28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


HyukJae thật sự rất đẹp, là một nét đẹp thanh tú, hồn nhiên pha chút nghịch ngợm. Tôi cam đoan cá nhân HyukJae cũng không thể nào biết được em ấy trong mắt tôi lại có thể phi thường hoàn hảo như thế. Khuôn mặt tươi tắn cùng với đôi mắt sáng, cặp mắt ấy mỗi khi vui vẻ đều rất tự nhiên mà cong lên thành một đường. Chân mày rậm thật hợp với mái tóc nâu nhạt. Bề ngoài nhìn có vẻ mảnh khảnh nhưng thật ra rất cân đối. Sóng mũi thẳng lại thêm hai má phúng phính, chỉ bằng một nụ cười, em ấy thật sự có thể tay không giết chết tôi

LeeHyukJae thật sự hội đủ tất cả mọi yếu tố mà tôi yêu cầu, hay nói cách khác, bởi vì đó là HyukJae, cho nên với tôi mọi ưu khuyết điểm của em ấy, đều phù hợp tôi. HyukJae bản tính rất vô ưu, một người có thể đan xen một ít bốc đồng, một chút ngổ ngáo, lại hòa thêm chút khí chất cùng tinh ranh, một con người như vậy, làm thế nào mà tôi có thể chống cự lại được.

Yêu, không phải là tìm kiếm một người hoàn hảo, mà là học cách dùng cái nhìn tốt đẹp nhất để tán thưởng một người bình thường không phải sao?

Mọi người không thể biết được, tôi đã tốn bao nhiêu công sức, bỏ ra bao nhiêu thời gian để được em ấy chấp nhận. Mặt dày chờ đợi em ấy, yên lặng biến thành một cái đuôi theo sau, chưa có chuyện gì có thể thu hút lực chú ý của HyukJae mà tôi không làm cả...và cuối cùng, thành quả của tôi, chính là chân chính cùng em ấy trở thành vợ chồng.

Tôi – LeeDongHae, chính thức đã trở thành chồng của LeeHyukJae đấy

Tôi và HyukJae đã kết hôn gần được một năm rồi, cả hai sống chung rất tốt, bởi vì HyukJae trong mắt tôi lúc nào cũng chính là thiên sứ, cho nên mọi chuyện em ấy làm, mọi ý muốn của em ấy, tôi đều hạnh phúc mà đồng thuận theo. Đừng cho là tôi không có quyền quyết định trong nhà, HyukJae rất tốt, em ấy cũng rất tôn trọng tôi, nhưng mà nói sao nhỉ, em ấy vui mới là trên hết, cho nên mọi sự trong nhà tôi đều để HyukJae định đoạt

Mọi chuyện diễn ra phi thường hoàn hảo, cuộc sống hôn nhân an ổn đến bình dị, mà tôi cũng không mong nó sẽ trải qua chút sóng gió nào, như thế này là tốt rồi. Cơ mà rõ ràng đó chỉ là ý định cùng mong ước của tôi, còn ông trời trên cao thì không cùng chí hướng, mọi chuyện bắt đầu xảy ra vấn đề, bắt đầu từ khi cả hai chúng tôi dọn qua nhà mẹ của tôi sống.

Ba tôi sớm đã qua đời, anh trai cũng có gia đình riêng nên cũng dọn ra ngoài, một ngôi nhà lớn thế mà hiện giờ chỉ còn đơn độc một mình mẹ của tôi. Ban đầu là vì mẹ tôi trở bệnh, cho nên hai đứa cố ý về thăm nhà một chút, nhưng mẹ lại hướng tôi kể lễ khóc than, cùng với những lời nài nỉ chân thành, thế là với tấm lòng hiếu thảo của một đứa con, tôi hoàn toàn đồng ý dọn về nhà mẹ.

Lúc HyukJae nghe qua, thái độ có chút thay đổi, đôi mắt giống như rơi vào trầm tư mà sợ hãi một điều gì đó. Tôi có hỏi, nhưng em ấy không muốn trả lời. HyukJae tuy sau cùng vẫn đồng ý, nhưng mà tôi nhìn ra em ấy có chút không cam tâm. Tôi cũng không nỡ làm khó em ấy, dù sao cả hai đã sống bên ngoài quen rồi, nếu bất ngờ gò bó em ấy với mẹ tôi cũng không hay lắm.

-Chúng ta vẫn chưa ra khỏi nhà, em đổi ý vẫn còn kịp đấy

Tôi khẽ cười, tại cửa nhà nhìn em ấy đứng trơ tại phòng khách. Tôi biết HyukJae chính mình biết rõ, nếu em ấy không đồng ý tôi cũng sẽ vui vẻ không ép buộc. Nói vậy đúng là có chút thiên vị "vợ" hơn, nhưng mà HyukJae đó giờ rất ngoan, cũng chưa từng làm không tròn bổn phận "con dâu", bởi thế tôi thật sự không nỡ để em ấy buồn.

HyukJae nhìn xung quanh căn nhà của cả hai, sau đó thở dài một cái, giống như đem mâu thuẫn cá nhân em ấy đẩy hết ra ngoài, em kéo cái vali đi về phía cửa, ngẩng đầu nói với tôi – Mẹ anh đang bệnh lại ở nhà có một mình, chúng ta qua đó ở một thời gian chăm sóc bà. Cũng không phải đi luôn, đợi bà hết bệnh chúng ta còn trở về

Tôi kéo đầu HyukJae, hôn lên trán em một cái, bảo bối của tôi luôn luôn rất hiểu chuyện - Anh biết bảo bối của anh rất ngoan mà, đi, để vali anh kéo cho em

HyukJae buông tay, đem vali giao lại cho tôi. Tôi khóa cửa nhà rồi nắm tay em cùng em ấy ra xe. Dù tôi không trực tiếp nói ra với HyukJae, nhưng mắt tôi nhìn rất rõ, em ấy ánh mắt giống như vừa mới quyết định rất táo bạo, chính là bỏ cả một thiên đàng để cùng tôi bước chân vào địa ngục vậy

-------------

Lần đầu tiên tôi phát hiện có vấn đề, chính là khoảng một tháng kể từ ngày tôi dọn về ở với mẹ.

Chính xác mà nói công việc tôi có chút mệt, mệt nhất là thường xuyên phải đi công tác, địa vị cao cũng theo sau đó vô vàng sự mất mác. Buổi chiều ngày hôm đó tôi vừa vặn trở về nhà mẹ từ chuyến đi công tác ba ngày hai đêm tại thành phố H, lúc trở về người đã thấm mệt, chào mẹ một tiếng tôi liền lôi lôi kéo kéo HyukJae lên phòng

-DongHae, em còn chưa dọn cơm xong, anh kéo em lên phòng làm cái gì? – Nhìn HyukJae nhăn mày nhăn mũi tôi lại càng thương, đã ba ngày hai đêm tôi chưa được ôm em ấy, vậy mà lúc trở về một cái liếc mắt em ấy cũng không cho, lại cứ chăm chăm vào cái đống đồ ăn vô tri vô giác, tôi hiện tại chính vì thái độ đó của HyukJae mà nổi giận.

-Em có phải yêu đồ ăn hơn anh không? Chồng về cũng không ngó anh một cái. Anh thật sự cảm thấy bị tổn thương - Tôi tại giữa phòng ôm em ấy mèo nheo, tự trọng của tôi thật sự tổn thương quá rồi

-Anh hôm nay ngay cả đồ ăn cũng ganh tỵ sao? – HyukJae dù miệng nói thế, nhưng em ấy vẫn ôm lại tôi, còn lấy tay xoa xoa lưng tôi như an ủi. HyukJae ngoan ngoãn đứng im cho tôi mặc sức ôm, cũng mặc sức cọ mũi hít hà mùi vị đặc trưng của em ấy. Cảm giác đó, rất bình yên.

-Anh đi lâu như thế, em một chút nhớ anh cũng không có sao? – Tôi giả giọng tủi thân, mọi người biết không, biện pháp này thật sự rất có hiệu quả đó. HyukJae mỗi lần nghe thấy tôi nói giọng nói này đều nghĩ tôi rất oan uổng, sẽ vô biên vô pháp mà hống tôi – Đừng nhõng nhẽo với em, được rồi, được rồi, ai bảo em không nhớ anh, nhớ anh chết đi được

-Anh biết bảo bối sẽ nhớ anh mà – Tôi sảng khoái cười, mặc dù trong người lớp cơ nào cũng mỏi, thế nhưng ôm em ấy như thế này, giống như di động hết pin được nạp điện, phi thường thoải mái

-Được rồi, anh buông tay rồi đi tắm đi, để em xuống dọn cơm có được không? Nhà còn có mẹ, bà còn đang chờ hai đứa xuống ăn cơm - HyukJae đẩy đẩy tôi ra, tôi cũng ý thức ở đây không phải nhà riêng cả hai, còn có mẹ, cho nên tôi cần kiềm chế bản thân lại một chút, nếu không, tôi đã sớm ăn bữa "chính" của mình tại phòng rồi.

-Anh không muốn – Tôi lắc lắc đầu, lại lần nữa cúi đầu hướng cổ của em ấy cọ. HyukJae phần cổ rất nhạy cảm, bình thường liếm nhẹ một chút liền có cảm giác, cho nên em ấy lập tức dùng tay ngăn lại cái đầu của tôi - Không muốn cũng phải muốn, anh không muốn mẹ giận em chứ? Không được biến em thành "con dâu hư" đâu!

-Được rồi – Tôi đồng ý, sau đó như bình thường giữ lấy vai em ấy muốn hôn nhẹ

-Úi da! - HyukJae lúc tôi phần tay siết một chút tại vai thì em ấy kêu đau. Tôi lông mày ngay tức thì chau lại, rõ ràng không có dùng lực, tại sao lại đau? – Em sao thế? Vai bị gì sao?

HyukJae rất nhanh gạt hai tay tôi xuống, đẩy tôi ra – Không có, vừa nãy anh giữ vai em hơi mạnh, không nói nữa, em xuống dọn cơm

Nói xong em ấy bỏ xuống phòng ăn, để lại cho tôi một niềm hoài nghi to lớn trong đầu – "Rõ ràng khi nãy tôi không hề dùng lực, còn có, tôi còn chưa được hôn mà"

HyukJae nếu là cố ý giấu, tôi sẽ không hướng em ấy tra hỏi. Tôi có cách riêng của tôi để tìm hiểu mọi chuyện, và chuyện khi nãy chính thức gây cho tôi một chút sự chú ý.

Tắm rửa xong tôi liền xuống nhà ăn cơm, HyukJae cùng mẹ đã ngồi đợi sẵn dưới bàn. Tôi bước chân xuống lầu, liền thuận tiện ngồi tại vị trí kế em ấy. Đột nhiên HyukJae con mắt thay đổi, nhưng mà rất nhanh đã trở lại như không có chuyện gì – DongHae, anh sang ngồi đối diện đi, ngồi như vậy cả hai chúng ta đều gần mẹ hơn, như thế mới tốt

Tôi làm như không thấy biểu cảm thay đổi của em ấy, rất tự nhiên mà qua vị trí đối diện ngồi, trong đầu lập tức có một ý nghĩ – "Chắc chắn là có chuyện"

Nhưng mà tôi cũng không kịp suy nghĩ thêm, mẹ tôi bên cạnh đã lên tiếng – Trong nhà không phải còn có mẹ sao? Con tiết chế một chút thì không sống nổi hả, tính biến mẹ thành người cản trở trong chính nhà mẹ sao?

-Mẹ, con nào có chứ. Chẳng phải đã ngồi kế mẹ rồi sao? – Tôi mỉm cười nói, đôi mắt lại thoáng nhìn qua HyukJae. Em ấy chỉ cúi đầu bới cơm, đôi mắt lại không nhìn ra vui buồn, chỉ cảm giác trống rỗng.

Xong buổi ăn cơm, tôi ngồi ngoài sofa trò chuyện với mẹ, cũng không trực tiếp hỏi mẹ trong nhà có chuyện gì khi tôi đi công tác không? Vì nếu thẳng thừng hỏi như vậy, mẹ tôi chắc chắn sẽ nghĩ HyukJae sau lưng bà nói với tôi điều gì, như vậy đối với mối quan hệ của hai người không tốt chút nào

HyukJae dọn dẹp xong xuôi thì cũng ra ngoài sofa ngồi nói chuyện với tôi và mẹ. Cả nhà ba người nói chuyện rất đỗi bình thường, tuy nhiên theo cái giác quan nhạy cảm của tôi, tôi vẫn cảm thấy mỗi câu trả lời HyukJae đáp lại với mẹ đều ẩn chứa trong đó sự áp lực, nhún nhường cùng sợ sệt

Rất nhanh kim đồng hồ điểm 9 giờ. Tôi một phần vừa mới trở về, một phần không muốn tiếp tục nhìn thấy HyukJae chịu đựng thêm sức ép, nằng nặc một hai đòi kéo em ấy lên phòng. Đương nhiên mẹ tôi sẽ không thể níu giữ, thế là với cương vị người "đàn ông" duy nhất của gia đình, tôi  lôi thẳng HyukJae về phòng

HyukJae lúc vào được căn phòng thật sự giống như trên vai mới buông xuống được tảng đá nặng, vô thức thả lỏng cả người. Tôi phía sau thấy được biểu hiện kia, liền tiến lại từ phía sau ôm lấy em ấy

-Không có anh ở nhà, mọi chuyện có gì không tốt không? - Cằm tôi nhẹ nhàng tại hõm vai HyukJae đặt xuống, tôi ký ức còn nhớ rõ ràng vị trí ở vai vừa nãy em ấy kêu đau, cho nên không dám tái chạm vào. Hai tay tại eo em ấy bóp nhẹ - Có muốn cùng chồng theo than vãn cái gì không? Anh lập tức ngoan ngoãn biến thành máy thu thanh, nghe hết em mệt mỏi.

HyukJae lại lắc đầu nhẹ, thả mình dựa vào tôi, em ấy dường như rất quý trọng đoạn thời gian này của hai đứa. Cực kỳ trân trọng, cực kỳ hưởng thụ, rất giống như đã lâu rồi em ấy không tài nào thư giãn được – Không muốn, hôm nay em mệt, buổi tối ôm em chặt một chút là tốt rồi

Câu nói "hôm nay em mệt", chính là xác định tối nay "chính sự" tôi không được làm. Còn câu "ôm chặt một chút", tôi lại nghe ra một chút bất lực cũng nỉ non. Tôi trong đầu xoẹt qua một dòng suy nghĩ – "Rốt cuộc ba ngày hai đêm trước đã có cái vấn đề gì xảy ra?"

Tối đó trên giường tôi theo đúng lời HyukJae, ôm em ấy thật chặt, đem hết hơi ấm của mình truyền sang cho em ấy. HyukJae nằm trong lòng tôi ngủ rất say, ngủ cũng thật an ổn. Tôi đợi khi HyukJae đều đều tiếng ngáy, mới từ chỗ em ấy kêu đau kéo xuống lớp áo ngủ.

Tôi ngạc nhiên nhìn tại nơi đó một mảng một tím nhạt, là một mảng nhỏ bằng hai đầu ngón tay, không lớn nhưng đủ làm tôi đau lòng. Vết bầm này, nguyên nhân là vì sao? Còn nữa, HyukJae sao lại không muốn nói với tôi về nó.

-------------

-HyukJae, khung ảnh trên bàn của mẹ là con làm rơi đúng không? – Tôi đang ngồi ngoài sân vườn đọc sách, HyukJae cũng tại phía trước đó quét một ít lá cây, không ngờ cùng lúc nghe thấy tiếng mẹ tôi truyền đến

Tôi và em ấy nhìn nhau, rồi rất nhanh chóng có mặt trong phòng mẹ, tôi thấy mẹ cầm trên tay khung ảnh hiện tại đã vỡ kiếng, khung sườn cũng có vết nứt nẻ liền nhíu mày. Mẹ lại lần nữa tại gương mặt HyukJae lặp lại câu nói vừa nãy – Khung ảnh này là con làm rơi đúng không?

Mẹ tôi giọng có chút lớn, lại càng có chút đáng sợ, tôi lúc nhỏ cũng từng bị mẹ bằng cái giọng này mắng cho khóc. HyukJae bên cạnh chỉ liên tục bối rối lắc đầu - Mẹ...con không có...con không có mà...

-Được rồi được rồi, đừng nói dối, khi nãy chỉ có mỗi con vào đây quét dọn, đến khi mẹ quay lại khung ảnh đã rơi bể, con không làm rơi, chẳng lẽ là mẹ sao? – Mẹ tôi bực tức hét lên, lại càng khiến hai vợ chồng chúng tôi thêm hoảng. Đặc biệt là HyukJae, em ấy xanh rờn cả mặt, nói không nên lời với sự buộc tội của mẹ tôi

-Mẹ...con...con không phải ý này...- HyukJae hai tay hoang mang đan lại với nhau run rẩy, hết nhìn tôi rồi lại nhìn mẹ, em ấy cũng lấp bấp không nói được một câu hoàn chỉnh -...mẹ...thật sự không phải con làm...con không có...

-Con xem, khung ảnh mẹ đặt trên bàn, vợ con vào quét dọn, khi mẹ trở vào thì khung ảnh đã rơi bể, vợ con còn chối không nhận mình làm...- Mẹ tôi thở dài ngồi trên giường, hướng tôi tiếc nuối cầm khung ảnh trong tay -...khung ảnh này là trước khi mất ba con tặng cho mẹ, mẹ cũng không muốn la mắng gì vợ con, nhưng làm sai phải biết nhận lỗi

-Mẹ...con thật sự không có...mẹ tin con...con không có...-HyukJae vô vọng giải thích với mẹ, rồi nhìn sang tôi – DongHae, em thật sự không có làm...em thật sự không có mà...

-Con...- Mẹ tôi đối với HyukJae bất mãn, tôi lập tức liều mình đứng che trước mặt em ấy -...mẹ...thật ra...thật ra khung ảnh là con làm rơi

Tôi ngượng ngùng gãi đầu nói – Con thấy HyukJae quét dọn xong liền tưởng mẹ trong phòng, cho nên mới đi vào. Là con thấy khung ảnh nên mới cầm lên coi, lúc đặt xuống là vô ý cho nên mới rơi xuống đất, hoàn toàn không phải do HyukJae

-Lúc nãy con ra ngoài vườn tìm HyukJae, là muốn nhờ em ấy dọn mấy mảnh kiếng vỡ, là chưa kịp dọn thì bị mẹ phát hiện - Biểu tình của mẹ tôi sau khi nghe xong không những không bớt nóng giận, ngược lại càng giống như ngọn lửa được đổ thêm dầu, phừng phừng mà cháy lên, mẹ siết chặt nắm tay rồi đuổi hai vợ chồng tôi ra khỏi phòng

Tôi nhắm mắt cũng biết HyukJae bị dọa sợ cho xanh mặt rồi, dứt khoác nắm tay kéo em ấy về phòng.

Vào trong phòng, tôi thuận tay đem chốt khóa lại. Tôi kéo HyukJae ngồi lên giường, hai tay bình tĩnh giữ lấy vai em ấy, hơi cúi đầu nhìn vào đôi mắt đang đỏ của HyukJae – Đừng sợ, không sao đâu mà

-DongHae...anh tin em...em không có...thật sự không phải em – HyukJae hoảng loạn nhìn tôi, gương mặt gần như cầu xin tôi hãy tin em ấy. Tôi ôm HyukJae vào lòng trấn an – Anh tin em...anh tin em...đừng sợ...không sao mà

HyukJae hít hà một chút, sau khi trong lòng lấy lại được bình tĩnh, mới ngước mặt nhìn tôi - DongHae, khi nãy anh đâu có vào phòng mẹ

-Đúng, anh không có vào – Tôi gật đầu, ngón tay quệt đi nước mắt của em, HyukJae lại nhìn tôi đầy khó hiểu

Bản thân tôi biết em ấy rất sợ mẹ la trách, cho nên tôi mới thay em ấy nhận lỗi. Nhưng mà tôi biết, HyukJae của tôi không có làm việc đó - Anh biết, HyukJae của anh rất thẳng thắn, anh tin nếu em làm em sẽ nhận, lần này chắc chắn không phải là em

HyukJae rất đỗi ngạc nhiên khi tôi nói ra điều tôi suy nghĩ, sau đó em lại nghiêng đầu nhìn tôi - Nhưng mà cũng đâu phải là anh

-Anh biết - Tôi gật đầu – Nhưng là mẹ chỉ đang tiếc nuối cái khung ảnh của ba mà tìm người trút giận thôi, anh nhận cũng không việc gì, mẹ cũng sẽ không giận anh lâu. Đừng để mẹ hiểu lầm em, như thế không tốt chút nào.

-Nhưng mà... -HyukJae muốn nói gì đó, nhưng tôi ngăn lại - Không nhưng nhị gì hết. Anh trước khi kết hôn không phải đã hứa sẽ bảo vệ em sao? Mới gặp một chút chuyện nhỏ mà còn không giải quyết được thì anh còn làm được cái gì chứ. Tôi ôm HyukJae vào lòng, bàn tay vỗ về mái đầu em – Đừng lo, có anh ở đây, em không cần sợ cái gì hết

-------------

-Mẹ ơi, con về rồi. HyukJae, anh về rồi này – Tôi mở cửa nhà, đem một thân bụi bặm cả ngày về nhà. Rất hào sảng mà thông báo với mẹ và vợ rằng tôi đã trở về

Mẹ ra đón tôi, rất trìu mến nhìn tôi mỉm cười. Mẹ tôi luôn dùng ánh mắt này nhìn tôi, chính là cái ánh mắt nhìn thấy sự thành công rạng rỡ nhất cuộc đời mình - Đi làm về rồi à, có mệt không?

-Cũng mệt, nhưng đã quen rồi, về nhà liền không thấy mệt nữa - Tôi cười đáp lại mẹ, sau đó vì không thấy HyukJae, liền thuận tiện hỏi mẹ luôn – Vợ con đâu rồi ạ?

Mẹ tôi thái độ vui vẻ liền biến mất, rất chán nản mà nói với tôi – Buổi trưa đi gặp ai đấy, vừa mới trở về thôi. Cũng không xem đồng hồ, đến giờ này còn không chịu xuống dọn cơm

-Vậy ạ, chắc em ấy mới về nên còn mệt. Để con lên xem sao – Tôi cởi giày để vào tủ, rồi cầm cặp đi làm tính lên lầu, mà chân chưa đi thì mẹ đã níu lại – Con để ý vợ mình một chút, đừng có cưng chiều quá mức

Tôi trong lòng suy nghĩ, cuối cùng gật đầu cho mẹ câu trả lời mà mẹ muốn – Để con nói lại với HyukJae, sau này canh giờ cơm phải biết về sớm

Mẹ tôi tức thì hài lòng cười tươi – Đúng là con ngoan của mẹ

Tôi cơ bản không thể làm trái ý của mẹ mình, nhưng cũng không thể làm điều tổn thương HyukJae. Vả lại, tôi tin tưởng HyukJae, càng tin tưởng về sự hiểu biết của mình đối với em ấy. HyukJae sau lưng tôi chắc chắn sẽ không làm điều gì có lỗi, vả lại, nếu thật sự em ấy có, thì nếu không thật sự chứng kiến, tôi sẽ không tin

Tôi đi hết bậc cầu thang, nhìn xuống thấy mẹ đã xoay lưng bước vào phòng. Tôi liền điều chỉnh giọng nói, cho nó biến thành hung hăng, cùng giận dữ, sau đó cúi mình nói vọng xuống dưới, cốt chính là để cho mẹ mình nghe thấy – Em khi nãy đã đi đâu, lại còn về trễ như vậy...Đi gặp bạn bè cũng phải biết giờ về, có biết mẹ chờ cơm hay không...

Nói thêm mấy câu nặng lời, thêm mấy câu trách cứ, rồi tôi mới đẩy cửa phòng đi vào, tất nhiên tiếng cửa phòng tôi sẽ không để mẹ nghe thấy. Theo tôi, người mẹ nào cũng muốn con trai đứng về phía mình một chút, điều này cũng đúng thôi, không thể nào nuôi lớn một đứa con rồi lại cam tâm tình nguyện nhìn nó đi bênh vực vợ nó.

Chuyện này tôi hiểu được, nhưng mà đồng thời tôi từ sau vụ khung ảnh kia đã phát giác, mẹ hình như không thích vợ tôi như tôi tưởng tượng. Nếu đó là sự thật thì ở nhà vợ tôi cũng đã khó khăn thế nào, mệt mỏi và áp lực ra sao với mẹ thế nào, tôi sơ bộ đã hình dung được. Cho nên để cuộc sống bớt thêm một chút phiền, để mối quan hệ giữa mẹ và vợ không xấu thêm, tôi chịu khó diễn kịch cũng không vấn đề.

Lúc tôi bước chân vào phòng, liền chốt khóa, đây là thói quen. Bởi vì tôi không phải hạng người quân tử, lại còn vừa mới làm ra hành động lừa dối cho nên rất sợ bị bắt quả tang, chốt cửa như vậy mới cảm thấy an toàn.

Tôi đặt cặp làm việc lên bàn, đồng thời cởi ra vest ngoài, kéo giãn cà vạt rồi tiến đến chỗ HyukJae. HyukJae đang nhắm mắt nằm trên giường, bộ dạng dường như rất mệt mỏi, tôi cũng không chắc là em ấy đang thức hay ngủ. Tôi thật nhẹ ngồi xuống bên giường, cúi đầu hôn lên trán em – Bảo bối, anh đi làm về rồi này.

HyukJae nghe thấy, vòng tay ôm lấy cổ tôi, ghì tôi xuống mà hôn lên má – Về rồi sao? Ngày hôm nay của anh thế nào? Em rất nhớ anh.

-Bình thường thôi, nhưng mà, đây là hôn chuộc lỗi sao? – Tôi cười, nói tiếp – Hôm nay đi đâu chơi, vừa về mà mẹ đã kéo anh lại mách tội em

HyukJae chán nản thở ra, giống như sớm biết mẹ sẽ hướng tôi mách tội – Đi gặp SiWon, cậu ấy vừa về nước. Em mới về tới nhà thôi, cậu ấy giữ lại nói chuyện hơi lâu

Tôi cười, lại hôn xuống một cái ngay chóp mũi của HyukJae - Đi gặp tình cũ sao? Nói ra tự nhiên như vậy, không sợ chồng em ghen?

HyukJae lắc đầu, tại cổ của tôi lưu luyến không rời - Anh sẽ không?

Tôi tò mò - Tại sao không?

-Anh là DongHae của em...- HyukJae tại cổ tôi vừa hít hà vừa cọ cọ, thật sự rất đáng yêu mà nói - Bởi vì anh là DongHae của em...cho nên anh biết rõ, em và cậu ấy không còn tình cảm, người em yêu là anh

-Miệng lưỡi thật khéo, càng ngày càng biết cách nói chuyện – Tôi đem HyukJae bàn tay gỡ ra, HyukJae khó hiểu nhìn tôi, tôi đem bàn tay áp lên má em ấy – Hôm nay mẹ có khó dễ em không? Vẫn ổn chứ?

-Vẫn ổn lắm – HyukJae xác nhận – Nhưng mà chiều nay em không ăn cơm có được không?

-Sao thế? Thấy mệt mỏi chỗ nào? – Tôi nhíu mày nhìn HyukJae, bàn tay lại áp lên trán em xem xét

HyukJae lắc đầu tránh ra tôi bàn tay, nhìn tôi giải thích - Không có, vừa mới đi về nên mệt, không muốn ăn

-Không muốn ăn thì anh không ép, nhưng mà vào tắm rửa thay đồ rồi hãy ngủ - Nói xong tôi ngồi dậy, sau một ngày làm việc tôi cũng cần thay đồ nghỉ ngơi. Nhanh nhẹn cởi thẳng áo sơ mi trắng rồi quăng xuống đất, tôi bước nhanh vào phòng tắm rồi xả nước ào ào

-------------

Tôi lại đi công tác, lần này lịch làm

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net