36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
tai, sau này anh cũng không có khả năng hay biện pháp ngăn cản bọn họ tiếp tục làm như thế. Chỉ có thể cầu em tin tưởng lời nói của anh, HyukJae, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ mãi mãi bên cạnh em, yêu thương em...

-...Em có thể nguyện ý...Để anh chăm sóc em cả đời...có được không?

Cả người HyukJae thoáng có chút run rẩy, gương mặt nhợt nhạt có chút không tin vào tai mình, cậu không tài nào xác nhận được lúc này bản thân đang ở thực tại hay trong mơ. Ngực trái liên tục co thắt làm các tế bào máu chạy nhanh đến mức cậu không thở được. HyukJae cúi đầu, đôi mắt thâm tình lại bị làm nóng lên bởi nước mắt – Anh...anh có thể...có thể chấp nhận một người như em sao?...Thật sự...thật sự có thể chấp nhận được sao?

DongHae đột nhiên nở nụ cười – Anh so với người khác không phải hiểu rõ em nhất sao, thời gian anh ở cạnh em cũng không đủ lâu để em tin tưởng lời nói của anh?

-Nhưng mà...

-HyukJae, đừng tiếp tục tìm kiếm lý do phản kháng được không? Cho anh một cơ hội, tin tưởng anh một lần này đi được không?

DongHae chờ đợi câu trả lời của cậu rất lâu, là kiên nhẫn mong chờ cậu. Anh không hối thúc, không ép buộc, chỉ lặng lẽ giam cậu trong vòng tay ấm áp. HyukJae dựa vào lòng ngực kia, cảm nhận chân thật sự che chở, sự bảo bọc, tình yêu thương rộng lớn, sự khoan dung độ lượng, khiến cậu một chút can đảm để thoát ra cũng không có.

HyukJae nặng nề suy nghĩ, sau đó lại âm thầm áp mặt mình lên ngực anh, chất giọng thật nhỏ cất lên – Em...em tin anh...

Không quá khó để HyukJae ngủ say trong vòng tay của DongHae. Đôi mắt cay xè khép chặt, da thịt mỏng manh được anh bao lấy, tiếng nức nở hiện tại đã ngưng hẳn, lúc này trong phòng chỉ nghe được tiếng thở đều đặn của hai người. DongHae đợi khi HyukJae hoàn toàn mê man chìm vào mộng mị mới cẩn thận kê đầu cậu lên gối, còn bản thân không tiếng động ngồi dậy.

Anh nặng nề nhìn cậu, ban nãy nhân lúc HyukJae không để ý, anh vừa ôm vừa tỉ mỉ nắm lấy ngón tay bị thương của cậu, ôn nhu đến mức chính HyukJae cũng không hề nhận ra. Máu từ vết thương thấm qua bàn tay anh bấy giờ cũng đã khô lại, bị động liền rơi ra thành những mảnh đỏ khô khốc rơi xuống giường, khi DongHae vừa mới buông lỏng tay, máu đỏ liền có dấu hiệu ứa ra ngoài da lần nữa.

DongHae lập tức ra chạy ra phòng khách lấy hộp cứu thương rồi quay trở lại bên cạnh cậu. Anh dựa theo ánh đèn ngủ mờ nhạt khéo léo quấn lại vết thương hở của HyukJae, bởi vì sợ nếu dùng thuốc sát trùng sẽ làm cậu xót mà tỉnh giấc, cho nên DongHae trước mắt chỉ dám dùng một ít thuốc cầm máu rồi quấn băng sơ lại.

Ngoài vết thương ở bàn tay phải, HyukJae trên da thịt còn rất nhiều vết hằn đỏ, trong số đó có nhiều chỗ còn xước da rỉ máu đều phải lau sơ qua. Những vết thương này được tạo thành khi cậu tự kỳ cọ bản thân trong phòng tắm. Càng nhìn những vết đỏ kia anh càng đau lòng, sinh mạng của một con người cũng giống như mọi loài khác, chỉ là được một cơ hội sống duy nhất, thế nhưng anh lại không hiểu được, vì sao có những người cuộc sống rất đỗi bình thường, còn một số khác, lại phải trải qua một cuộc sống quá khắc nghiệt như HyukJae đã từng.

-Do..Dong...Hae...Dong...Haee...-DongHae loáng thoáng nghe thấy cậu mấp máy môi gọi, anh liền tức thì ném hộp sơ cứu xuống đất trở lại giường, vòng tay rộng lớn phủ lên cậu thì thầm an ủi – Anh ở đây!

-Dong Hae...- HyukJae nghiền chặt hai mi mắt, đôi bàn tay sợ hãi xiết thành nắm run rẩy trước ngực. Một thoáng giật mình, HyukJae mở bừng hai mắt hét lớn – Đừng đi mà!

DongHae bất lực nhìn cậu, biết cậu đã thức liền nhẹ nhàng kéo HyukJae hãm vào trong lòng – Lại mơ thấy ác mộng sao? Haiz! Sao anh càng ngày càng vô dụng thế này, đến cả nằm cạnh anh em cũng không thể hoàn toàn nghỉ ngơi sao?

HyukJae không nói gì, chỉ lặng lẽ chui rúc vào lòng ngực DongHae, tựa hồ cả thế giới bên ngoài quá nhiều sự độc ác, cậu chỉ muốn lẩn trốn mãi trong lòng người đàn ông này, mãi mãi không cần phải xuất hiện ra xã hội.

DongHae thấy cậu không trả lời, liền đổi giọng nghiêm túc – Được rồi, là ác mộng thôi, tỉnh dậy sẽ không sợ nữa...Đừng sợ, anh ôm em ngủ được chứ.

Lúc này HyukJae trong lòng anh chậm rãi thở dài một hơi, sau đó mất thêm một lúc mới hơi ngược đầu, nhả ra một câu – DongHae, chúng ta làm có được không?

DongHae mấy chữ kia nghe xong lập tức hung hăng đem HyukJae đẩy khỏi lồng ngực, mở to mắt đăm đăm quan sát cậu. HyukJae trước phản ứng của anh cũng không quá bất ngờ, ngược lại còn có một chút thất vọng chua xót. Quả nhiên người đàn ông này chỉ có thể cho cậu bao dung, cho cậu an toàn, cậu lại vĩnh viễn không thể tẩy sạch được chính mình trong mắt anh ta.

HyukJae cảm nhận rõ ngực trái của mình vừa mới bị một dao rạch thẳng xuống, một đường máu đỏ xé nát tâm can. Trước đây không cần cầu xin mỗi đêm đều bị đàn ông khác đè dưới thân, hiện tại thì giỏi rồi, một thân trần trụi nằm bên cạnh người khác, còn mở miệng cầu xin anh ta "làm" mình, cuối cùng kết quả thế nào, anh ta lại thẳng tay đẩy cậu ra.

-HyukJae, em nói gì thế? – DongHae thấp giọng điềm đạm nói, HyukJae lần này lại nhắm mắt lắc đầu - Em...Em không được có đúng không?...Quả nhiên là em vẫn không xứng mà...

-HyukJae, em không cần phải như thế! – DongHae nhất thời kích động hét lên với cậu, loại ham muốn này nếu nói anh không có thì chính là nói dối. Ai lại không có đam mê dục vọng với người mình yêu thương cơ chứ. Nhưng mà DongHae chính là muốn cậu từ tốn chấp nhận anh, muốn cậu có thể trước tiên tiến nhập xã hội, muốn cậu tin tưởng anh đến với cậu không phải vì thương hại hay gì khác

HyukJae thấy DongHae nhíu mày kiên định nhìn cậu, trong lòng không khỏi có chút rối ren. Cậu ở nhà của anh, ăn của anh, nhận tiền của anh, thậm chí anh còn phải dẫn cậu đi chữa trị tâm lý. Mà cá nhân cậu ngoài nhục thể dơ bẩn ra cái gì cũng không thể cho anh, nếu như hiện tại đến thân xác này anh cũng không cần, vậy cậu phải làm sao đây?

DongHae quan sát biểu hiện bên ngoài của HyukJae, vô cùng nhạy bén nhìn thấy cảm xúc hỗn loạn trên gương mặt cậu. Anh không muốn cậu dùng thân xác này để chứng minh bất kì điều gì hết, DongHae chỉ hy vọng HyukJae có thể tự tin tiếp nhận anh, có thể vượt qua rào cản quá khứ mà trở thành một người bình thường.

-Anh...anh đừng nói gì cả...em chỉ nhất thời...nhất thời kích động...- HyukJae không phân rõ đáy lòng là cái gì mùi vị, ban nãy cậu mơ một giấc mơ, nhìn thấy bản thân trở về căn phòng tối tại nhà chứa. Tại giữa phòng HyukJae vẫn như cũ một thân y phục lẳng lơ, xung quanh xuất hiện vô vàng cặp mắt thèm thuồng dòm ngó cậu. HyukJae xoay một vòng, lại trong những cặp mắt kia nhìn ra được đôi mắt thâm sâu của DongHae.

Lạnh lẽo. Xa lạ. Khinh thường.

HyukJae phẫn uất kéo lại quần áo, lại vội vàng cất tiếng gọi tên anh, tuy nhiên nhận lại chính là cái bóng lưng cao ngạo. HyukJae vươn tay với theo, thấp giọng van xin anh quay lại. Thế nhưng DongHae đôi chân kiên quyết đi về phía trước, thậm chí một cái liếc mắt cũng không để lại cho cậu.

Giấc mơ chưa kết thúc ở đó, sau khi bóng lưng anh biến mất. Từng cặp mắt khát khao kia liền xuất hiện nhiều hơn, bên cạnh đó còn có chiều hướng tiến gần lại HyukJae. Trong bóng đen, hàng trăm hàng nghìn bàn tay thi nhau kéo xuống y phục trên cơ thể cậu, lần lượt đụng chạm vào da thịt HyukJae. Hết thảy đều không có điểm dừng, khiến cậu hốt hoảng mà tỉnh dậy.

-DongHae...hay là...anh để em...dọn ra ngoài đi...- HyukJae dồn nén lại cảm xúc, thật khẩn trương mở lời -...Anh đừng tiếp tục...tiếp tục thương hại em nữa...em...em không đáng đâu...

HyukJae cúi thấp đầu, nước mắt lại ứa ra khỏi khoé mi. Cậu không phải muốn rời đi, nhưng HyukJae quả nhiên trong lòng mang một bóng ma, cậu sợ chính mình sẽ mãi mãi là một vật cản níu chân của anh. Nếu như DongHae không thể tiếp nhận cậu, HyukJae liền có thể hiểu được, cậu cũng không có quyền hạn tức giận hay đòi hỏi, chỉ hi vọng bản thân có thể tự lập mà không gây ảnh hưởng đến anh.

HyukJae chưa bao giờ nghe qua hay nhìn thấy DongHae phát hoả, thế nhưng lần này, cậu lại tận mắt chứng kiến, mà đối tượng nhận hết sự phẫn nộ kia còn là chính mình - Em vì cái gì hết lần này đến lần khác xem thường chính mình. Chẳng lẽ người ta một khi phạm sai lầm liền phải suốt đời sống với nỗi dằn vặt như em sao? Em vì cái gì cứ thích đẩy anh ra, là anh đối xử với em không đủ tốt có đúng không? Là anh đã quá để tâm đến cảm nhận của em, quá sợ em bị tổn thương, đó là anh sai sao?

HyukJae cắn răng im lặng, ngỡ ngàng run run không dám phản bác

-Em cho anh là ngại em từng "tiếp nhận" quá nhiều người, sợ hãi anh sẽ chê bai em sao? LeeHyukJae, em có phải đánh giá anh quá cao rồi không? Anh có thể trước mặt em thú nhận, anh đối với cơ thể em ham muốn vô cùng nhiều. Thế nhưng anh luôn phải nhẫn nhịn, phải luôn tự đè lại dục vọng chính mình, bởi vì anh sợ em sẽ hoài niệm quá khứ. LeeHyukJae, em có hiểu không?

-Anh sợ em sẽ sợ hãi anh, anh sợ hãi HyukJae sẽ không ở bên cạnh của anh nữa...HyukJae, xin em, một lần này thôi, hãy quên đi tất cả quá khứ được không?...Yên ổn tiếp nhận anh...yên ổn ở bên cạnh anh...có được không?

HyukJae nghe xong tức khắc vỡ lẽ ra nhiều điều. Hôm nay có thể nghe thấy tiếng lòng của anh, lại càng đối với anh cảm thấy có lỗi rất nhiều. Cậu không biết chính anh cũng có quá nhiều nỗi khổ tâm như vậy, hoá ra DongHae đối với cậu suy nghĩ cẩn thận như thế.

HyukJae hổ thẹn hơi ngẩng đầu, nhỏ nhẹ hống hống DongHae – DongHae...DongHae...em sai rồi...em nhận sai...anh đừng tức giận được không?

-DongHae...em sau này sẽ không nói những lời như vậy nữa đâu...sau này sẽ ngoan ngoãn bên cạnh anh...anh đừng giận nữa...

DongHae nặng nề thở dài, mất mát ôm lấy cậu – HyukJae, chúng ta hiện tại không "làm", bởi vì anh cảm thấy em chưa sẵn sàng. Em không cần gấp gáp, đợi khi tâm tình tốt hơn, anh liền cùng em có được không?

HyukJae lần này đối với lời nói của anh đã hoàn toàn tin tưởng, không phải vì thương hại, không phải vì nghĩa vụ. Mà lần này, HyukJae thật sự tin tưởng tuyệt đối, tình cảm của DongHae đối với cậu, chính là yêu.

-------------

Thời gian về sau đều đặn theo một cái quy trình lặp lại, dường như không hề có chút thay đổi nào. HyukJae như thường lệ chăm sóc trong ngoài căn nhà của hai người, thậm chí còn nhận trở lại công việc đưa cơm buổi trưa cho DongHae. Vào thời điểm hiện tại, HyukJae thay đổi thật nhiều, dáng vẻ tự tin và tràn ngập sức sống hơn, giao tiếp với mọi người càng lúc càng khá, đến các ông bà cô chú bên ngoài công viên, dần dần đều quen mặt cậu.

Đối với chuyện của nữ cảnh viên mặc dù HyukJae đã chính mình lên tiếng bảo anh không cần làm lớn chuyện. Thế nhưng DongHae với cục tức này vẫn nuốt không trôi, sau ngày hôm đó anh một đường đi thẳng lên phòng cấp trên trình bày sự việc. Trong lòng anh không thể chấp nhận một thể loại cảnh viên chỉ mới thực tập đã có thể ngang ngược đi phán xét người khác, đặc biệt còn là một người đang cố gắng làm lại cuộc đời. Mặc dù quan hệ giữa cô ta và cấp trên có là gì đi nữa, anh cũng không quan tâm

So với cục diện mà HyukJae lo lắng, cấp trên của DongHae xem chừng vô cùng hiểu chuyện. Ông ta còn đích thân nghiêm túc dạy dỗ nữ cảnh viên kia trước mặt anh, cái này không những cấp cho DongHae mặt mũi, bên cạnh đó còn cho anh một lời cam đoan, những chuyện thiếu chuyên nghiệp như thế này sẽ không tiếp tục xảy ra ở sở cảnh cục này nữa. Nữ cảnh viên bị thay đổi môi trường thực tập, nghiêm trọng hơn cô nàng còn bị đẩy ngược về trường để tham gia lại một số môn học khác. DongHae trong phút chốc có chút khiếp đảm, không ngờ cấp trên của anh vậy mà lại là một người chính trực.

Buổi chiều DongHae theo thường lệ tan làm trở về nhà, gần đây mới giải quyết xong một chuyên án mới cho nên cấp trên cho phép đội anh được nghỉ ngơi mấy ngày. Lúc DongHae vừa đẩy cửa vào nhà, đôi mắt đã đảo quanh một vòng kiếm tìm dáng hình quen thuộc. Anh cởi bỏ khoác ngoài, ngửi thoảng được mùi vị thức ăn, liền chạy vào bếp tìm cậu.

HyukJae đang ở bên bếp nấu ăn, cũng không quá để ý đến động tĩnh bên ngoài. Thình lình cảm nhận được có người, nhưng còn chưa kịp xoay lưng đã bị DongHae vòng tay ôm chầm lấy từ phía sau – Em nấu ăn thơm thật đấy, tay nghề càng ngày càng giỏi rồi.

HyukJae bị tiếp xúc thân mật cũng không mất tự nhiên, cậu hơi ngả người về sau dựa vào anh cười – Cảnh phục còn chưa thay, cả người anh đều bốc mùi rồi.

DongHae bị ghét bỏ cười đến ma mãnh vùi đầu vào cổ cậu dụi dụi, da thịt non nớt vùng cổ của HyukJae luôn là địa phương anh vô cùng yêu thích, chạm đến một cái liền không muốn dứt ra – Anh phát hiện lá gan của em ngày càng lớn rồi, ngày hôm qua mắng anh phiền phức, hôm nay còn chê anh bốc mùi...Em tính làm phản có đúng không? Có đúng không hả?

-Em...không...em...không có...nhột...nhột chết được...đừng chọt nữa...anh...anh đừng chọt nữa mà...

-Em còn dám chê anh không? Còn dám không? Dám không hả?

-Không...không dám...không dám nữa.... - HyukJae thuận theo phản ứng cơ thể co giật, vô tình làm cùi chỏ đụng trúng phần bụng của DongHae. HyukJae chỉ đột nhiên cảm thấy DongHae gương mặt nhăn lại, phần bị trúng cũng co rúm. DongHae không có kêu đau, chỉ bất ngờ thu mình lại.

-DongHae, anh làm sao thế? Em làm anh đau rồi đúng không? – HyukJae lo lắng hỏi, rõ ràng ban nãy không cố ý, lực cũng thật nhẹ, làm sao có thể làm anh bày ra một bộ dạng đau đớn như bây giờ được.

DongHae xua tay lắc đầu đáp - Không sao, không phải tại em....Là vết thương lúc làm nhiệm vụ thôi...

HyukJae chau mày – Có phải rất đau không? Anh bị thương bao giờ, mấy ngày trước hình như không có mà

-Mới ngày hôm nay thôi, bị bầm một chút, vài ngày sẽ không việc gì – DongHae gượng gạo cười – Được rồi, anh đi tắm, lát cong chúng ta cùng ăn cơm.

HyukJae gật đầu đáp, thật ra đối với chuyện DongHae bị thương cậu đã sớm quen thuộc. Làm cảnh sát vào sinh ra tử, làm gì có chuyện sẽ không bị thương. Thế nhưng ngoài chuyện tiếp nhận, HyukJae vẫn không thể nào khống chế được cảm giác chua xót, ẩn ẩn đau trong lòng mình.

Trong thời gian đợi DongHae tắm rửa, HyukJae nhanh tay dọn thức ăn lên bàn. Xong xuôi, còn dư dả một chút thời gian cậu liền ra sofa phòng khách mở tivi lên coi. Trùng hợp tivi đang phát chương trình thời sự tối, mà màn hình lại hiển thị đúng ngay địa phương DongHae làm việc. HyukJae tức thì bị tin tức kia kéo toàn bộ sự tập trung, đồng thời bên tai cũng lắng nghe tiếng nói của người dẫn chương trình

-"Thông tin đến quý vị, ngày hôm nay tại trụ sở cảnh sát thành phố S có một người đàn ông mang theo hung khí đến gây rối. Theo thông tin được biết, trước đó con trai ông ta là thành viên của một băng nhóm tội phạm nguy hiểm vừa bị triệt phá. Cảnh sát thành phố S lúc đó đã nhanh chóng khống chế hiện trường, không để người dân bên ngoài bị thương."

Trên màn hình các phóng viên còn nhanh tay ghi được cảnh các cảnh viên cùng nhau phối hợp bắt lại người đàn ông đang cầm hung khí, và không khó để HyukJae nhìn ra hình ảnh của anh trên tivi. DongHae là cảnh viên trực tiếp nhào vào khống chế người đàn ông kia, cho nên trực tiếp tiếp nhận rất nhiều phản kháng, sau khi bị khống chế người đàn ông kia vẫn không giảm bớt hung hăng, còn điên cuồng hướng DongHae mắng chửi rất thậm tệ

-"Tại mày, tất cả là tại mày! Tại mày mà con trai của tao mới chết! Tại mày!"

-"Mày trả con trai lại cho tao! Mày trả nó lại cho tao"

-"Nó dù có phạm tội, dù nó có sai đi chăng nữa...nó cũng chỉ vừa mới hai mươi tuổi...nó chỉ mới hai mươi tuổi...tại sao chúng mày lại có thể nhẫn tâm giết chết nó...tại sao chứ?"

HyukJae nhìn bộ dạng của DongHae trên tivi,rõ ràng nhìn được sự bất lực trong mắt anh, lúc đối diện với người đàn ông kia, anh tuy không thẹn với lòng mà nói anh không sai, thế nhưng, anh chỉ bảo trì im lặng. Cậu xem đến đây thì nghe thấy tiếng phòng tắm được mở ra, cậu hốt hoảng tắt tivi. HyukJae lúc này minh bạch vết thương của anh hôm nay vì cái gì mà có, cậu cũng hiểu được bây giờ không phải là đoạn thời gian thích hợp để an ủi anh, cho nên cậu lựa chọn biện pháp, xem như chính mình vẫn chưa biết được tin tức nào.

Buổi tối diễn ra rất ngày thường, DongHae không hề bày ra thái độ nào khác thường, HyukJae cũng không hỏi. Cậu không nghĩ đến mở miệng trước, vì nếu anh không muốn nói, HyukJae sẽ không ép buộc. Đêm hôm ấy khi cả hai trở về phòng, HyukJae nằm như cũ mò vào lòng ngực DongHae, bàn tay bình thường đặt trên eo anh lại có chút di chuyển, tại vị trí mà bản thân ban nãy đụng trúng, HyukJae dịu dàng vuốt ve.

Trong căn phòng nhỏ, ánh sáng đèn ngủ yếu ớt, HyukJae ngoan ngoãn tựa đầu lên vai DongHae để anh ôm cậu trong lòng.

DongHae vốn dĩ không muốn nói chuyện ở sở cảnh sát cho HyukJae biết, nhưng lúc anh tắm xong lại tình cờ nghe thấy tiếng tivi cậu xem bên ngoài, hiện tại cậu đã biết, anh muốn giấu cũng không tài nào giấu được nữa.

-"Con trai ông ta là thành viên của một tổ chức buôn bán ma túy. Ban đầu anh cũng không tính bắn cậu ấy, chỉ là tính tình cậu ta ngoan cố, buộc anh phải ra tay – DongHae chậm rãi nói, cả không gian bỗng có chút đứng yên, HyukJae sửng sốt đình trệ động tác

Thấy HyukJae không nói gì, DongHae hơi cúi đầu, chăm chú nhìn cậu. Nhìn thấy gương mặt HyukJae có chút hoảng hốt, DongHae tâm liền cười khổ - Làm sao thế? Bị anh dọa sợ rồi đúng không?

HyukJae không nói chỉ lẳng lặng ôm lấy DongHae. DongHae mờ mịt không đoán được ý nghĩ trong đầu HyukJae – Có phải em cảm thấy anh rất đáng sợ không? Cảm thấy anh thật độc ác...

-Không có! – HyukJae thản nhiên trả lời

-Thật ra các vết thương ông ta gây ra cũng không nặng lắm. Ông ta bị anh cướp mất đứa con, anh biết thật ra ông ta cũng không thật sự oán trách cảnh sát. Chỉ là hiện tại, nỗi đau quá lớn, mất mát quá nhiều, người để ông ấy trút giận lại chẳng còn ai khác ngoài anh

-DongHae, anh là một cảnh sát tốt, đó không phải là lỗi của anh – HyukJae nhỏ giọng trấn an

-Anh biết! – DongHae nặng nề thở ra – Thế nhưng, thằng nhóc đó, nó đã chết bởi viên đạn của anh. Là anh chính tay giết chết nó, đó là sự thật!

-DongHae...

-Không cần thay anh biện minh, anh cũng không muốn trốn tránh – DongHae nhàn nhạt cười - Người đều đã chết, anh cũng không muốn nhắc đến nữa...

HyukJae suy tư theo từng câu nói của DongHae, trong chốc lát lại thắt chặt vòng tay đem anh ôm chặt

Thế giới này làm gì có tồn tại sự hoàn hảo chứ, mọi người ai lại không có ma quỷ trong người, chỉ khác nhau là chỉ số đen tối kia trong cơ thể họ lớn nhường nào. Có lẽ trong phút giây nào đó, DongHae của cậu đã thực sự biến thành một người độc ác, thế nhưng đối với HyukJae, cậu cam tâm tình nguyện chấp nhận sự ác độc đó của anh. Nếu không có DongHae thì hiện tại lúc này làm gì có HyukJae, sẽ không tồn tại một con người biết tiếp nhận cuộc sống mới, biết cố gắng hoà nhập lại cuộc sống đời thường. Là bởi vì có LeeDongHae, cho nên mới có LeeHyukJae, là bởi vì anh nên mới có cậu, cho nên, cậu sẽ không bao giờ rời khỏi người đàn ông này.

Tuy HyukJae không phải là một thiên sứ thuần khiết, nhưng cậu nguyện làm một thiên sứ của riêng anh. Nguyện cùng anh chống đỡ những khắc nghiệt khó khăn của thế giới này, nguyện bên cạnh cứu vớt anh, cùng anh vượt qua từng khoảnh khắc cuộc sống. Chỉ cần anh còn cần đến cậu, thì LeeHyukJae sẽ mãi mãi bên cạnh LeeDongHae.

Madeby HHK (051221)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net