36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những cảm xúc tồn đọng lại lúc này chỉ mang một màu sắc u ám, những khoảnh khắc hiện hữu trong trí não đều thoáng trở nên vô nghĩa, cực kỳ vô nghĩa. Thế giới này đối với cậu có bất công không? HyukJae không thể tự mình trả lời được, nếu không bất công, vậy có thể trả lời cho cậu biết, vì sao lại đẩy cậu đến tương lai ngày hôm nay, nếu thế giới này có nhân quả, có thể trả lời cho cậu biết, rốt cuộc cậu đã sai ở đâu không?

Hoàng hôn từ từ buông xuống, cả một thành phố náo nhiệt lại như thường lệ sáng đèn. Trong phòng tối, trước ánh đèn mờ nhạt, HyukJae cẩn thận điểm lại lớp trang điểm của mình. Thêm một lần tô lại màu son, HyukJae tự soi mình trong gương, khuôn mặt lạnh lùng đến phờ phạc, thế nhưng người ta dường như rất thích loại mặt lãnh này. HyukJae ngẩng đầu xem đồng hồ, một đêm làm việc bận rộn lại sắp sửa bắt đầu.

Những tổn thương đã trải qua, những mất mát đã nếm thử, chung quy không thể hoàn toàn đổ lỗi cho thế giới này, từ rất lâu rồi, mọi thứ đã không phải lỗi của thế giới này, từ rất lâu rồi, HyukJae đã nhận thức được, mọi tổn thương mất mát kia, có lẽ đều là bởi vì bản thân cậu xứng đáng nhận được nó.

HyukJae không tiếp tục oán trách, không tiếp tục tìm kiếm lối thoát, cậu lặng lẽ chống đỡ, yên ắng chấp nhận, không đổ lỗi, chỉ câm lặng mà chịu đựng đau thương. Ngày ngày tập thành thói quen đeo lên mặt một chiếc mặt nạ vui vẻ, ngày ngày phải luôn luôn làm chuyện mà trước đây cậu chưa từng có ý định làm, ban đầu HyukJae quả thật nghĩ rằng bản thân cậu sẽ không sống được, nhưng sự thật chứng minh, cậu vẫn là đang tồn tại đấy thôi.

Ở thế giới này, hạng người như cậu được coi là tầng lớp ở đáy của xã hội. Là tầng lớp mãi mãi bị người khác đạp dưới chân mà sống, là tầng lớp mặc dù có cố gắng làm tốt đến đâu vẫn chỉ là cái gai bị mọi người ruồng rẫy. Hiện tại, HyukJae đã quá quen thuộc với nó, cậu tập sống buông thả, không cần ai thấu hiểu, cũng chẳng cần ai quan tâm, HyukJae chấp nhận bản thân tự sinh tự diệt, vì sau tất thảy mọi chuyện, cậu đều không thể tìm ra lối thoát, vậy thì buông xuôi cả đi

HyukJae làm trai bao, cậu chưa từng muốn dùng một từ ngữ hoa mỹ nào để miêu tả nghề nghiệp kiếm sống của bản thân, bởi dù từ ngữ có cao sang bao nhiêu, cũng không thể che đậy nỗi sự dơ bẩn của cái nghề cậu đang làm. Trong giới của cậu, HyukJae là một thằng trai bao hạng sang, cậu chưa từng để một vị khách nào sau khi ngủ với cậu than phiền về mình cả, bên cạnh đó, HyukJae còn hơn "đồng nghiệp" của mình ở nhiều khoản, trong đó còn có một điều khoản chính là khách hàng có thể tuỳ tiện sử dụng những đồ vật độc đáo trên người cậu. Chỉ cần không chơi đến chết, thì mọi thứ đều có thể.

Ở cái chốn xuân sắc này, HyukJae không những được mệnh danh là "hoa khôi", mà cậu còn được biết đến là một chàng nghệ sĩ mộng mơ, bởi vì HyukJae luôn bị người khác bắt gặp với một bộ dạng say khướt, cậu chưa bao giờ để bản thân tỉnh táo, nếu không uống rượu thì hút thuốc, những đồng nghiệp bên cạnh luôn nói cậu thích nhất là đối xử với bản thân tệ bạc, thậm chí có thể cho là một dạng ngược đãi chính mình. Thì sao chứ, dẫu sao thân thể héo úa này cũng thuộc về riêng cậu.

Mọi người có nghe phong phanh về quá khứ của HyukJae từ miệng bà chủ, người ta nghe qua cậu từng là một cậu ấm con nhà khá giả. Trước đây sống ở tầng lớp quyền quý, từ nhỏ đã được cưng chiều, chưa bao giờ phải động tay vào bất kỳ việc gì. Sau đó gia đình không biết vì sao lại sa cơ thất thế, cuối cùng là phá sản, cha mẹ cậu cũng vì bị chủ nợ chèn ép mà lâm vào bước đường cùng rồi tự sát.

Nguyên nhân HyukJae không bao giờ tỉnh táo cũng một phần đến từ đây, cậu không muốn bản thân tỉnh táo, bởi vì mỗi khi cậu có lại được ý thức, HyukJae cảm nhận được cả thế giới này đều đồng loạt nhìn cậu bằng ánh mắt khinh thường, có khi lại là thương xót. Cậu không cần những ánh mắt đó, cậu cũng không muốn ai thương hại mình, cậu không cần ai quan tâm, trước đây cũng thế, bây giờ cũng vậy, không suy nghĩ, sẽ không tổn thương.

Tối hôm nay HyukJae đã tiếp qua hai lượt khách, cơ thể đã quá quen thuộc với dị vật khác thường hôm nay không biết sao lại cảm thấy đau, dường như khi nãy đã bị người khác chơi quá đà mà phía dưới bị chảy máu. HyukJae sau khi tiễn xong lượt khách thứ hai liền trở về phòng, trong thời gian chờ lượt khách kế tiếp, cậu tranh thủ uống thêm mấy ly Whisky.

HyukJae trước đây dù bị thương cũng sẽ không đến bệnh viện, ban đầu khi vừa tập tễnh bước chân vào con đường này, bị thương đối với cậu mà nói là thường xuyên, đều nóng sốt mấy ngày liền, sau đó thì càng ngày thân thể dần quen với cường độ làm việc của cậu, nóng sốt cũng không còn thường xuyên xảy ra, bị thương cũng chẳng thèm quản đến. Để phía sau không làm ảnh hưởng để hứng thú người tiếp theo, HyukJae khó khăn đi vào nhà vệ sinh tẩy rửa, chắc bởi vì uống qua thêm Whisky, vết thương so với khi nãy cũng không quá rát.

Làm nghề này thì đánh giá của khách hàng vô cùng quan trọng, nó quyết định thái độ của bà chủ đối với "nhân viên", cũng phán xét luôn mặt mũi của bản thân với người khác. Lượt khách thứ ba rất nhanh đã đến, khi cánh cửa phòng cậu một lần nữa bật mở HyukJae đang ở phía bàn nhỏ nghiêng nghiêng ngả ngả uống rượu, bộ dạng này chắc là khiến người khác rất phấn khích. Cậu đưa mắt nhìn qua người đến, đôi mắt mơ hồ nhìn thấy bóng dáng cao lớn, thân hình khá cân đối, không quá ốm cũng không quá mập.

Người mới đến còn chưa kịp đóng lại cánh cửa thì HyukJae đã kéo trượt áo sơ mi khỏi vai mình, cậu hướng về phía người kia với chất giọng đầy gợi cảm – Anh...anh muốn tắm rửa trước...hay là...bây giờ bắt đầu...

Khách hàng kia khẽ đóng lại cánh cửa phòng rồi tiến lại gần HyukJae, cậu ngẩng đầu nhìn người trước mặt, sau đó lại mỉm cười mỉa mai, hiếm khi người đến đây lại trẻ như thế, gương mặt này, độ chừng chỉ lớn hơn cậu một hai tuổi, tuy nhiên trong phòng lúc này quá thiếu ánh sáng, cậu không thể nhìn rõ được gương mặt kia.

HyukJae cố gắng đứng dậy, dưới tác dụng của cồn, cậu mất cân bằng mà loạng choạng, bất đắc dĩ phải bám víu vào người trước mặt. Bằng một lực đạo nhẹ nhàng, cùng với ánh mắt mơ màng khiêu gợi, HyukJae vòng tay qua cổ người trước mặt, cậu nhón chân rồi áp nhẹ môi mình vào môi vị khách kia.

Người đối diện bất giác nhíu mày, bản thân còn chưa kịp phòng bị đã bị người này xấn đến lần nữa. Cảm giác bờ môi ẩm ướt đầy mùi rượu mạnh đang táo bạo mút lấy môi mình. Vị khách mới đến không khỏi bị kích thích, liền ngay sau đó cũng tách môi, để đầu lưỡi linh hoạt kia nhanh chóng tiến vào khoang miệng.

HyukJae vốn đang rất tốt nhiệm vụ của mình, đột ngột cậu cảm thấy một trận choáng váng, bàn tay thon gọn chỉ kịp luồn vào mái tóc người đối diện, tiếp đến cả thân thể đều mất kiểm soát ngã xuống. HyukJae nghĩ rằng chắc chắn sẽ té rất đau, nhưng mà cơ thể cậu không hề bị tiếp đất, có một vòng tay mạnh mẽ giữ cậu lại, kéo cậu vào một lòng ngực răn chắc.

HyukJae nheo mày, trong đầu còn lại một tia ý thức mà lấp bấp – Xin lỗi...chắc làm anh mất hứng rồi...tôi hôm nay không khoẻ, chắc không thể đón tiếp anh...anh có thể ra ngoài...gặp bà chủ tìm người khác...chỗ tôi...chỗ tôi có rất nhiều người...bà ấy sẽ giảm giá cho anh...

Giọng nói của HyukJae nhỏ dần nhỏ dần rồi gần như không thể nói tiếp được. Cậu cảm thấy cả cơ thể mềm nhũn này như đang bốc lửa, ngọn lửa không chỉ thiêu đốt da thịt cậu, còn đốt rụi cả đầu óc HyukJae. HyukJae nặng nề hô hấp, dường như hơi thở cũng yếu dần. Cậu không nhìn thấy người kia bỏ đi, cậu cũng không nghe tiếng động của cửa. Trong phút chốc HyukJae thật sự có một suy nghĩ, người này thật sự có sở thích làm tình với một kẻ mang bệnh sao, hay là thích làm với một người bất động?

Người khách nọ không hề bỏ đi, hình như cũng chẳng lấy làm tức giận, anh ta cẩn thận bế HyukJae về giường. Bàn tay đặt lên trán cậu ôn nhu kiểm tra độ nóng, sau đó lại chậm rãi đi đến nhà vệ sinh lấy ra thao nước cùng khăn lông. HyukJae trên giường nhăn nhó mặt mày, mệt mỏi phả ra từng đợt hơi nóng hổi. Ý thức đã không còn, cậu yếu ớt co ro thành một khối trên giường, nghĩ rằng bản thân ngủ một giấc thì ngày mai sẽ ổn thôi, nhưng không ngờ giấc ngủ này không hề yên ổn.

HyukJae rất nhanh cảm thấy một luồng khí lạnh thay thế cho nhiệt độ nóng ban nãy. Cả cơ thể bắt đầu từ dưới chân lạnh dần lên, HyukJae trước sau luôn cắn răng chịu đựng, chỉ lâu lâu nhỏ giọng rên rỉ - Lạnh...Thật lạnh quá...

HyukJae không biết rằng bản thân mình đang sốt rất cao, ngoài mặt từng tầng từng tầng mồ hôi cứ thế tuôn ra. Cả gương mặt nhăn nhó như sắp khóc, không ngừng kêu lạnh, vị khách kia liền kéo khăn lông đang đắp trên trán cậu xuống, nhún lại qua một đợt nước mới rồi đắp lên.

Vị trí trán hết nóng rồi lạnh, nhiệt độ thay đổi làm cậu cực kỳ khó chịu. Nếu không phải không còn chút sức lực nào, HyukJae rất muốn ném đi cái khăn chết tiệt trên trán. Lúc tay vị khách kia đặt khăn lông lên trán cậu, phần cánh tay vô tình chạm qua làn da của HyukJae. Cậu rất nhanh bắt lấy cánh tay nọ, hai tay HyukJae ôm chầm lấy cánh tay người đó mà áp vào mặt, vị khách cũng bị hành động của cậu làm cho vô cùng ngạc nhiên nhưng mà không hề rút tay lại.

-Ấm thật đấy... - Sau đó cả gương mặt cậu đều giãn ra, HyukJae trong mộng nhìn thấy cơ thể lạnh lẽo của đang trôi nổi vô định trong bể băng, đột nhiên cảm nhận được luồng hơi ấm, vì thế cậu liền nhanh tay bắt lấy.

HyukJae ôm rất chặt, kéo cả cánh tay người kia vào lòng. Vị khách kia lúc này chợt nở nụ cười, anh ta không tiếng động nào liền leo lên nằm cùng cậu. Vị khách đó ban đầu chỉ muốn thuận tiện cho cậu ôm cánh tay, sau đó không biết từ bao giờ HyukJae lại chui rút vào lòng người kia, cuối cùng là cả tay chân đều quấn lên người vị khách nọ.

Vị khách nọ bất đắc dĩ đành phải nằm yên cho cậu ôm, đúng lúc này, trong túi di động chợt run lên. Vị khách liền lấy di động ra nhìn thử, trên di động hiển thị một dòng tin nhắn ngắn gọn – "Tình hình ổn chứ?"

Vị khách kia cười trừ, đá mắt nhìn người bên cạnh rồi nhập tin nhắn trả lời - "Vẫn tốt"

Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, vị khách mang theo một chút tò mò một chút bí ẩn nhìn sang HyukJae, bàn tay cũng đột ngột vươn ra áp lên má cậu – Đừng lo, đợi chúng tôi thu thập đủ bằng chứng, sẽ cứu cậu cùng những người khác ra khỏi nhà chứa này.

HyukJae tỉnh dậy vào sáng hôm sau mới phát hiện trên bàn đã có sẵn thuốc cùng thức ăn ngoài ra thì không còn gì khác. Cậu không nhớ rõ hôm qua bản thân có phục vụ người khách kia hay không, cũng không quá tò mò vì tính cách kỳ lạ của người đêm qua, có lẽ anh ta chỉ nhất thời muốn tìm cảm giác mới mẻ nơi trăng hoa mà thôi. HyukJae ăn thức ăn có sẵn rồi uống thuốc, cứ coi đêm hôm qua bình thường như những đêm khác, cậu không muốn nhắc, càng không muốn nhớ.

Mọi chuyện cứ thế trôi qua, HyukJae gần như không nhớ gì về gương mặt của người khách hôm ấy, chỉ duy nhất hành động của anh ta, lại làm HyukJae có chút lưu luyến, bởi vì đã lâu rồi cậu chưa được ai mua thuốc và thức ăn cho cả. Chạnh lòng, tủi thân, rồi có cảm giác được quan tâm, an ủi, những mọi thứ chỉ nên đọng lại một ít trong trí nhớ mà thôi.

Hiện tại giờ làm việc của HyukJae được bà chủ tăng lên rất nhiều. Khách hàng đến tìm cậu ngày một đông hơn, giá cả cũng vì thế được đẩy lên cao. Một đêm đối với cậu ngày càng dài hơn, mệt mỏi hơn, HyukJae trải qua một ngày cũng cảm thấy yếu ớt hơn, cộng thêm tác dụng của rượu càng làm sức khoẻ cậu đi xuống một cách trầm trọng,

HyukJae gặp lại người khách kỳ lạ đêm đó chính là khoảng một tháng sau. Cậu nhận thức được anh ta, không phải bởi gương mặt, mà là mùi hương. Thời điểm cánh cửa phòng cậu bị đá sập, HyukJae vẫn còn đang loã thể trong phòng cùng ba người đàn ông khác. Cái gọi là một lượt khách chính là thế này, bởi vì cậu không tài nào biết được số lượng người vào phòng mình một lần sẽ là bao nhiêu. Cậu nhớ bà chủ đã nói ba vị khách kia một đồng thời một lúc chơi với cậu, giá cả đã thoả thuận xong xuôi, sau đó, sau đó chính là một màn cuồng loạn.

Một mình cậu bị ba người nam nhân trêu đùa đến mức ngất đi mất lần. Bọn họ bắt cậu dùng thuốc tăng hứng thú, còn chuẩn bị sẵn rất nhiều dụng cụ tình ái tra tấn thân thể cậu, HyukJae không rõ dục vọng bị hành hạ nhiều như thế nào, phía sau không biết bị hạ bộ đàn ông ra vào bao nhiêu lần, chỉ là hậu huyệt không khác gì bị xé rách. Toàn thân thể tanh hôi mùi tinh dịch, giữa hai bắp đùi non chảy xuống không đơn thuần là dịch thể trắng đục, mà còn hòa cùng máu tươi.

Người đá cửa xông vào khi ấy mặc quân phục chuyên dụng của cảnh sát, trên tay cầm súng, anh ta rất nhanh cắt ngang cuộc vui của bọn họ. HyukJae mặc dù tâm trí hỗn loạn vẫn có thể nghe ra giọng nói trầm ổn của người vừa tiến vào - Cảnh sát đây, các anh đã bị bắt.

Vài người đi cùng anh ta rất nhanh lôi ba nam nhân kia ra khỏi người cậu, còn lại anh ta thì tiến lại bên cạnh HyukJae, không biết từ đâu kiếm được một mảnh vải lớn che lại toàn bộ thân thể của cậu. HyukJae mắt vẫn còn âm ỉ nước, có lẽ một phần vì sợ hãi mà nép vào lòng người kia thở hổn hển

-Các cậu lôi ba người này ra ngoài, kiểm tra các phòng khác, tất cả đều bắt đem về sở cho tôi

Rất nhanh được người bế lên, được ấm áp che phủ. HyukJae lần đầu tiên sau ngần ấy năm, cảm giác được một chút an toàn đang bảo vệ cậu.

-------------

HyukJae lúc tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong một căn phòng xa lạ. Trong phòng đồ dùng rất đơn giản, một chiếc giường cỡ trung để ở vị trí trung tâm, một bàn làm việc kê gần cửa sổ, một tủ quần áo và vài vật dụng linh tinh khác. HyukJae đảo mắt vòng quanh quan sát, nơi này thơm mùi gỗ mới, đồ đạc chắc mới được chủ nhân mua về không lâu.

Trong phòng HyukJae để ý nhất chính là ô cửa sổ đang được nắng chiếu vàng. Cậu nhìn ra ô cửa thật lâu, dường như vô cùng yêu thích, chợt một lát lại phì cười, nhìn ánh nắng vàng ươm rọi vào trong phòng, rọi lên da thịt cậu, không biết bao lâu rồi làn da cậu chưa hề chạm qua ánh nắng mặt trời, lúc này có cơ hội lần nữa chạm đến thứ ánh sáng kia, da dẻ HyukJae đều hiện lên một màu trắng xanh xao.

HyukJae kéo chăn bông trên người xuống muốn rời giường, lúc kéo ra chăn bông cậu mới phát hiện, trên người đang mặc không phải là những bộ đồ lẳng lơ quen thuộc. HyukJae nhìn bộ đồ ngủ dài tay kẻ sọc caro rộng thùng thình, mọi thứ hình như càng ngày càng khó hiểu rồi.

Đúng lúc này bên ngoài cửa phát ra tiếng động, là tiếng bước chân người trên cầu thang. HyukJae vô thức sợ hãi, siết chặt chăn bông trên người chờ đợi người ta tiến vào.

Thanh niên bước vào vừa lạ vừa quen, bóng dáng hình như cậu đã gặp qua ở đâu rồi, nhưng lại không tài nào nhớ ra nổi. Người đến cầm trên tay khay thức ăn vẫn còn bốc khói, thấy cậu đã tỉnh liền nở nụ cười trìu mến tiến đến – Em tỉnh rồi sao? Đã đói lắm rồi phải không? Em đã ngủ hai ngày rồi đó.

HyukJae hơi gượng gạo nhìn người trước mặt, bản thân vẫn không biết nên nói gì. Anh ta là ai, cậu đang ở đâu, và điều gì đang diễn ra thế này. HyukJae không chắc bản thân có đang mơ hay không, điều cậu chắc chắn là bản thân hiện tại không còn ở trong nhà chứa nữa.

-Làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? – Người kia đặt khay đồ ăn lên bàn, cẩn thận hỏi han cậu – Lúc em bất tỉnh đã có bác sĩ khám sơ bộ qua, ngoài trừ dùng quá nhiều thuốc thì cơ bản không có gì đáng lo ngại cả.

-Tôi...anh...tôi đang ở đâu vậy? – HyukJae ngập ngừng mở miệng hỏi

-Em không nhớ gì sao? – Người kia hỏi lại, HyukJae thành thật lắc đầu

-Anh là cảnh sát thuộc thành phố S, hai ngày trước chỗ nhà chứa kia đã bị tổ trọng án triệt hạ. Cảnh sát đã thu thập đủ nhân chứng và bằng chứng để khởi tố bà chủ nhà chứa, còn các thanh niên bị giam giữ như em đều được bàn giao cho cảnh sát . Bên cạnh đó trụ sở cảnh sát có nhiệm vụ hướng dẫn giúp đỡ các em trở về công dân tốt, mỗi cảnh sát sẽ phụ trách giúp đỡ một người, và anh là người phụ trách của em.

HyukJae mất một lúc lâu mới tiêu hoá hết đống thông tin người kia cấp cho cậu. Mặc dù đã cố nhớ lại khoảnh khắc hai ngày trước, nhưng mà HyukJae vẫn không tài nào nhớ được điều gì cả. Cậu hơi hoang mang nhìn người trước mặt, nếu đúng như lời anh ta nói thì hiện tại nhà chứa đã không thể quay về rồi, ngược lại còn phải cùng anh ta cải tạo thành một công dân tốt.

-Này...này....em có nghe anh nói không...- Người kia gọi cậu mấy lần đều không được, liền đưa tay lay nhẹ HyukJae. HyukJae giật mình chớp chớp mắt tỉnh lại nhìn anh ta.

-Anh nói là, anh tên là DongHae, từ nay anh sẽ giúp đỡ em – DongHae chìa tay ra trước mặt cậu, vui vẻ nói

-Tôi...tôi...là HyukJae...LeeHyukJae – HyukJae ấp úng đáp, chậm chạp nắm bàn tay kia.

-Được rồi, trước mắt em cứ nghỉ ngơi đã, đợi sức khoẻ ổn định hơn một chút, chúng ta sẽ đến bệnh viện kiểm tra tổng quát lại sức khoẻ của em.

HyukJae gật đầu, hiện tại nếu không nghe theo sự sắp xếp của anh ta thì cậu cũng không biết phải thế nào nữa. Nhà chứa không còn nữa, "đồng nghiệp quen biết" cũng coi như không thể liên lạc, lúc này chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo người thanh niên DongHae trước mắt mà thôi.

Thật ra cảm giác khi sống chung với một cảnh sát cũng không quá ngột ngạt như HyukJae tưởng tượng, sau bao nhiêu tháng ngày tồn tại ở nhà chứa, cậu lần đầu tiên có lại cảm giác được người khác quan tâm chăm sóc. Có người sẽ đều đặn chạy ra chạy vào cánh cửa phòng kia hai ba lần để mang thức ăn cùng thuốc uống cho cậu, có người sẽ trước mặt cậu tự nhiên bày ra gương mặt nhăn nhó bởi vì nhiệt độ cơ thể cậu lên xuống thất thường, có người sẽ sợ cậu nhàm chán mà bên cạnh đọc sách cho cậu nghe, nói chuyện giết thời gian với cậu. Lần đầu tiên sau ngần ấy năm, HyukJae thật sự cảm nhận được có người đang dành trọn một ngày của họ để ở bên cạnh một người như cậu.

Sau một tuần sống chung, cơ bản sức khỏe của cậu đã tốt hơn không ít, mà hình như cậu cũng trở nên thân thiết với DongHae hơn. Cả hai nói chuyện rất ăn ý, tuy HyukJae chưa bao giờ là người mở đầu cho một câu chuyện, nhưng DongHae cũng chẳng nề hà gì chuyện đó.

Sau một tuần đầu tiên, HyukJae học được cách làm việc nhà. DongHae nói với cậu để trở thành một công dân tốt thì nên bắt đầu từ những việc nhỏ nhặt đầu tiên. Bình thường DongHae sẽ đến trụ sở cảnh sát vào buổi sáng, đến chiều tối mới trở về, cho nên anh muốn cậu thay anh phụ trách công việc nhà.

Ban đầu chỉ có vài việc cơ bản, khi HyukJae thuần thục hơn thì DongHae mới tăng thêm khối lượng công việc. Anh nói công việc nhà cũng là công việc, cho nên nếu cậu làm tốt anh sẽ trả lương cho cậu. DongHae còn bảo, lương cảnh sát của anh không cao chút nào, thế nên anh không thể cuối tháng gom một đống tiền rồi đưa cho cậu được, vì vậy anh sẽ thanh toán lương theo ngày. Bên cạnh đó, nếu ngày nào anh "không xoay sở được tiền", DongHae sẽ thay phần tiền ngày hôm ấy bằng một món quà nhỏ để động viên cậu

HyukJae không biết bên ngoài xã hội mức lương cho công việc hiện tại cậu có là bao nhiêu, nhưng HyukJae không mấy quan tâm lắm. Công việc nhà tuy mệt mỏi nhưng chắc chắn không nhục nhã bằng công việc trước kia, vả lại việc nhà không quá nhiều, lại có thể giết thời gian rất tốt, cho nên HyukJae cũng rất vui vẻ làm. Còn số tiền mỗi ngày DongHae đưa, HyukJae để cất giữ cẩn thận, mặc dù hiện tại cậu không dùng đến tiền, nhưng mà số tiền đó chính là công sức cậu bỏ ra, thế nên HyukJae vô cùng quý báu mà cất giữ.

Cuối tuần DongHae được nghỉ hai ngày, gần đây khối lượng công việc có chút nhiều, tranh thủ hai ngày nghỉ để thư giãn cũng tốt. Bất quá DongHae hiện tại không chỉ có một mình, ngày nghỉ cũng muốn dắt HyukJae ra ngoài, ít nhiều cho cậu hoà nhập với xã hội. Tuy nhiên DongHae cũng biết, HyukJae tự phong toả không gian sống của mình từ rất lâu, ở nhà chứa liền chỉ có ở trong phòng, hiện tại ở nhà anh, cửa bên ngoài còn chưa bước ra đến một lần.

HyukJae tự bế đã thành quen, không nghĩ sẽ tiếp xúc hay thân cận người khác, chưa nói đến hiện tại căn nhà của DongHae là điểm an toàn mà khó khăn lắm cậu mới có được, cho nên cũng không nghĩ đi ra bên ngoài tiếp thu xã hội. Định kiến xã hội là một thứ vô tình rất đáng sợ, một lời nói liền đem người

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net