40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
về cho – Đối diện với sự từ chối quả quyết của người kia làm cậu rất bối rối. Rõ ràng cậu chưa một lần lớn tiếng với người này, tuy cậu căm ghét hắn tạo cuộc minh hôn, nhưng mà đây là cuộc nói chuyện trực tiếp đầu tiên giữa hai người, vì sao cậu lại cảm giác người trước mặt chán ghét cậu như thế.

-Nhưng tôi thật sự có việc rất quan trọng – Lý Ngân Hách không từ bỏ, cậu đã đi được đến nơi này, không phải chỉ vì một câu nói mà có thể đi về được – Tôi chỉ xin ông chút thời gian thôi.

-Đã là không duyên, thì ta sẽ không giúp. Vả lại, làm sao cậu chắc chắn rằng chuyện cậu nhờ ta sẽ giúp được – Tên đạo sĩ không ngừng nói xỏ xiên, ý đồ muốn đuổi cậu đi càng sớm càng tốt – Mau đi đi, nơi này âm khí nặng không thích hợp với cậu đâu.

Lý Ngân Hách còn đang tính nói gì đó, tên đạo sĩ kia đã đưa tay nắm cánh cửa muốn đóng lại. Cũng là cậu nhanh nhẹn tay chân, cửa chưa kịp đóng đã bị cậu chặn lại. Hành động đột ngột của Ngân Hách không những khiến tên đạo sĩ bất ngờ, mà chính cậu cũng sởn tóc gáy, quyết định này từ đâu mà xuất hiện vậy.

-Tôi không còn cảm nhận được anh ấy nữa....Tôi xin ông, tôi không biết phải hỏi ai, nhờ ai giúp đỡ, tôi chỉ có thể nhờ cậy ông....-Lý Ngân Hách càng nói càng thuận miệng, như đem hết đáy lòng mình phơi ra, tên đạo sĩ kia cuối cùng cũng có điểm mềm lòng, lại không tiếp tục kéo lại cánh cửa

Hắn nhìn cậu hồi lâu, lại chậm rãi đẩy cửa ra - Điều đó không phải là điều cậu muốn sao? Khế ước vẫn còn, nhưng "người" lại không thấy nữa, vậy chẳng phải cậu quá hời rồi sao? Còn muốn tôi xem giúp cậu người kia đâu, chẳng lẽ muốn tôi xác định người chết kia đã thật sự biến mất hay chưa?

-Anh ấy có phải xảy ra chuyện rồi không? Ông có phải biết anh ấy đang ở đâu không? Tôi có thể gặp anh ấy không?

-Người đã chết thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải là một hồn ma thôi sao, cùng lắm là hồn phi phách tán – Lý Ngân Hách nghe câu nói vừa mỉa mai vừa châm biếm của tên đạo sĩ chỉ đành cắn chặt răng ngẩn người trong giây lát. Không hẳn là tức giận, chỉ là nếu người kia thật sự hồn phi phách tán, cậu chỉ cảm thấy đau.

-Ông đừng trêu chọc tôi nữa. Anh ấy từng kể qua với tôi, anh ấy đã thành quỷ, oán hận rất lớn...không thể...không... thể... đi... đầu... thai – Ngân Hách chầm chậm nhả từng chữ, dường như cũng tiếc nuối cho Đông Hải, tuy nhiên chỉ cần nghĩ đến vĩnh cảnh người kia đầu thai làm một con người mới, không có ký ức về cậu, cũng không nhớ gì với kỷ niệm của hai người, đây là thứ mà cậu không bao giờ muốn.

-Quỷ! Cậu cũng biết nói cậu ta là quỷ. Nhưng cậu có biết, việc ký kết khế ước với cậu chính là đem một con quỷ ra bảo vệ cậu khỏi những con quỷ khác. Năm lần bảy lượt cậu ta giúp cậu thoát khỏi nguy hiểm, lần này còn không chỉ là giúp cậu...

- "Quả nhiên vì giúp cha mẹ mình mà anh ấy xảy ra chuyện mà!"

-Anh ấy xảy ra chuyện gì? Ông nói cho tôi biết được không?

-Một con quỷ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ! – Tên đạo sĩ nhép miệng cười, hắn quay đầu đi vào trong, cũng không quản cậu phía sau có theo hắn vào nhà hay không!

Đạo sĩ già chạm tay vào cái công tắc cũ, ánh đèn trắng ngà theo đó mà sáng lên. U ám, mờ mịt. Trong nhà lão cái gì cũng cũ, còn có mấy thứ đồ vật phủ đầy bụi bặm lâu năm. Hắn tiến cái bàn cũ, tự rót nước trà rồi ngồi xuống – Việc cứu cha mẹ cậu, là cậu ta một tay tước đoạt sinh mạng của cha mẹ cậu từ tay những con quỷ khác. Còn chưa nói, việc chặt bỏ cây cổ thụ kia, cũng chính là phá đi nơi trú ngụ của bao nhiêu con quỷ...cậu ta chẳng phải tự tìm chết hay sao!

-Anh ấy thật sự xảy ra chuyện rồi...vậy ông giúp anh ấy...ông giúp anh ấy được không?

Tên đạo sĩ nhìn Ngân Hách đôi mắt đều lo đến phát hoảng, coi như cậu cũng không phải là một người vô tâm vô phổi, ít nhất cũng còn chút ân nghĩa. Hắn uống xuống một ngụm trà lạnh ngắt – Cúng bái ta cũng làm rồi, xin lỗi cũng đã xin rồi, còn tuỳ theo "bọn họ" có chịu nhận hay không?

-Vậy tôi đưa thêm tiền, cúng thêm nhiều đồ tốt cho "bọn họ", xin "bọn họ" buông tha anh ấy...ông giúp tôi...giúp tôi gặp anh ấy được không? – Dường như sợ tên đạo sĩ không tin tưởng lời nói của mình, Ngân Hách ánh mắt kiên định nhìn lão, lời nói càng như van nài cầu xin – Tôi thật sự lo cho anh ấy...tôi muốn nhìn thấy anh ấy...

Tên đạo sĩ nhìn cậu hồi lâu, không biết là đang chờ đợi cậu đổi ý hay là dò xét sự chân thật trong lời nói của Ngân Hách. Sau cùng hắn mới thở ra một hơi, chống tay lên bàn đứng dậy đi ra phía gian nhà sau. Lý Ngân Hách không đi theo, cậu ở nhà trước chờ. Đợi một lúc thì tên đạo sĩ đem ra đưa cậu một chiếc túi vải cùng một viên thuốc đen ngòm đựng trong cái lọ trong suốt.

-Nếu cậu thật sự muốn gặp cậu ta thì uống viên thuốc này. Nhưng ta nói trước, một khi cậu đã uống, tình trạng bình thường sẽ không hồi phục đâu – Lý Ngân Hách nhìn đồ vật vừa nhận từ tay tên đạo sĩ, không tự giác nuốt nước bọt – Còn chiếc túi này?

-Đặt chiếc túi này ở đầu giường, khi "gặp" cậu ta nhớ phải mang theo – Lý Ngân Hách không lý giải được biểu cảm trên gương mặt người kia, mắt thường có thể thấy được hắn có chút khó chịu, giọng điệu thì cứ lẩm bẩm lầm bầm ghét bỏ

-Tôi vẫn chưa hiểu lắm...Vậy còn...- Cậu hỏi lại, tuy vậy lời nói còn chưa hoàn thành đã bị cái giọng cáu gắt kia cắt ngang

-Chuyện cậu nhờ ta đã giúp xong mời cậu về cho...Nếu bây giờ hối hận thì lập tức trả đồ lại đây...

Nghe tên đạo sĩ nói như vậy, cậu bắt đầu cuống lên, tay không tự giác giữ lấy chiếc túi. Miệng tức thì ngậm lại không dám tiếp tục nhiều lời. Còn tên đạo sĩ chậm rãi đi vào trong nhà, khép lại cánh cửa mục nát. Một thoáng lão ta biến mất, cả không gian dường như cũng yên âm u hẳn. Lý Ngân Hách nhìn đồ vật trong tay, mặc dù khó hiểu vội vã quay về nhà.

------------

Trong túi đầy ụ những lọ này lọ kia, ngập mùi thảo dược, ngoài ra còn lung tung dụng cụ băng bó. Lý Ngân Hách chẳng hiểu được tên đạo sĩ kia rốt cuộc muốn làm gì. Còn có viên thuốc mà hắn đưa cho cậu, khi về đến Lý gia, Ngân Hách ngồi trong phòng từ sáng đến tối, chỉ làm một việc duy nhất là nhìn viên thuốc kia.

- "Nếu cậu thật sự muốn gặp cậu ta thì uống viên thuốc này. Nhưng ta nói trước, một khi cậu đã uống, tình trạng bình thường sẽ không hồi phục đâu"- Bên ngoài tiếng gió lẳng lặng thổi qua, đung đưa những cành lá xào xạc, tiếng gió hòa cùng tiếng lạc rạc của lá cây như bàn tay nhỏ cào cào ngực trái cậu.

- "Một con quỷ thì có thể xảy ra chuyện gì chứ!" – Lời nói vốn đã nghe qua một đoạn thời gian rất lâu rồi, vậy mà lại cứ như máy thu thanh đều đặn phát đi phát lại trong đầu Ngân Hách. Chậm rì rì, rõ ràng từng chữ

- "Người đã chết thì còn có thể xảy ra chuyện gì chứ, không phải là một hồn ma thôi sao, cùng lắm là hồn phi phách tán" – Đáng ra nếu hiện tại người kia biến mất, cậu nên biểu hiện vui mừng. Nhưng không biết từ bao giờ, có anh ta ở bên cạnh, đã trở thành một loại sưởi ấm, một loại an ủi tâm hồn đầy hữu dụng. Có một người luôn lắng nghe, có một người yên lặng bên cạnh, còn có, một sự chở che vô hình mà chỉ một mình cậu có đặc quyền hưởng lấy

-"...cậu ta chẳng phải tự tìm chết hay sao!" – Viên thuốc đen ngòm trong tay trong phút chốc bị siết chặt. Chỉ cần cậu nghĩ đến anh ấy đã bị thương, sẽ không còn xuất hiện nữa, thâm tâm Ngân Hách lại nhức nhói. Một khoảnh khắc còn chưa kịp trôi qua, viên thuốc kia đã nuốt xuống bụng. Hòa cùng làn nước tinh khiết, chảy ào từ cuống họng xuống, không hề suy nghĩ, không hề lưỡng lự, dứt khoát và nhanh chóng.

Lý Ngân Hách quả thật đã chuẩn bị tâm lý cho việc mình chết đi, cậu thật sự đã nghĩ rằng viên thuốc kia chưa một loại độc dược vô cùng mạnh mẽ, chỉ trong vài giây đồng hồ là có thể đem cậu đi gặp Lý Đông Hải, nhưng mà cậu đã lầm.

Lý Ngân Hách lại một vòng thêm một vòng đi đi lại lại trong phòng, có thể thời gian này, toàn bộ Lý gia đều chìm trong bóng tối, chỉ riêng phòng của cậu vẫn sáng đèn. Ngân Hách vốn dĩ là đợi, đợi trong không gian yên ắng sẽ lại vang lên giọng nói, đợi rằng bất thình lình phía cánh tay sẽ cảm nhận được một lực tác động.

Một canh giờ rồi lại qua một canh giờ, Lý Ngân Hách một mình uống hết bình trà lạnh ngắt. Cậu ngồi thẩn thờ ở ghế, lại ngao ngán nằm trên giường, thêm một canh giờ nữa, đôi mắt Ngân Hách bắt đầu mệt mỏi, rồi cậu thiếp đi lúc nào không hay.

------------

Lý Ngân Hách không giải thích được ma thuật này là gì, cậu chỉ mới vừa đi thiếp một lát, khi mơ màng tỉnh dậy, lại hốt hoảng nhìn thấy bản thân đang nằm ngủ trên giường. Vừa sợ lại vừa rối, Ngân Hách hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh, lại chăm chăm nhìn cơ thể của chính mình.

"Đây là mơ sao?" – Cậu nhớ rõ bản thân quá mệt mỏi, chỉ vừa mới nằm xuống, làm sao lại dẫn đến giấc mơ lạ lùng như thế này.

Lý Ngân Hách tự trấn tĩnh lại đầu óc, có thể quả thật cậu đang mơ. Cái lý do này mô hình chung làm cậu an tâm hơn rất nhiều. Vì thế Lý Ngân Hách liền bắt đầu thử đi dò dẫm xung quanh. Thật ra cảnh vật ở nơi này không khác biệt gì so với thế giới thực, hệt như sao chép từng cuộc sống bên ngoài vào.

Nơi này là phòng cậu, xung quanh là vật dụng quá quen thuộc. Bên cạnh giường còn có một chiếc đèn dầu, vì ngủ quên nên nó vẫn còn cháy. Lý Ngân Hách nhíu mày, thử đưa tay chạm thử, bất ngờ thay, cậu lại cầm lên được ngọn đèn dầu.

Thứ ánh sáng le lói toả ra trong đêm đen làm nỗi sợ trong cậu giảm bớt. Cầm đèn dầu trên tay Ngân Hách mới phát giác, đèn dầu thật kỳ quái, nó phát ra ánh sáng nhưng tuyệt nhiên lại không hề có hơi ấm, thậm chí khi cậu chạm vào cũng không thấy hơi nóng.

Tò mò một lát cậu lại bắt đầu đi rảo xung quanh, cậu đẩy cửa ra ngoài xem thử, Lý Ngân Hách có thể nghe được tiếng gió, tiếng côn trùng, có thể nhìn thấy mặt trăng trên đỉnh đầu cùng thứ ánh sáng hiền hoà của nó, lại tuyệt nhiên không nghe thấy tiếng động của bất kỳ một ai, hay nhìn thấy bất cứ loài sinh vật sống nào, nói cho dễ hiểu chính là, thế giới này ngoài cảnh vật, dường như không hề xuất hiện người nào khác.

Lý Ngân Hách ngơ ngác nhìn trước nhìn sau, cậu không biết cách làm bản thân tỉnh dậy, hiện tại cũng không biết nên tiếp tục đi hay ở lại phòng. Khung cảnh u ám quỷ dị lại dọa người, chính vào khoảnh khắc ấy, chiếc vòng dây chỉ đỏ đột nhiên sáng lên, không những thế, Lý Ngân Hách cảm nhận được, nó dường như kéo cậu đi về một hướng nào đó.

Vòng dây chỉ đỏ cứ không ngừng lơ lửng, Lý Ngân Hách lại không ngừng nhìn nó. Đúng lúc muốn chạy đi, cậu lại sực nhớ đến chiếc túi vải mà tên đạo sĩ kia đưa cho cậu cùng viên thuốc – "Đặt chiếc túi này ở đầu giường, khi "gặp" cậu ta nhớ phải mang theo"

Đó là những gì lão căn dặn, Ngân Hách ánh mắt đanh lại, giống như hạ quyết tâm rất cao. Cậu chạy lại vào phòng, nhìn thấy túi vải vẫn được đặt yên ắng ở cạnh mình. Lý Ngân Hách đưa tay cầm lên, ngoài dự đoán cậu thật sự có thể nắm được nó. Lý Ngân Hách đeo túi vải vào người, một tay giữ đèn dầu một lần nữa chạy ra khỏi phòng.

Lý Ngân Hách ngạc nhiên nhìn thứ ánh sáng đỏ bừng bừng trên tay, nó lúc này còn phát sáng hơn ban nãy, nó khiến cậu không khỏi nhớ đến cội nguồn của nó. Vòng dây chỉ đỏ này, là vật mà Lý Đông Hải nhờ người nhà hắn trao cho mẹ cậu, cũng có thể xem là tín vật duy nhất của hắn ở trên người cậu. Bất giác nhớ đến vật, dĩ nhiên sẽ liên tưởng đến người, hai lỗ tai cậu nóng lên, không chần chừ thêm giây nào, Ngân Hách bắt đầu để vòng dây chỉ đỏ dẫn lối.

Đã cách một khoảng thời gian cậu không được nhìn lại hay nghe thấy Lý Đông Hải, vòng dây đỏ phía trước cứ không ngừng lôi nắm lấy cánh tay cậu kéo đi, không biết nó có thể dắt cậu đến gặp người kia hay không?

Từng bước từng bước hối hả chạy, Ngân Hách bị kéo đến một gian nhà rất xa. Nơi này cậu cũng từng đi qua, đây là khuôn viên nằm rất xa gian nhà chính, có thể là cuối vách của Lý gia. Ban đầu nơi này được dùng để làm nhà kho, nhưng sau đó mọi thứ đều bị bán đi, thế là nó trở thành gian phòng trống.

Vòng chỉ đỏ không hiểu sao thình lình yên ổn lại, ánh sáng cũng nhỏ dần nhỏ dần rồi vụt tắt, nó quay lại như thuở ban đầu, chỉ đơn thuần là một chiếc vòng chỉ. Lý Ngân Hách thu lại bình tĩnh, thận trọng đưa đèn dầu lên, chầm chậm tiến vào bên trong

Trong này là một gian phòng trống rỗng, bụi bặm bám đầy trên từng khung cửa, nó không khác gì với gian phòng ngoài đời thật, là một gian không có mấy người qua lại chú ý. Thật từ tốn cậu bước sâu hơn, gian trước được xây một vách ngăn lớn để chia hai gian phòng, lúc cậu bước qua vách ngăn kia, Lý Ngân Hách mới ngỡ ngàng.

Phía sau vách ngăn có ánh đèn, vừa bước vào đã có thể nhìn thấy gian phòng này là phòng để ngủ. Có giường đặt sát vách, có bàn ghế nhỏ và tủ quần áo, còn có một điều, hình như trên giường ngủ có người đang nằm.

Lý Ngân Hách gương mặt căng thẳng, chân mày nheo lại, cậu đặt bước chân tiến vào, bỗng nhiên dưới lòng bàn chân giẫm phải một thứ chất lỏng sền sệt, Ngân Hách nhìn xuống, bấy giờ cậu mới phát hiện bản thân không mang giày, bởi đi chân đất cho nên mới cảm nhận được chân thật, thứ cậu vừa giẫm lên, không khác gì một vũng máu.

Không những là dưới sàn, trên tường, trên bàn ghế, màn treo, đâu đâu cũng có vết máu đỏ vấy lên.Lý Ngân Hách nghẹn một cái, đưa mắt nhìn thân thể lấp lấp ló ló đang nằm trên giường sau bức màn mỏng. Bất chấp đôi chân dính máu, Lý Ngân Hách cắn răng một bước tiến lên, trái tim nhỏ bé của cậu chưa từng chịu nỗi đả kích như thế nhưng kỳ lạ là cậu không hề muốn bỏ chạy

-Đông Hải....- Lý Ngân Hách run run đưa tay đến, lẩy bẩy kéo ra tấm màn che - ...Lý Đông Hải...

Đột ngột một lực lớn xé toạch không khí, phía trước bất thần bị một bàn tay lạnh ngắt bấu lấy cổ họng. Bàn tay với những chiếc móng dài nhọn hoắc đang giữ chặt lấy yết hầu cậu, bàn tay đến từ phía sau lớp màn, Ngân Hách hai tay bấu lấy chỗ bị bóp nghẹn, cố sức tháo ra nhưng bất lực.

Lý Ngân Hách không hiểu, cậu vốn tưởng đây chỉ là giấc mơ, nếu cậu gặp ác mộng, không phải bản thân nên tỉnh dậy rồi sao? Ấy vậy mà lúc này, cậu chỉ có thể giãy nảy đầy đau đớn muốn thoát khỏi bàn tay kia.

-Buông...buông ta ra....- Cậu gắng gượng lên tiếng

Người sau màn lúc này đột ngột tiến ra, từ cánh tay chằng chịt vết cắt Ngân Hách mới từ từ nhìn rõ, không chỉ là cánh tay, bờ vai, vùng ngực, từ đỉnh đầu xuống đến đôi bàn chân, hết thảy đều mang màu đỏ của máu, và gương mặt đó, chính là của Lý Đông Hải

Lý Đông Hải ánh mắt lạnh đến tàn nhẫn, gương mặt bị cào nát một bên, da thịt nhầy nhụa có thể nhìn thấy tận cả xương hàm cùng mấy chiếc răng trắng. Cánh tay, đôi chân, toàn bộ da thịt, đâu đâu cũng là tầng tầng lớp lớp dấu vết bị móng nhọn cào nát, vết thương sâu đến nỗi máu vẫn ồ ạt chảy ra ngoài.

Một cơ thể nát nhừ đầy máu, máu đỏ nhiều đến nỗi tràn ra khắp sàn nhà, từ cánh tay đang giữ lấy cổ cậu cũng thay nhay nhỏ máu. Lý Ngân Hách thật muốn nôn, không cần biết hiện tại dạ dày đến chứa những gì, cậu chỉ muốn tống hết mọi thứ ra ngoài bởi sự kinh dị trước mặt

-Đông Hải...buông...buông tay....- Cổ họng sặc sụa đòi giải thoát, ngược lại lực nắm càng tăng thêm, Ngân Hách biết rằng nếu người này thật sự xuống tay, cậu chỉ còn con đường chết – Đông...Đông Hải...là em....Đông Hải...

Lý Đông Hải dường như không nhận ra được cậu, hắn điên cuồng gào lên – Tại sao tất cả đều muốn giết ta...tại sao...ngươi cũng đến đây đến giết ta...

Lý Ngân Hách nhìn Lý Đông Hải con ngươi long sòng tơ đỏ, đem cánh tay giữ cậu ghim lên tường, Ngân Hách lưng muốn vỡ ra, cảm nhận được lực siết theo cấp số nhân mà tăng lên, cổ họng không những muốn nghẹn mà còn cảm giác sắp bị chặt đứt

-Đông Hải....anh nhìn...anh nhìn thấy không... - Lý Ngân Hách lấy hết sức lực cùng bình tĩnh cuối cùng, đem vòng dây chỉ đỏ đưa về phía người kia -...Anh nhìn nó đi...là anh...đưa nó cho em....anh nhìn....kỹ...Đông Hải...là em...Lý...Ngân...Hách...

Các vết thương chằng chịt nông sâu không đồng đều cứ thay nhau rỉ máu, Lý Ngân Hách không còn đủ thời gian quan tâm nơi này là hiện thực hay giấc mơ, hay lý do mà Lý Đông Hải có thể chạm đến cậu, hiện tại mối quan tâm lớn nhất chính là làm sao có thể thoát khỏi Đông Hải mà...thân thể vẫn toàn vẹn.

-Lý...Đông...Đông...Hải...- Ngân Hách đối diện đôi mắt đỏ sòng sọc hung hãn kia tâm lại có chút đau, nụ cười nham hiểm trên mặt của anh ấy khiến cậu sợ hãi, thần sắc càng ngày càng hung ác -..Làm...làm ơn...tỉnh...táo lại...

Lý Ngân Hách cảm thấy bản thân sắp sửa mất hết không khí, hai tay bám víu lên cánh tay Lý Đông Hải mất dần sức mạnh, bắt đầu trượt xuống. Bỗng nhiên một thứ ánh sáng xoẹt qua phía trước mặt của cậu, luồng sáng kia rất nhanh cũng rất mạnh, một lần vụt qua liền đem cánh tay của Đông Hải bẻ gãy.

Lý Đông Hải cơ hồ điên rồi, cánh tay từ chỗ khớp khuỷu tay bị bẻ ngoặc ra đằng sau, nhìn vô cùng kinh khủng. Đông Hải xoay người, dường như đau đớn nơi cánh tay không hề mảy may làm anh ấy chú ý. Ngân Hách nhìn thấy người kia đưa lưng về phía mình, thô bạo độc ác hiện rõ trên khuôn mặt, Đông Hải hơi nhún chân lấy đà, chỉ vài giây sau đó liền xuyên vỡ bức tường phóng người về nơi được cho là bắt đầu của nguồn sáng.

Lý Ngân Hách ho sặc sụa, hai tay theo bản năng giữ lấy cổ mình. Cậu hiện tại không còn chút sức lực nào, thế nhưng bên tai lại nghe rõ ràng tiếng kêu thét thê thảm. Bằng cách nào đó mà Ngân Hách đứng dậy được, từ phía bên trong căn phòng, thông qua bức tường đã bị Đông Hải phá tan nát, cậu nhìn ra bên ngoài.

Lý Ngân Hách vừa run rẩy vừa mở to mắt nhìn cảnh tượng bên ngoài, bên ngoài không chỉ có Lý Đông Hải, mà còn xuất hiện rất nhiều rất nhiều...quỷ. Ngân Hách không biết những tạo vật kia được gọi là gì, trong đầu cậu chỉ xuất hiện một chữ "quỷ", những tạo vật đó với những hình thù mà cậu chưa từng trông thấy qua, tay chân được cấu tạo kỳ dị, mắt mũi lồi lõm đủ hình dạng khủng bố.

Bọn chúng không chỉ có một, mà là vô số tập hợp lại với ý nghĩ duy nhất là giết chết "người kia". Chúng bám lấy Đông Hải, thay nhau cắn xé thân thể của anh. Lý Đông Hải tất nhiên sẽ không ngồi không chịu chết, cậu nhìn thấy hai bên đánh nhau thật dữ dội, chỉ trong vài khoảnh khắc, Lý Đông Hải với cái hình dạng bê bết máu, dưới chân dùng sức dẫm lên một khối thịt nhầy nhụa không nhìn ra hình dạng, và cánh tay nguyên vẹn còn lại của anh ấy thì đang nắm lấy phần đầu của thứ kia. Cậu cả người căng thẳng, trong một khắc, Đông Hải liền siết chặt bàn tay, đem đầu của con quỷ kia bứt ra khỏi cổ.

Lý Ngân Hách sợ rồi, nhìn thấy cơ thể không còn vẹn nguyên của Lý Đông Hải bị tầng tầng lớp lớp thứ không sạch sẽ cắn nuốt, máu tươi ròng ròng đổ xuống đất. Cậu sắc mặt trắng bệch, muốn kêu tên người kia nhưng rốt cuộc một chữ cũng không phát ra nổi.

Không khí nặng nề u ám, không gian sặc mùi máu tanh tưởi cùng tiếng hét đầy đau đớn. Lý Ngân Hách trợn tròn mắt nhìn Lý Đông Hải lần lượt giết hết con quỷ này đến con quỷ khác chỉ với một cánh tay. Lợi dung vài khắc không vướng víu, Đông Hải dùng tay còn lại, tự mình bẻ lại ngay ngắn cánh tay đang co quắp ra phía sau về lại vị trí cũ. Một tiếng răng rắc vang lên, đủ làm người ta lạnh sống lưng.

Khắp mặt đất lộn xỗn ngổn ngang những bộ phận rời rạc, Lý Ngân Hách cúi đầu, cắn răng kiềm chế sự run rẩy, nhưng cuối cùng, vẫn không cầm được mà rơi nước mắt. Cậu khóc, thật sự khóc. Có lẽ bởi vì cảnh tượng diễn ra trước mắt quá sức kinh hãi đối với cậu, có lẽ bởi vì đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy những thứ đáng sợ như vậy, mà cũng có lẽ bởi vì, cậu cảm thấy đau thay cho Lý Đông Hải.

Bên kia Lý Đông Hải đang điên cuồng cắn giết, bên này tiếng khóc của Lý Ngân Hách lại âm ỉ, vô tình thu hút những yêu ma quỷ quái. Hiện tại bọn chúng đều biết, nơi này không chỉ có Lý Đông Hải, mà còn có cả Lý Ngân Hách. Lý Ngân Hách bắt đầu trở thành mục tiêu thứ hai, bọn quỷ sứ còn sống hiện tại đã chú ý đến sự có mặt của cậu, không những thế, chúng cũng đã chuyển hướng sang muốn tấn công cậu trước.

Trong tích tắc một thứ đen ngòm, tứ chi rời rạc với phần đầu đã bị xé làm đôi bằng tốc độ khó tin đang tiến về phía cậu. Trong lúc Lý Ngân Hách còn chưa kịp phản ứng, thì cái tạo vật đáng sợ kia

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net