Em Nhất Định Phải Nhớ Rõ Anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Hana

A 1

Ngày gặp được Thẩm Gia Niên, mặt trời phá lệ chói sáng. Trước đó, Nam Kinh đã có một tuần lễ mưa ảm đạm, ngày hôm đó lại trời quang mây tạnh, thời tiết cực kỳ tốt. Mặt trời quá sáng lạn, không khí quá lạ lẫm, khác hoàn toàn với mùa đông lạnh lẽo ở Nam Kinh, khác biệt hoàn toàn với không khí nặng nề bình thường, điều này làm cho tôi một lần nữa hoài nghi không biết trí nhớ của tôi về ngày đó có phải đã xảy ra vấn đề gì không.

Ngày tết Nguyên Đán, trường học cho nghỉ ba ngày, tôi lợi dụng lúc này tìm một công việc làm thêm tại một cửa hàng tạp hoá lớn để kiếm chút tiền tiêu.

Sáng sớm đến làm, cùng với những người khác sẵn sàng chiến đấu. Sau một lúc nói chuyện tôi mới biết, thì ra mình là nhân viên nữ nhỏ tuổi nhất. Những người khác đều đã là sinh viên, chỉ có mình tôi còn học cấp ba. Mấy chị ấy đều rất kinh ngạc hỏi tôi vì sao lại đi làm thêm, học tập không quan trọng sao? Tôi chỉ cười không nói gì. Học tập đương nhiên quan trọng, có điều đối với tôi vấn đề học phí càng quan trọng hơn.

Đang lúc bận rộn trước giờ mở cửa, một người bỗng vỗ vai tôi, quay đầu lại, tôi liền bắt hặp một đôi mắt sáng trong. Anh lạnh lùng hỏi "xin hỏi, toilet đi hướng nào?" Giọng nói trầm thấp dễ nghe. Tôi chỉ về phía sau nói "đi vào, quẹo phải." Sau đó anh gật đầu và đi về phía đó. Mà tôi lại đứng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào bóng lưng của anh rất lâu, cho đến khi có một chị khác lại gọi tôi mới định thần lại.

Thật không ngờ, đi kiếm tiền, cũng có thể gặp mỹ nam.

Về sau tôi từng hỏi Thẩm Gia Niên, "vì sao lần đầu gặp mặt anh lại bày ra bộ mặt lạnh lùng với em như vậy, hại em còn tưởng rằng mình gặp được một soái ca với hình tượng lạnh lùng, hái trúng hoa si." Anh cười hì hì trả lời tôi, "em vốn là đồ háo sắc. Anh sáng sớm mới ngồi xe bus thì đau bụng, vốn nghĩ chỉ mười phút nữa là đến cửa hàng sẽ đi toilet, ai ngờ gặp đúng lúc tắc đường, chiếm của anh nửa giờ, anh nhịn gần chết, thật vất vả đến được thì lập tức phải đi toilet a."

Đúng vậy, bạn đã đoán đúng, Thẩm Gia Niên đúng là đến bách hoá làm thêm. Có điều, anh làm với thân phận là một ảo thuật gia. Công ty bách hoá vì muốn thúc đẩy tiêu thụ nên ngày đó không chỉ có bầy quầy hàng bên ngoài, mà còn có sân khấu lộ thiên, mời một số người tới biểu diễn, mà Thẩm Gia Niên ngày đó chính là đến để biểu diễn ảo thuật.

Hôn đó, Thẩm Gia Niên mặc một bộ quần áo màu trắng, ngọc thụ lâm phong đứng ở trên sân khấu, biến hoá một đống ảo thuật, mọi người phía dưới không ngừng vỗ tay khen ngợi. Về sau lúc nghỉ ngơi, còn có mấy chị khác muốn Thẩm Gia Niên làm vài trò ảo thuật, mọi người đều vây quanh Thẩm Gia Niên, có điều không một ai có thể phát hiện ra thủ thuật của anh. Vài người thở dài nói Thẩm Gia Niên ra tay quá nhanh. Anh cười hì hì nói, "là do mắt mọi người quá chậm thôi."

Rất tự nhiên, ngày đầu tiên đã có vài người quen nhau. Biết được Thẩm Gia Niên học đại học năm ba, biết anh thích nhất hai màu đen trắng, mùa đông sẽ mặc màu đen, mùa hè mặc màu trắng, biết được anh thích nhưng cô gái đáng yêu. Đợi đến ngày thứ ba – ngày kết thúc, mọi người vẫy tay nói lời tạm biệt, vì vậy mỗi người đều đã quay lại cuộc sống của mình.

Tôi biết tục cuộc sống cấp ba địa ngục của tôi, anh tiếp tục nhàn nhã làm sinh viên. Tôi vốn nghĩ, chúng tôi từ đó về sau cũng không có cơ hội gặp lại. Có điều thật không ngờ, bánh xe vận mệnh lại lần nữa khiến chúng tôi gặp nhau.

A 2

Nghỉ đông, tôi không tham gia lớp học bù ở trường mà tìm một tiệm sách để làm thêm. Bà nội tôi lo lắng chuyện học tập của tôi sẽ xuống dốc, không đồng ý cho tôi đi làm, nhưng tôi đã cam đoan nhất định sẽ dành thời gian để học tập, sẽ không bị tụt lại phía sau, Bà bất đắc dĩ phải đồng ý với tôi. Dù sao, mọi chuyện trong nhà tôi, không cho phép tôi để mình thành một tiểu công chúa ngây thơ.

Về sau nhiều lần tôi bắt gặp bà nội sau lưng tôi lén nhìn ảnh cha mẹ tôi khóc, bà nói, bà đã không chăm sóc tốt cho tôi. Quả thật tôi cảm thấy được, như bây giờ, có bà nội ở bên cạnh cũng là tốt lắm, tôi rất thoả mãn.

Công việc ở cửa hàng sách cũng không nặng nhọc, tôi chỉ cần ngồi trong tiệm đợi khách chọn sách, thời điểm bận rộn thì phòng trường hợp có người mượn gió bẻ măng, khách hàng muốn tìm sách thì tôi giúp. Khi rảnh rỗi tôi có thể tim sách mình muốn đọc, hoặc học bài ở trên lớp.

Bà chủ cửa hàng khá nóng tính nhưng cũng rất thân thiện, dì ấy thấy tôi còn là học sinh cấp ba mà phải đi làm thêm, rất cảm động, dì nói rất nhiều với tôi về chuyện của con dì. "Học năm thứ ba rồi, học tập vất vả, có điều mỗi ngày toàn rong chơi, một chút cũng không sốt ruột, không nghe lời, mỗi lần nói muốn nó học hành thì lại như nước đổ lá khoai, cũng không biết đã chơi với mấy người bạn giang hồ nào mà mỗi ngày những người đó đều đến tìm nó đi chơi...."

Tôi chỉ mỉm cười an ủi dì, tôi nói, "hiện tại thanh niên đều như vậy, còn đang trong giai đoạn phản nghịch, qua giai đoạn này sẽ khác." Dì lại kéo tay tôi nói, "nếu nó có thể lớn được như con, có thể hiểu chuyện bằng nửa con thì tốt biết mấy. Dì cũng không mong nó kiếm tiền cho dì, chỉ là dì nghĩ cho tiền đồ sau này của nó thôi a..."

Lòng tôi có chút cay đắng, tôi cũng không muốn mình hiểu chuyện sớm như thế, không phải tôi không muốn làm tiểu bảo bối nép trong lòng cha mẹ, chỉ là, tôi không thể. Từ sau khi ba mẹ tôi bị tai nạn giao thông và lên trời, tôi đã không còn biết cái gì là làm nũng rồi.

Đúng lúc đó, Thẩm Gia Niên trên vai khoác một chiếc túi, mặc một chiếc áo khoác nhưng dày, trên người phát sáng bước vào. Anh cười hỏi, "Xin hỏi mọi người còn tuyển người làm thêm sao?" Bà chủ thiếu điều muốn nhảy cẫng lên nói "Còn a còn a, cháu cũng là học sinh sao?" Thẩm Gia Niên cười gật đầu, "học đại học ạ." Bà chủ mừng rỡ gật đầu, "thật trùng hợp, trong tiệm cũng có một cô bé rất đáng yêu, còn học cấp ba."

Vì vậy Thẩm Gia Niên hơi cúi thấp đầu, nhìn tôi. Anh kinh ngạc, "Thì ra là em a." Tôi gật đầu cười, "Đúng vậy, là em." Bà chủ kỳ quái hỏi, "Hai đứa quen nhau sao?" Tôi gật đầu nói "Dạ, quen nhau trong một lần làm thêm ạ." Bà chủ nghe thế lại lắc đầu thở dài, "Ai, thật sự là một cậu bé tốt a! Con của tôi mà hiểu chuyện bằng một nửa hai đứa thôi có phải tốt không! Từ nay về sau buổi trưa hai đứa ở lại đây ăn cơm, dì đây nấu cho hai đứa ăn..."

A3

Lần nghỉ đông đó, tôi và Thẩm Gia Niên cùng nhau làm thêm tại cửa hàng sách. Về sau dì chủ bận việc, thường xuyên không đến cửa hàng, giao cửa hàng cho chúng tôi quản lý. Có đôi khi dì đến, cùng chúng tôi trò chuyện một chút về tình hình cửa hàng rồi lại đi. Ngoài việc lấy tiền còn lại mọi chuyện đều giao cho chúng tôi quản lý. Dì nói, hai đứa chúng tôi đều là những đứa trẻ ngoan, tin tưởng được.

Thời điểm dì không có ở đó, hai đứa chúng tôi đã rất vất vả. Bởi vì từ nhỏ tôi đã sống với bà nội cho nên đã có thể làm việc nhà từ rất sớm, nấu cơm với tôi cũng chỉ như ăn một bữa sáng. Nỗi buổi trưa hai người chúng tôi đóng cửa hàng, đi đến chợ ở gần đó mua đồ ăn. Anh nhìn tôi cùng người bán hàng rong mặc cả từng đồng một cảm thấy khó hiểu nói "Cũng chỉ mấy đồng tiền thôi sao, em sao phải tranh cãi đến đỏ mặt tía tai như thế." Tôi trừng anh, "Thật không biết củi gạo dầu muối rất đắt tiền sao, đúng là lớn lên trong nhà giàu có."

Tôi vốn nghĩ anh không kén ăn, bởi bất kể tôi chỉ vào món ăn nào và hỏi anh, "ăn cái này nhé?" anh đều gật đầu. Về sau tôi mới biết được, thì ra anh không biết đó là món ăn gì! Bởi vì có lần tôi mua tỏi, anh ở bên cạnh nhìn chằm chằm vào xâu tỏi hồi lâu, cuối cùng phun ra một câu "Cái này anh biết, hoa của nó rất đẹp, thì ra cái này có thể ăn."

Tôi không kịp phản ắn, hỏi "Cái gì cơ? Tỏi nở hoa? Còn rất đẹp sao?"

Anh gật gật đầu, vẻ mặt khẳng định, "Đúng vậy, anh đi qua hàng hoa và nhìn thấy, trồng trong nước, rất đẹp."

Mọi người xung quanh nghe thấy nở nụ cười, nói anh là anh chàng thông thái. Tôi nhanh chóng kéo anh chạy mất, đến một chỗ không có người, tôi gõ đầu anh nói "Từ nay về sau khi đi chợ mua rau anh không cần mở miệng nói chuyện, tỏi đâu mà tỏi, đấy là hoa thuỷ tiên."

Sau khi về, tôi nấu cơm, anh đứng bên cạnh xem, cùng tôi nói chuyện phiếm, thuận tiện thì giúp tôi mấy việc lặt vặt. Giữa trưa là thời điểm vắng người, chúng tôi đem cơm đến quầy thu ngân ăn. Mỗi lần ăn Thẩm Gia Niên đều đem một bàn đầy đồ ăn, ăn không thừa một miếng, một bên chậc lưỡi tán thưởng, "An Nhu Nhu, sau này ai mà cưới được em, thật sự là có lộc ăn."

Đôi mắt của anh sáng lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời giống như hai viên kim cương. Mặt trời buổi trưa thật đẹp, chiếu vào lòng người một mảng vui sướng.

A 4

Mùa đông trời tối cực nhanh, buổi tối chúng tôi đi làm về, trời đã tối đen. Vì vậy anh rất hay nói đùa tôi là "Em mỗi ngày đều cho anh ăn no, dù thế nào anh cũng phải trả công cho em. Tuy nhiên anh thấy em cũng không có nhiều đuôi cho lắm, nhưng mà, anh sẽ không để ý chuyện mình sẽ thành hộ hoa sứ giả cho em đâu."

Tôi đá anh một cước "Đi chết đi, có rất nhiều người muốn làm kỵ sĩ cho bổn tiểu thư đây."

Tôi không có nói dối, từ khi mới vào cấp hai tôi đã nhận được rất nhiều thư tình, nhưng tôi đều cự tuyệt tất cả. Một là vì chuyện học tập và làm thêm bận rộn, hai là đời thực không cho phép tôi phong hoa tuyết nguyệt, đương nhiên, quan trọng nhất là bản thân bọn họ không khiến tôi rung động. {hana: Phong hoa tuyết nguyệt thường để miêu tả thiên nhiên trong văn học cổ điển, nhưng trong câu này nó có ý là tình yêu nam nữ}

Hai người sóng bước bên nhau trên con đường nhỏ vắng vẻ, gió lạnh gào thét thổi qua, tôi dùng đôi tay lạnh cóng xoa xoa hai tai. Anh lớn tiếng nói cười khiến tôi bớt đi một chút e ngại hắc ám.

Anh nói, "An Nhu Nhu, anh nói cho em biết, quả thật song song với thế giới này còn có rất nhiều thế giới kỳ lạ, thật ra anh chính là người của thế giới kia a."

Tôi nói "Vâng vâng, cho nên ngay cả tỏi với Thuỷ Tiên khác nhau anh cũng không phân biệt được."

Anh cười ha ha nói, "anh là đại nhân vật, những chuyện nhỏ nhặt như thế, anh không có thời gian tìm hiểu, anh rất bận rộn."

Tôi gật gật đầu "Vâng vâng, bận rộn vô ích."

Anh gõ gõ đầu tôi nói "Những gì anh nói đều là sự thật, quả thật anh đến từ thế giới Linh Sư Thú. Có người sau khi chết không chịu tiến vào vòng luân hồi, vì thế sẽ trở thành u linh du đãng trên trần gian, có nhiều u linh vô hại, nhưng cũng có những người oán niệm quá sâu, sẽ trở thành oán linh, sau đó sẽ gây hại cho người sống. Đây chính là nhiệm vụ của Linh Sư Thú, tiêu diệt những ác linh, bảo vệ con người."

Tôi chớp chớp mắt, hai tay đặt lên má anh nói "Oa, anh thật đẹp trai, em rất hâm mộ anh, vô cùng hâm mộ a."

Anh cười ha ha nói "Anh xin em, em chăm chú một chút có được không, những điều anh vừa nói với em chính là tư liệu tuyệt mật a."

Vì vậy tôi vén ống tay áo đưa trước mặt anh "Được, Linh Sư Thú đại nhân, mời anh ký cho em một chữ làm kỷ niệm đi, em hâm mộ anh từ rất lâu a."

Anh cười đến không đứng thẳng lên được, sau đó kéo tay tôi nói "Được, đóng cho em cái dấu."

Hai mắt tôi vẫn mở lớn như cũ, hắc, anh cho rằng anh đang buôn bán sao, còn đóng dấu nữa.

Anh cầm lấy tay tôi đút vào trong túi áo khoác của anh, quay đầu cười nhẹ nhàng, "Tay của em sao lại lạnh như vậy, em từ nay về sau nên mặc nhiều quần áo một chút..."

Tôi nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, thật giống như những vì sao trên trời kia, cúi đầu, không biết nói gì.

A5

Nhớ có hôm trời tối, hơi mưa, người đi trên đường rất ít, trong cửa hàng hôm nay đặc biệt vắng vẻ, cả ngày chẳng có người nào tới. Vì vậy chúng tôi sớm thu dọn cửa hàng chuẩn bị đóng cửa. Thẩm Gia Niên dựa lưng vào cửa ra vào đứng chờ tôi, tôi đi vào phòng trong lấy cặp của mình, trong lúc đó đột nhiên mất điện, không gian xung quanh một mảng đen tối.

Từ nhỏ tôi vốn có bệnh sợ bóng tôi, tôi đứng nguyên tại chỗ không dám động đậy, giống như máu trong người đã đóng băng. Một kêu to lên nhưng không thể nào phát ra âm thanh, phảng phất có gì đó dùng sức kéo cổ tôi, bên tai truyền đến tiếng cười quỷ dị khiến người khác dựng tóc gáy. Tôi nghĩ, chắc tại tôi sợ quá nên mới xuất hiện ảo giác. Có điều loại cảm giác hít thở không được này lại vô cùng chân thật, tiếng cười quỷ dị cũng chân thật đến kỳ lạ. Liều mạng muốn đưa tay ra bóp chặt yết hầu của tôi, tôi giống như bị niệm chú định thần, không thể nhúc nhích.

Có thứ gì đó giống như đang cố định trên đầu tôi, đó là cảm giác sợ hãi nhất từ lúc tôi sinh ra đến giờ, trong lòng tôi hét lên, "có ai đến cứu tôi, có ai cưu tôi với."

Vừa lúc đó, Thẩm Gia Niên xuất hiện. Đúng vậy, anh giống như vị anh hùng cứu thế, mặc dù không phải cưỡi mây bay đến, nhưng anh có mang theo đèn pin, trong nháy mắt, ánh sáng ấm áp chiếu vào thế giới của tôi, giải thoát tôi khỏi thế giới đen tối u ám. Anh vừa xuất hiện cảm giác nghẹn họng bỗng nhiên biến mất, tiếng cười quỷ dị cũng không thấy đâu. Vì vậy tôi nhanh chóng hít thở thật sâu, sau đó chạy qua nắm chặt góc áo anh. Anh lo lắng nhìn tôi, sau đó nhẹ nhàng kéo tôi vào lòng, vỗ vỗ lưng tôi, dịu dàng an ủi "Nhu Nhu, không sao, đừng sợ, không sao, có anh ở đây."

Một khắc này, nước mắt tôi đột nhiên rơi như mưa, chôn trong ngực anh khóc thành tiếng.

Có điều ngày hôm sau, anh lại quay lại với bộ dạng cợt nhả bình thường. Giống như sự dịu dàng đêm đó chưa từng tồn tại. Có điều, khuôn ngực ấm áp của anh đêm đó, tôi chưa từng quên.

A 6

Đêm ba mươi năm đó, dì nói "Buổi chiều hai đứa có thể về nhà, thả cho hai đứa được về sớm." Thẩm Gia Niên cười hì hì nói "Vậy vẫn được nhận lương phải không ạ?" Tôi đánh anh một cái, kéo đi.

Giữa trưa dì làm cơm, ba người một chỗ ngồi ăn rất vui vẻ. đang ăn cơm, bên ngoài có tuyết rơi, mỗi lúc một lớn, giống như những sợi bông nhẹ nhàng rơi xuống. Cơn nước xong anh đưa tôi về nhà, tôi nói "không cần." Anh cười hì hì nói "Sao thế được, ở cùng một anh chàng đẹp trai như anh, em lo lắng sao?"

Một đàn quạ bay qua đầu tôi, thật sự không biết người này có biết hai chữ "mặt dày" viết thế nào không nữa?

Chúng tôi đi trên con đường đầy tuyết, thỉnh thoảng trông thấy một cậu bé vui vẻ nhảy ra từ đám tuyết. Trên đường đi anh thật khác với ngày thường, vô cùng trầm mặc. Tôi nghi hoặc hỏi "Anh sao vậy? Hôm này sao lại trầm ngâm như thế?"

Anh cười cười, "Không có gì, chỉ là nghĩ hai người cùng đi..."

Lúc anh nói chuyện, từ miệng anh bay ra một dòng khí bạc khiến nụ cười của anh trở nên mơ hồ. Tôi lại im lặng cúi đầu.

Lát sau, anh đột nhiên quay đầu nói "An Nhu Nhu, sau này có phải em sẽ quên anh không?"

Tôi không nói chỉ trừng mắt nhìn anh, "anh hôm nay đầu óc có phải bị ngấm nước không? Một người tự kỷ phát cuồng như anh, em có muốn quên cũng khó."

Anh cười ha ha nói "Được, An Nhu Nhu, anh cũng sẽ không bao giờ quên em."

Sau đó anh tháo kẹp tóc trên tóc tôi xuống nói "Cái này bây giờ thuộc về anh," sau đó anh kẹp một cái kẹp khác lên tóc tôi, anh nói "Nếu có một ngày chúng ta xa nhau thì lấy cái này làm tín vật. Anh sẽ luôn mang nó bên người, em cũng nhất định phải mang theo kẹp tóc anh đưa nhé."

Tôi nhíu mày nói "Thẩm Gia Niên, anh hôm nay có gì đó lạ lạ a? Muốn lấy kẹp tóc của em thì cứ nói thẳng là được, sao phải nói một đống những lời khó hiểu như thế..."

Anh cười cười kéo cổ áo lông, sao đó chân thành nhìn sâu vào mắt tôi, từng câu từng chữ nói ra rõ ràng "An Nhu Nhu, em nhất định phải nhớ rõ anh." {hana: Câu này chính là tên truyện nè *cười*}

A7

Tôi thật không ngờ, ngày hôm ấy chính là lần cuối cùng tôi gặp Thẩm Gia Niên. Một tuần sau tôi đến hiệu sách làm việc, anh đã biến mất. Tôi hỏi dì, Thẩm Gia Niên bao giờ thì tới? Dì nhìn tôi đầy kinh ngạc hỏi, "Thẩm Gia Niên là ai?"

Tôi nói "Chính là người làm cùng một chỗ với con ấy, con trai, cao cao gầy gầy, luôn cười hì hì đó."

Dì đặt tay lên trán tôi xem xét nói "Không bị sốt, sao lại nói chuyện mê sảng a? Làm thêm ở đây không phải chỉ có mình con sao? Lúc nào lại chạy đến một anh chàng nữa vậy?"

Tôi giật mình ngẩn người, nhìn dì chủ xem dì đang nói thật hay nói đùa, nửa ngày sau tôi mới nghĩ ra, tôi nên gọi điện cho Thẩm Gia Niên, hỏi anh xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Có điều giờ tôi mới phát hiện, đối với Thẩm Gia Niên, tôi hoàn toàn không biết gì. Không biết phương thức liên lạc với anh, cũng không biết anh ở đâu, không biết anh học trường nào, cho nên, hiện tại tôi không có cách nào tìm được anh.

Giữa trưa tôi đi mua đồ ăn, tôi hỏi một dì quen biết ở chợ "Dì có thấy người hàng ngày vẫn đi chợ cùng con không? Cái người lắm mồm ấy." Dì cười tủm tỉm nói "Cô bé à, dì ngày nào cũng thấy con, mỗi ngày đều đến mua đồ ăn. Có điều không phải mỗi lần con đều đi một mình sao? Làm gì có anh chàng nào đâu?"

Sau khi về nhà, tôi hỏi bà nội "Bà nội, bà còn nhớ Thẩm Gia Niên không? Chính là người buổi tối đưa con về nhà đó, sau đó anh ấy còn vào nhà mình uống trà?" Bà nội đón lấy áo khoác của tôi, tháo xuống kính lão nói "Anh chàng nào? Con không phải mỗi ngày đều một mình trở về sao? Bà còn nghĩ, nếu con có một người đưa về thì bà đã có thể yên tâm rồi. Giờ trời thì tối, tuyết lại rơi nữa."

Bất luận tôi hỏi ai, kết quả đều như thế. Thẩm Gia Niên đã biến mất một cách tự nhiên như thế. Tất cả mọi người không ai nhớ gì về anh, sự hiện hữu của anh dĩ nhiên cũng vì vậy mà tan biến. Nếu như không phải có chiếc kẹp tóc màu bạc kia thì ngay cả tôi cũng muốn hoài nghi, không biết có phải trí nhớ của tôi có vấn đề, tất cả mọi chuyện, có phải chỉ là một giấc mơ.

Sau đó tôi cũng không tim được anh, cái người sáng chói như ánh mắt trời, đã từng nắm tay tôi, đã từng ôm tôi vào lòng, đã từng cho tôi một tia ấm áp, tôi cũng không tìm được nữa.

B

Trên đài tuyên án cao cao, Đại Pháp Quan đang tuyên đọc phán quyết.

"Thẩm Gia Niên, ngươi là một Linh Sư Thú cao cấp đầy kinh nghiệm nhưng sau khi thành công tiêu diệt ác linh đã không xoá đi trí nhớ của những người xung quanh, nhanh chóng trở lại Linh Thú giới, ngược lại còn ở lại nhân gian, còn lợi dụng sức mạnh của một Linh Sư Thú để lưu giữ trí nhớ của một cô gái phàm trần. Hơn nữa còn để lộ thông tin về Linh Thú giới cho một người phàm trần. Những hành động này đã phạm phải quy tắc thứ bốn mươi mốt, điều thứ sáu mươi hai và điều thứ chín mươi tám. Ngươi có biết tội chưa?"

Thẩm Gia Niên khẽ cười "Tôi biết tội."

"Vậy ngươi có bằng lòng trở lại trần gian, sửa chữa lỗi lầm của bản thân, đem trí nhớ của cô gái kia xoá đi?"

Thẩm Gia Niên kiên định lắc đầu, "Tôi không muốn."

"Hỏi lại lần thứ nhất, ngươi có đồng ý không...?"

"Tôi không muốn!"

"Được, như vậy, hiện tại tuyên án, Linh Sư Thú cao cấp Thẩm Gia Niên, ngươi bị tước đi địa vị Linh Sư Thú cao cấp, vĩnh viễn bị trục xuất khỏi Linh Thú Giới! Trí nhớ cùng với sức mạnh Linh Thú của ngươi đều bị xoá bỏ..."

C

An Nhu Nhu lau mồ hôi trên trán, cô đang cùng một cô gái khác bày hàng lên trên bục. Lên đại học, việc học không còn nặng nề như khi học trung học nữa, cô cũng có nhiều thời gian đi làm thêm hơn.

Hôm nay không khí vô cùng tốt, mấy hôm trước trời mưa liên miên, hôm nay lại ngừng, mặt trời sáng lạn chiếu ánh sáng lên mặt đất, giống như những vụn vàng...

Cô đem gói đồ cuối cùng lấy ra, đưa lên bục, thở phào nhẹ nhõm. Có người vỗ vỗ vai cô, quay đầu lại cô đụng phải một người có đôi mắt sáng ngời.

Anh cau mày, lạnh lùng nói, "Xin hỏi toilet ở đâu?"

Người đó mặc bộ đồ màu trắng, sạch sẽ giống như một hoàng tử. Trên cổ áo có một chiếc kẹp tóc có hình một trái tim, ánh mặt trời lấp lánh, chiếu lên kẹp tóc trên tóc An Nhu Nhu, thấp thoáng một chút hào quang ấm áp.

An Nhu Nhu nhẹ nhàng mỉm cười nói "Thẩm Gia Niên, em nhớ rõ anh."

Toàn Văn Hoàn


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net