Happy new year~~

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Sắp năm mới rồi.

Youngjae thổi phù phù vào tay mình, nhìn vào cái máy điện thoại ngập tràn ảnh hoa anh đào trên instagram. Thời tiết dạo gần đây lạnh lên nhiều, làm cậu hơi khó chịu một chút. Nhà Youngjae ở xa nên cậu chẳng thể về lấy áo ấm được. Tuy có thể mượn áo Yugyeom mặc, nhưng mà dạo gần đây thằng bé cứ về thăm nhà suốt thôi, lại còn hay đi chơi với đám bạn nữa, nên muốn hỏi cũng khó. Youngjae bĩu môi, thầm nhủ sẽ cố gắng nhớ mượn áo cậu em trai. Đãng trí thật không tốt một chút nào.

_ Youngjae.

Cậu nghe thấy tiếng Jaebum mở cửa phòng, bất giác cười toe. Dạo gần đây hai người lại quay trở lại làm "những người bạn cùng phòng đáng yêu". Xuân đến rồi, trời lại lạnh, thật quá thích hợp để ở trong cái phòng từng nóng như lò nung này đi.

_ Jaebum huyng.

Youngjae đáp lại tiếng gọi của người lớn hơn, mắt vẫn dán vào điện thoại. Cậu thấy hai cánh tay ôm lấy mình từ đằng sau, hơi ngạc nhiên khi thấy anh chủ động như thế này. Jaebum hầu như không thích động chạm người khác hay người khác động chạm vào anh một cách quá đỗi thân mật. Nhưng điều đó luôn có ngoại lệ, đương nhiên là cái ngoại lệ đó chỉ có hiệu lực với một người mà thôi. Và người đó có tên là Choi Youngjae.

_ Sao em mặc áo mỏng thế?

Anh hơi cúi xuống phả hơi nóng vào tai cậu cho đến khi thấy hai vành tai của cậu đỏ bừng. Youngjae hơi rụt lại ngượng ngùng. Cậu muốn xoay người lại để trả lời người lớn hơn nhưng hai cánh tay rắn chắc của anh làm cậu không cách nào di chuyển được.

_ Em hết áo rồi còn đâu. Mà huyng, bỏ em ra nào, chúng ta đang nói chuyện với tư thế hơi mờ ám đấy.

Jaebum thấy cái môi đỏ của Youngjae hơi bĩu ra bất mãn, không nhịn được mà càng muốn trêu đùa. Anh tiếp tục phả hơi nóng đối lập với cái lạnh vẫn tràn ngập căn phòng lên cổ và lên tai cậu nhóc đáng yêu đang hờn dỗi, khoé miệng khẽ nhếch lên.

_ Chẳng phải chúng ta đã làm những chuyện mờ ám hơn sao? Và em còn van xin anh, rất-nhiều-lần nữa.

Mặt Youngjae và vành tai cậu càng đỏ bừng hơn lúc trước khi nghe xong câu trả lời. Cậu hơi nghèn nghẹt giọng, thì thầm qua kẽ hai bàn tay đang che chắn cho khuôn mặt ngượng ngùng của mình.

_ Huyng, đừng nói nữa mà.

Jaebum bật cười xoa đầu người yêu, ngoan ngoãn giải thoát cho cậu, sau khi kịp đặt lên má cậu một nụ hôn nhẹ.

_ Ngoan nào, để anh lấy áo cho em.

Jaebum bước về phía cái tủ quần áo không thể ngăn nắp hơn của mình ở góc phòng, lấy cho Youngjae một cái áo khoác đen dày ấm áp. Anh nhét chiếc áo vào lòng cậu bé ngượng ngùng vẫn ngồi yên ở chỗ khi nãy, giả bộ lạnh lùng như lên sân khấu.

_ Cho em này.

Youngjae hé mắt nhìn chiếc áo đen sì sì trong lòng, mắt sáng lên. Cậu ôm lấy cái áo, ngước nhìn Jaebum bằng ánh mắt biết ơn.

_ Ôi, cái áo này là anh mới mua phải không??? Jaebum huyng, em yêu anh!!

Jaebum cười tươi, hai mắt híp lại thành hai sợi chỉ đen nổi bật.

_ Anh biết.

Jaebum ngồi xuống cạnh cậu nhóc người yêu của mình. Quan sát em ấy lật đi lật lại chiếc áo mới, xuýt xoa dáng vẻ ngầu ngầu của chiếc áo hay chất liệu lông bên trong thật tuyệt vời. Anh cúi xuống hôn nhẹ vào đôi môi chu chu của cậu, thì thầm.

_ Không cần áo của Yugyeom, lấy áo của anh mặc cũng được.

_ Nhưng anh lấy đâu ra áo mà mặc? Huyng, em không cần đâu.

Jaebum cười cưng chiều, vươn hai tay nựng đôi má phính của cậu.

_ Chả lẽ anh lại tiếc em sao?

Youngjae đỏ mặt, cụp mắt xuống. Jaebum càng ôn nhu hôn tóc, hôn trán, rồi hôn má cậu, nói tiếp.

_ Sao em lại đáng yêu đến thế chứ?

Jaebum liếc mắt xuống nhìn vào điện thoại của Youngjae. Trên màn hình của cậu là một bức ảnh chụp hoa anh đào bay phất phơ trong gió. Anh ôm lấy Youngjae để truyền hơi ấm cho cậu, thì thầm nho nhỏ.

_ Em có muốn đi ngắm hoa anh đào không?

Youngjae hơi bất ngờ nhìn anh, trả lời lại.

_ Nhưng các fan sẽ nhận ra mất.

_ Không sao, chúng ta sẽ mặc kín mà.

Jaebum đứng dậy lấy một chiếc hoodie đen cho Youngjae, lại lấy thêm áo khoác, áo len và cả khăn cho cậu, tất cả đều màu đen. Sau khi sửa sang tất cả mọi thứ cho Youngjae: kéo cao áo khoác, chỉnh cổ áo cho gọn gàng, kéo khăn lên che mặt cho cậu, lại lấy thêm găng tay để cậu không cảm lạnh, anh mới yên tâm thay đồ của mình. Jaebum vừa chọn giày cho cậu vừa càu nhàu, rằng cái giày của em cũ rồi này, lỗi mốt rồi này, thôi thích cái nào để anh mua cho, anh nhiều tiền lắm nên em không cần lo đâu.

Ở ngoài trời lạnh hơn hai người tưởng rất nhiều. Jaebum chỉnh lại khăn cho Youngjae, lại đội mũ áo hoodie của mình lên. Anh nắm chặt tay cậu dẫn đi, làm cho Youngjae ngượng ngùng hơi rụt tay về. Jaebum buồn cười, hôn má cậu, siết chặt tay Youngjae, không cho cậu dời đi.

_ Em ngượng gì chứ?

Hai người đi bộ tới chỗ ngắm hoa, tuy rằng đường hơi xa, nhưng Youngjae lại không thấy mệt chút nào. Cậu ngắm nhìn người cậu yêu đi đằng trước, thầm mỉm cười hạnh phúc khi biết anh đang che chắn cho cậu, bảo vệ cho cậu. Cậu thấy hạnh phúc đến mức tưởng đây chỉ là giấc mơ.

Trên đường đông đúc toàn người là người, hầu như đều là những cặp tình nhân. Youngjae ngại ngùng vì sợ ánh mắt quái dị của nhiều người, hơi kéo tay mình ra khỏi tay Jaebum, ra hiệu anh buông tay ra. Jaebum chỉ hơi ngoái đầu lại, chỉnh tóc và khăn cho cậu, tay siết chặt.

_ Không sao, anh ở đây.

Youngjae nhìn Jaebum bằng ánh mắt sợ hãi.

_ Jaebum huyng...

Cậu thấy anh vuốt má cậu mỉm cười.

_ Đi thôi nào.

Một lúc sau, hàng cây anh đào hiện ra trước mắt.

Bây giờ vẫn chưa phải mùa ra hoa, nhưng vẫn có những cây phá lệ nở sớm, hoa bay bay trong gió, nhìn vô cùng nên thơ. Jaebum híp mắt cười với Youngjae, vẫn không buông tay cậu ra.

_ Em hài lòng rồi chứ?

Youngjae khẽ gật đầu, nở nụ cười rạng rỡ hơn ánh nắng.

Jaebum kéo Youngjae ra chụp ảnh cùng hoa. Anh xem ảnh rồi khen cậu đẹp hơn hoa, khiến cậu ngượng ngùng đỏ mặt, hai má nóng rực đọ sắc với những cánh hoa nhẹ lướt trong không khí. Jaebum ngắm cảnh Youngjae cười đến mức ngẩn ngơ, trộm cúi xuống ngậm lấy môi cậu, khẽ mút vị ngọt hiếm có.

_ Anh yêu em.

Youngjae đỏ mặt, kéo đầu anh xuống, khẽ thầm thì.

_ Em cũng yêu anh.

Jaebum vui vẻ cười tươi, đầu dựa đà ngả vào vai cậu.

Hoa anh đào bay bay trong gió, thầm chúc phúc cho hai người bằng ngôn ngữ của các loài hoa.

"Chúc hai người bên nhau hạnh phúc nhé, các chàng trai."

"Chúc hai người hạnh phúc."

.

.

.

.

.

Jaebum ngắm nhìn Youngjae đang díp mắt buồn ngủ. Cậu như một chú mèo con, dụi dụi tóc vào lòng anh, mắt díp lại, môi hơi chu chu ra. Ý nghĩ ấy làm anh bất giác nhớ đến Nora. Hôm trước anh vừa đi thăm con mèo đáng yêu của mình. Youngjae cũng đòi đi, nhưng vì sợ cái bệnh dị ứng của cậu tái phát, anh đã không đồng ý. Sau lần ấy cậu cứ lôi cái chuyện đó ra dỗi anh suốt thôi.

Jaebum nhìn cậu nhóc người yêu đang thiu thiu ngủ với ánh mắt ngập tràn sự cưng chiều, nói nhỏ.

_ Hôm nay em có vui không?

Youngjae hơi nheo mắt nhìn anh, cười đáp lại.

_ Em hạnh phúc lắm, Jaebum huyng. Cuối cùng em cũng được ngắm hoa anh đào mùa xuân với anh.

_ Hoá ra sáng nay em không phải muốn đi xem hoa anh đào, mà là muốn đi với anh sao?

_ Vâng, có anh ở bên thì dù đi đâu em cũng thấy vui mà.

Jaebum cười tươi, không giấu được sự hạnh phúc ngọt ngào, hôn trán Youngjae rồi xoa nhẹ tóc cậu để cậu có thể ngủ ngon hơn. Anh mắng yêu.

_ Ngốc.

Youngjae lầm bầm trước khi chìm hoàn toàn vào giấc ngủ sau một ngày đi chơi vui vẻ.

_ Ngốc thì mới yêu anh chứ...

Chờ cho Youngjae ngủ say, Jaebum mới khẽ nằm xuống cạnh cậu, thì thầm bên tai cậu bé đáng yêu của anh giờ đang lạc vào thế giới giấc mơ.

_ Youngjae, mùa xuân năm sau, năm sau nữa, hay năm sau nữa nữa, anh vẫn muốn đi ngắm hoa anh đào với em...

Jaebum nói xong, nhắm mắt ngủ, trong mơ vẫn không giấu được nụ cười hài lòng.

Youngjae khẽ mở mắt, hôn lấy đôi môi của người nằm bên cạnh, mỉm cười ngọt ngào.

_ Em cũng vậy. Huyng, em yêu anh.

                            ~ END~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net