấp lại phải xấu mặt như vậy sao, Mông Manh đầy đau khổ cầm dao nĩa lên, thật cẩn thận mà "đối phó" với đống sườn dê trước mặt.

Ô, khối sườn lớn như vậy khó cắt quá đi, phải mạnh tay, mạnh tay, mạnh tay hơn nữa...... Ầm! Rốt cục, món điểm tâm ngọt đặt ngay gần đó, dưới sức "tàn bạo" của Tiểu Mông Manh mà hạ cánh an toàn trên mặt đất, nhà hàng đang im lặng đột ngột đánh cái "rầm".

Mông Manh thực xấu hổ mà, a, mất mặt quá đi!!! Hận không thể bỏ lại dao nĩa mà bỏ trốn a.

Nhiếp Gia Lập tựa hồ đoán trước sẽ xảy ra một màn này, gọi người phục vụ tới, dọn điểm tâm mới lên , còn mình thì đổi đĩa cho Mông Manh. Mông Manh sửng sốt một chút, nhìn thấy trước mặt mình là cái đĩa với sườn dê đã được cắt thành từng khối nhỏ. Lão đại lạnh lùng trông vậy mà cũng ôn nhu nha ....

Sau khi ý thức được mình vừa suy nghĩ cái gì, mặt Mông Manh bất giác đỏ hết cả lên, vùi đầu vào ăn cơm, tâm tư này phải thật cẩn thận che giấu đi mới được. Nhiếp Gia Lập ở bên kia thì vẫn cứ như bình thường mà thưởng thức món sườn vốn là của Mông Manh.

Toàn bộ quá trình, Mạc Vĩnh Hân đều thấy hết a, trong lòng thì cườ đầy mờ ám, thật không ngơ lão đại rốt cuộc cũng bắt đầu tấn công rồi, tiểu manh thụ cậu chờ bị tóm vào tay đi hahaha!

Mới ăn được một nửa, Mạc Vịnh Hân đột nhiên đứng dậy, nói là công ty có văn kiện khẩn cấp cầnphải xử lí ngay,nên phải quay về gấp. Mông Manh có chút kinh ngạc nhìn nhìn cái đĩa trống trơn của cô,rồi nhanajra mình còn hơn một phần ba chưa ăn hết mà lão đại ở bên kia cũng chưa có ăn xong. Ân, cũng chả phải việc của mìnhquan tâm làm chi , mà chấc hẳn là chị ấy phải có dạ dày "đặc biệt" lắm mới ăn nhanh như vậy.

Mà trong lúc đó, Mạc Vịnh Hân dẫm giày cao gót bước đi, tâm lại rối rắm vô cùng,nghĩ nghĩ, lão đại a, anh phải nắm chắc cơ hội này nha, tôi vì anh mà phải từ bỏ không ăn món điểm tâm ngọt yêu thích . Lão đại, chúc anh may mắn nha, em gái nhỏ đây đi về để còn đăng bài mới nữa.

Mạc Vịnh Hân vừa đi, không khí hai người liền trở nên tẻ nhạt, Mông Manh ngây ngốc nhìn Nhiếp Gia Lập cảm thấy thật la ngại ngùng. Một vị đương sự khác lại hoàn toàn không phát giác ra bầu không khí có chút kì lạ này:

"Ăn cơm đi, lát nữa tôi sẽ dẫn cậu đi dạo xung quanh công ty."

A, có phải mình nghe nhầm không? Lão đại mặt lạnh thanh âm càng ngày càng ôn nhu không ?

Ăn xong cơm trưa, Nhiếp Gia Lập cảm thấy tâm tình thật tốt liền mang theo tiểu manh thụ tản bộ về công ty. Thấy tiểu manh thụ vẫn có chút e ngại, sợ sệt trong lòng Nhiếp lão đại nghĩ cách làm thế nào mới có thể nhanh chóng làm thân đây?

"Nghe nói cậu là nhờ người xin vào?"

Nói xong Nhiếp Gia Lập lại ung dung nhìn tiểu manh thụ dần dần xấu hổ mà đỏ bừng hai bên tai.

"Vâng, bởi vì thành tích học tập của tôi không được tốt cho lắm,nên mẹ tôi lo tôi không có khả năng tìm được chỗ thực tập tốt nên ...."

Thật sự là thẳng thắn đến mức đáng yêu luôn , ân...... Nếu sau này lúc ở trên giường cũng thẳn thắn như vậy thì thật tốt.

"Anh đừng lo, tôi sẽ cố gắng hết sức làm việc mà."

Thấy cấp trên nhìn mình sắc mặt không đổi, Mông Manh nhanh chóng đưa ra quyết tâm của mình, còn làm bộ dạng hăng hái bừng bừng cũ mèm. Nhưng mà cậu cư nhiên cho rằng Nhiếp Gia Lập thực sự là kẻ sắc mặt vạn năm không đổi ư ? Rõ ràng là chính mình muốn đi tìm bất mãn mà.

"Không sao, chỉ cần cậu muốn học hỏi , tôi nhất định sẽ chỉ dẫn cậu thật tốt."

Khụ, cũng bao gồm cả kỹ xảo trên giường......

Tuy rằng suy nghĩ trong lòng hai người khác xa nhau, nhưng vài câu trò chuyện trò ngắn ngủi tựa hồ đã đem khoảng cách giữa hai người kéo lại gần hơn .

Tay Nhiếp Gia Lập thật tự nhiên mà quàng trên vai Mông Manh, nghiêng đầu một chút còn có thể thấy được lớp lông tơ thật nhỏ thật mềm trên da cậu, ân, có chút giống với ... trái đào mật. Thật muốn cắn một ngụm nha!!!!

"Ah, gần công ty có Starbucks nha!!!" Đang đắm chìm trong ảo tưởngcủa chính bản thân mình, Nhiếp Gia Lập khi nghe Mong Manh noi liền nhanh chóng trở về hiện tại:

"Đúng vậy, cậu thích sao?"

Nói xong ở trong lòng liền thở dài, cứ như vậy, hình tượng lạnh lùng của mình sẽ khó giữ được mất.

"Ân, tôi thích uống chút gì đó lành lạnh vào buổi trưa, mùa đông lại thích uống đồ gì đó ấm một chút, mùa hè thì uống đá, thích nhất là vị xoài a."

Nhắc tới thứ mình thích, trông tiểu Mông Manh thực sự cảm thấy rất vui vẻ.

"Không thích cà phê sao?"

Còn tưởng rằng cậu ấy nói thích Starbucks là nói thích cà phê ở đó, kết quả lại là một người chỉ thích ăn đồ ngọt.

"Cũng bình thường, tôi không ghét cà phê, nhưng mà tôi có hơi mẫn cảm với nó, uống nhiều một chút liền cảm thấy bạn thân có chút khó chịu. Vây chắc anh thích uống cà phê lắm ha?"

"Sao cậu lại hỏi vậy?"

"Ân...."

Mông Manh do dự một chút, có chút thoáng buồn nói:

"Những người có thân phận như anh chẳng phải đều phần lớn thích cà phê hay sao?"

Xem ra là đứa nhỏ dễ thương này nhất định đã bị nhiễm tiểu thuyết ba xu kia độc hại rồi.

"Cũng không phải rất thích đâu, tôi vẫn thích uống hồng trà hơn."

U'bq




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net