38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
rồi trượt dài xuống. Mỗi lần xảy ra chuyện cậu vì sao luôn là người đem đến khổ sở cho DongHae. Đến tận giờ phút này HyukJae cũng không giải thích được, vì sao DongHae luôn lựa chọn cậu mà không phải một ai khác, vì sao vẫn cứ luôn nắm giữ mà không phải buông bỏ.

HyukJae nức nở, lông mày nhíu chặt, hai tay dứt khoát bịt kín miệng mình lại – "Anh chờ em, xin anh hãy chờ em, em nhất định sẽ trở về, nhất định!"

Xuân hạ thu đông, bốn mùa luân chuyển. DongHae không biết mình bần thần như vậy mà đã sống qua được tận ba năm. Trong khoảng thời gian ba năm này, xảy ra rất nhiều chuyện. Chẳng như năm đầu tiên anh phải vật vã với cuộc sống, công việc thăng tiến làm anh ít có thời gian nghĩ về cậu hơn, mọi thứ luôn quá nhiều, một ngày bắt đầu quá sớm và kết thúc thì quá muộn.

Năm thứ hai thì ổn định hơn, công việc suôn sẻ, địa vị cũng dần được khôi phục, và còn một điều nữa, anh đã bắt đầu nhận được những bức ảnh. Những bức ảnh đó chụp khá tùy hứng, một que kem, một cảnh biển, ánh mặt trời rọi trên đường, hay hoàng hôn hoặc bình minh. Chưa hết, đằng sau mỗi bức ảnh luôn kèm theo một dòng trạng thái được đóng ngoặc kép, với từng con chữ vô cùng nắn nót

-"Bình minh hôm nay rất đẹp, em đã dậy sớm để tập thể dục, sức khoẻ hiện đang rất tốt"

-"Chỉ một que kem thôi, em rất nghe lời, không ăn nhiều, sẽ không sợ bị đau răng"

-"Hôm nay trời nóng quá, đi bộ trên đường như bị thiêu vậy. Anh đừng lo, em có đội mũ, khoác áo rất kỹ"

-"Biển hôm nay rất đẹp, em nhớ anh rất nhiều"

DongHae từ bàng hoàng kinh hãi, đến hồi hộp trông ngóng từng tấm ảnh sẽ gửi đến địa chỉ nhà mình. Bởi vì anh biết, đó là dấu hiệu của HyukJae. Anh rất muốn chạy đi kiếm cậu, hoặc giả bỏ ra một số tiền để tìm thám tử tư tuy nhiên anh đã không làm vậy, vì anh hiểu được, HyukJae chưa sẵn sàng, anh cũng không muốn ép buộc cậu, anh sẽ chờ cậu quay về

Sang năm thứ ba, lúc này những bức ảnh kia vẫn đều đặn được gửi đến, một khu vườn nhỏ, một chiếc lá, vài trái dâu, và cả một bàn tay nhỏ nhắn dính đầy đất

-"Khu vườn đầu tiên của em đấy, trồng rau xanh rất nhiều, còn có thêm một cây hoa thuỷ tiên"

-"Cái cây này mới trồng mấy ngày trước, hiện giờ đã có lá rồi"

-"Em hiện tại rất tốt, anh xem còn làm vườn rất giỏi, đất dính đầy cả tay"

DongHae giữ tất cả những bức ảnh của cậu trong một chiếc hộp nhỏ, vài ba hôm lại lấy ra xem một lần. Mỗi lần xem đều vô cùng trân trọng, nhìn từng bức ảnh từng dòng trạng thái, cứ như là anh với cậu chưa từng rời khỏi nhau.

Qua thêm một năm, tần số gửi ảnh của cậu giảm dần. Những bức ảnh đôi khi là vài tháng mới xuất hiện, có khi im bặt một thời gian. Đến khi đợt ảnh mới nhất đến tay anh, thì nội dung trên ảnh đã không còn là những lời bức ảnh phong phú.

-"Anh xem cái trần nhà, tại sao lại sơn màu trắng, nhìn vừa lạnh vừa đáng sợ"

-"Hôm nay đồng hồ trong phòng hết pin, vậy mà em cứ tưởng nó hỏng rồi, thay pin mới vào lại chạy tốt"

-"Gần đây em mua một hộp viết có rất nhiều màu sắc, bởi vì gần đây em phải ký rất nhiều loại giấy tờ đó"

Ban đầu DongHae không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng cậu bận bịu một thời gian rồi mới gửi ảnh chậm trễ. Cho đến một năm nữa trôi qua, những tấm ảnh mới nhất đến tay anh

Bức ảnh một căn phòng trắng với đầy đủ máy móc tân tiến - "Em tham gia vào một cuộc nghiên cứu về tuyến thể, đăng ký làm tình nguyện viên, hiện tại đã vào những giai đoạn thử nghiệm rồi

Bức ảnh một cánh tay trắng nõn đang đặt trên giường, phía mu bàn tay còn có một cây kiêm lớn đâm vào, đuôi kiêm gắn một ống dẫn màu đỏ – "Hôm nay phải lấy máu, một tuần này em đã lấy ba lần máu. Anh đừng lo, bác sĩ bổ sung rất nhiều thực phẩm bổ máu, em không sao"

Bức ảnh một xấp giấy tờ với nhiều dòng chữ nhỏ li ti – "Đây là chương trình nghiên cứu tái tạo tuyến thể cho omega có tuyến thể bị tổn thương. Khác biệt lớn nhất của chương trình này là tuyến thể mới sẽ không mang một mùi hương mới, mà sẽ vẫn là mùi hương ban đầu của omega đó"

Bức ảnh vài ống nghiệm được xếp ngay ngắn trên bàn – " Thành công tạo lại mùi sữa dâu, em ngửi qua rồi, giống đến 80% mùi hương ban đầu. Mùi sữa dâu, anh vẫn còn thích chứ?"

Bức ảnh hình một phòng cấp cứu chụp từ xa – "Còn vài ngày nữa thôi..."

Bức ảnh chiếc đèn cấp cứu nhỏ đang tắt và dòng chữ emergency – "Ngày mai là đến lượt em phẫu thuật rồi. Trước đó có ba omega đã phẫu thuật, tình trạng của họ đang rất tốt. Bác sĩ cũng nói là tỉ lệ thành công rất cao, em không lo lắng đâu"

Bức ảnh gương mặt HyukJae với bộ đồ bệnh nhân và nụ cười nở rộ - "Em yêu anh"

Những bức ảnh cứ thế trượt khỏi tay DongHae, trong lòng anh thấp thỏm lo lắng, cậu phẫu thuật ngày nào, những bức ảnh này gửi đi từ ngày nào, cậu đang ở đâu, phẫu thuật thế nào rồi. Anh vừa sợ hãi vừa hoảng loạn, sợ rằng đây sẽ là những bức ảnh cuối cùng mà anh nhận được

Đúng lúc này, di động trong túi vang lên, trên màn hình hiển thị một dãy số quen thuộc. Anh vội vàng nghe máy – HyukJae...

Bên kia đầu dây không chút ngạc nhiên với giọng nói lạc tông của anh. HyukJae hít một hơi thật lâu, chậm rãi nói – Phẫu thuật rất thành công, vết thương sau phẫu thuật không có phản ứng bài xích, tính đến nay đã là một tháng rồi, bác sĩ bảo cũng không có các di chứng...

-...

-...Thật ra phẫu thuật xong rất đau, nhưng em nghĩ đến anh liền không đau nữa. Tuyến thể hiện tại không đau, vết thương cũng lành rồi. Mùi sữa dâu đó, em nghĩ anh sẽ rất thích. Còn có...

-Em đang ở đâu? –DongHae cắt ngang

Sau một lúc lâu vẫn không nghe HyukJae trả lời, DongHae bàn tay siết chặt di động, giọng nói run rẩy – Anh cầu xin em, HyukJae...nói cho anh biết em đang ở đâu...

HyukJae đầu dây bên kia cắn chặt môi, cố làm ra dáng vẻ nhẹ nhàng bình tĩnh – Tuy mọi thứ hiện tại rất ổn nhưng chương trình nghiên cứu chưa kết thúc, em chưa thể nói cho anh biết được

-Bao lâu mới có thể kết thúc,bao lâu anh mới có thể gặp lại em. HyukJae, là bao lâu?

-Sớm thôi...-HyukJae thở dài – Em hứa, sẽ sớm thôi

Cuối cùng ngày hôm ấy cũng không phải ngày bọn họ gặp lại nhau, DongHae tuy tâm trạng rất không tốt nhưng ít nhất anh tự trấn an được bản thân, tự nói với mình rằng cậu hiện tại coi như qua được một lần thử thách. Hiện tại HyukJae được bao quanh bởi rất nhiều y bác sĩ, sẽ có người chăm sóc cậu, ở địa phương nào đó, ít nhất sẽ có nhiều người hỗ trợ cho cậu hơn là ở cùng anh.

Mùa đông năm ấy, vào đúng ngày cuối cùng của tháng 12. DongHae theo thường lệ trở về nhà, chỉ là lúc này trước cửa đã xuất hiện một thân ảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc. DongHae từ xa nhìn dáng đứng đó thật lâu, sau đó từ từ từng bước tiến lại gần.

Mùa đông năm ấy, DongHae lại ôm được người anh chờ đợi. Mùa đông năm ấy, anh được ngửi lại vị sữa dâu trên cơ thể ấm áp của HyukJae. Mùa đông năm ấy, hai người bọn họ cuối cùng cũng có thể bên nhau một lần nữa.

(Madeby HHK 24/9/22)


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net