40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lý Ngân Hách đã từng nghe qua truyện âm hôn, nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, chính bản thân sẽ có một ngày sẽ là nhân vật chính của cuộc hôn nhân hoang đường này, đã vậy, cậu còn là bên "còn sống".

Lý Ngân Hách sống ở một vùng không quá hẻo lánh, tuy nhiên cũng không quá hiện đại đến nỗi những hủ tục cổ xưa thất truyền, từ nhỏ cậu đã hay ốm vặt, một tháng ốm cũng hết hai ba tuần, lần nào cũng nặng đến mức liệt giường. Mỗi lần đều mời bác sĩ đến, sau đó có một lần người đến không phải là bác sĩ nữa, mà là một ông già khoác bộ đồ đạo sĩ.

Lý Ngân Hách ngày tháng sinh đều rơi vào con số 4. Theo quan niệm xưa thì đây là con số xấu, bởi vì nó có nghĩa là tử, đồng nghĩa với cái chết. Mẹ cậu nói khi cậu lọt lòng thân thể yếu ớt hơn người khác, lớn lên một chút thì tối hay khóc đêm, sau đó thì bệnh vặt, tất cả đều đến từ những con số trong bát tự của cậu. Ngân Hách không biết những điều mẹ nói có đáng tin hay không, chỉ là sau khi ông đạo sĩ đó ghé qua, bệnh vặt của cậu liền có chút cải thiện, mãi đến tận năm 18 tuổi, số lần bệnh của cậu mỗi năm cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Mọi chuyện tưởng chừng êm đẹp, cậu nghĩ bản thân cứ như thế sẽ sống qua một kiếp người. Nào đâu đến năm cậu 24 tuổi, trong nhà liền xuất hiện thêm một vị đạo sĩ, tuy không quá nhớ rõ vị đạo sĩ năm xưa, nhưng cậu nhận biết được vị đạo sĩ này với năm đó là hoàn toàn khác nhau, và cũng chính người này, đã làm thay đổi hoàn toàn cuộc sống của cậu.

-----------

Mất một thời gian dài Ngân Hách mới tiếp thu được những lời mà người trong nhà đang cố nhồi nhét vào đầu óc cậu. Mẹ nói cậu sinh yểu mệnh, vốn dĩ sinh ra sẽ khó sống khỏi qua một năm, nhưng nhờ phụ mẫu đem mệnh cậu thay đổi, cho nên mới sống được đến hiện giờ. Đến năm 24 tuổi, một ông đạo sĩ không biết từ đâu đến nói cậu nếu không thực hiện âm hôn, hậu quả cậu phải nhận, chính là cái chết.

Ngân Hách năm nay đã 24 tuổi, phụ mẫu trong nhà liền ngày đêm thức trắng không ngủ, sáng tối đều khuyên nhủ Ngân Hách nên coi trọng mạng sống, ít nhất cũng hãy nghĩ đến mạng già của hai người bọn họ. Bọn họ không cầu con đàn cháu đống, ước mơ lớn nhất của nhị vị phụ mẫu Ngân Hách chính là mạng sống con trai họ không cần phải kết thúc quá sớm, không phải để kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Lý Ngân Hách nhìn thấy cảnh cha mẹ ngày ngày đều dùng đủ mọi biện pháp để khuyên răn, thậm chí cả hai đều nói nếu cậu có mệnh hệ nào, cả hai người đều sẽ theo cậu. Cuối cùng Lý Ngân Hách không kiên định được nữa, cậu đành phải gật đầu đồng ý.

Ngân Hách cũng không tài nào biết được, cha mẹ dùng cách gì, vận dụng mối quan hệ nào, "bên còn lại" rất nhanh đã có mặt. Thật giống như chỉ đợi mỗi cái gật đầu của cậu, còn phần về sau đã được sắp đặt đâu vào đấy. Ngày kết hôn là tối ngày 13 âm lịch, vào giờ Sửu.

-----------

Tối ngày hôm ấy Lý Ngân Hách được vận một bộ lễ phục đỏ tươi, mặt mày cũng được điểm thêm chút son phấn, chỉ là cậu trông sao cũng thấy trắng bệch. Cha mẹ trước đó có đến dặn dò cậu vài câu, nói cậu đừng lo lắng, chỉ là ngủ qua một đêm, mọi việc sẽ không có gì, nhưng không hiểu sao Ngân Hách lại không được bình tĩnh như họ, chắc là vì cậu không đặt quá nhiều lòng tin vào cái hủ tục này, cậu chỉ muốn cho phụ mẫu được an lòng mà thôi.

Thời gian đã đến, trong phòng chỉ còn một mình cậu, cả căn phòng đều được trang trí một màu đỏ bắt mắt, Ngân Hách nhu nhu mi tâm đầy khó chịu, màu đỏ này nhìn sao cũng quá sẫm, nhìn lâu còn có cảm giác rợn người chứ không hề đại diện cho sự vui mừng nào cả.

Ở trong phòng một mình, cậu ban đầu thì cứ đi loanh hoanh, nhìn hết cái này đến cái kia, quả thật nếu không phải cái màu đỏ kinh dị này và người cậu kết hôn không phải là một người đã chết, thì chắc cậu cũng nghĩ rằng hôm nay là ngày vui vẻ nhất cuộc đời mình. Ngân Hách không tài nào yên ổn được, cảm giác bồn chồn thấp thỏm cắn xé nội tâm cậu. Loay hoay một hồi cậu lại không tự giác nằm xuống giường, không biết mơ màng thế nào lại ngủ quên mất.

Lý Ngân Hách nhắm mắt ngủ không quá lâu, bên tai inh ỏi vang lên mấy tiếng kèn trống. Vị trí địa phương cậu sống quả là nên xét vào diện hẻo lánh, không biết thời buổi nào còn đánh mấy bài nhạc hỉ xưa, nghe thôi cũng đủ rợn da gà. Mà khoan đã, hiện tại đã giờ nào, Ngân Hách không tự chủ hít một hơi sâu, cậu chậm rãi ngồi dậy, rồi lại phát hiện, bản thân ấy vậy mà không cử động được.

Lúc này phía cửa chính phát ra một âm thanh lớn, cửa phòng được mở rộng ra, gió lạnh từ ngoài xông thẳng vào. Ngân Hách sau ót lạnh ngắt, cậu bị ghim chặt trên giường với tư thế nằm ngửa, nhưng mà tầm mắt lại không nhìn được tới phía cửa phòng, trong đầu muốn hét lớn kêu ai đó giúp đỡ, kết quả ngay đến miệng cũng không phát được ra tiếng động.

Tim Ngân Hách đập liên hồi, hơi thở gấp gáp. Sau đó không biết vì sao, cơ thể cậu đột nhiên bị nâng lên, cơ thể như biến thành một thanh gỗ cứng, hai bắp tay cùng hai bắp chân như có người giữ chặt, đem cậu khiêng ra ngoài.

Bên ngoài trời tối đen, chỉ nhìn thấy vài đốm đèn lồng đỏ treo dưới hiên nhà. Giờ phút này Ngân Hách thấy hối hận rồi, hối hận vì đã đồng ý, hối hận vì chính mình không suy nghĩ kỹ càng, cậu thà rằng mình sớm chết đi, cũng không muốn bản thân trải qua những thứ quái dị này.

Lý Ngân Hách sau khi được khiêng ra ngoài, rất nhanh tiếp theo không biết từ đâu bay đến một chiếc khăn voan đỏ, chính là loại để đội lên đầu cô dâu. Khăn voan đỏ tuy nói là mỏng, nhưng che đi toàn bộ phần đầu của cậu, làm cho xung quanh tầm mắt Ngân Hách đều phủ lên một lớp đỏ. Ngân Hách sợ đến quên luôn cả thở, cậu là đang bị "đám người nào đó" đặt vào một chiếc quan tài.

Cơ thể không thể cử động, cậu vùng vẫy không được, la hét không xong. Xung quanh bây giờ đã là bốn miếng gỗ lớn, cậu còn có thể ngửi được mùi ẩm mốc và bùn đất. Lý Ngân Hách sợ hãi đến mức trợn to đôi mắt, khoé mắt long lanh những nước, cậu không muốn bị chôn sống, cậu không muốn...

Trước mắt cậu bầu trời đêm dần dần nhỏ đi, nắp quan tài từ từ đóng chặt, bây giờ chính cậu cũng không nhìn thấy được gì, bởi xung quanh không còn bất kỳ tia sáng nào cả, bao phủ bởi một màn đen đáng sợ. Quan tài được khiêng lên, rồi từ từ di chuyển, trong hốt hoảng, Lý Ngân Hách bên tai nghe rõ được mấy chữ - Khởi kiệu!

Người còn sống sao có thể trải qua nỗi chừng đó kích thích. Ngân Hách ở trong quan tài sớm đã ngất đi. Đến khi cậu một lần nữa mở mắt giật mình ngồi dậy, phát hiện bản thân không những cử động dễ dàng, mà khung cảnh xung quanh cũng không phải là bên trong chiếc quan tài ẩm mốc kia.

Lý Ngân Hách đứng dậy quan sát xung quanh, tuy nơi này không phải là bên trong quan tài, nhưng đây cũng không phải là phòng ngủ của cậu. Nơi này là một căn phòng nhỏ hẹp, tuy cũng được trang trí như một phòng tân hôn, nhưng nhìn thoáng qua cũng hình dung được, gia cảnh của chủ nhân căn phòng này có vẻ không tốt lắm. Căn phòng này ngay cả giường ngủ cũng là giường đơn, không gian nhỏ chỉ bằng một phần ba phòng ngủ của cậu. Ngoại trừ chữ hỷ được dán trên tường, thì chẳng có đồ vật nào ra dáng là phòng tân hôn cả.

Lý Ngân Hách không biết từ đâu tìm lại được bình tĩnh, bắt đầu tò mò đi ngó nhìn xung quanh. Sau khi nhìn một lượt các ngóc ngách trong phòng, cậu không phát hiện được gì thu hút chính mình, liền đánh liều muốn tiến ra ngoài. Chỉ là khi Ngân Hách vừa mới mở cửa ra, không biết từ bao giờ đứng chắn trước cửa đã là một nam nhân mặc hỉ phục.

Vốn dĩ nếu gặp thấy người thì cậu chắc chắn sẽ vui mừng, có khi sẽ không cầm lòng được bám chặt người đó như phao cứu sinh. Nhưng mà, người kia lại làm cậu sợ đến mức lùi về sau mấy bước. Nam nhân mặc hỉ phục kia gương mặt trắng bệch, lại còn lấm lem bùn đất, quan trọng là trên mặt anh tay chỗ thì bầm, chỗ thì rách, còn có chỗ y hệt như bị côn trùng cắn xé, để lại mấy cái lỗ li ti.

Cậu nhìn anh ta chầm chậm, chỉ sợ rời mắt đi người kia sẽ tiến lại ăn tươi nuốt sống mình. Đôi môi tím tái, tóc tai tuy được chải chuốt nhưng không hiểu sao lại ướt sũng, còn dính đầy lá cây và đất cát. Hỉ phục sạch sẽ tuy nhiên lại không che được những vết hằn dây thừng in trên cổ tay, các đầu ngón tay đều xước sâu tận vào thịt, hệt như bị trải qua một loại tra tấn nào đó.

Lý Ngân Hách run rẩy chạy ngược vào phòng, cậu từ nhỏ đến giờ cũng chưa từng nhìn qua cảnh tượng nào kinh khủng như thế này. Cậu thở cũng thở không nổi, lục phủ ngũ tạng sau cảnh tượng kia đều muốn nôn hết ra ngoài, bất thình lình nam nhân kia không biết từ khi nào bay đến trước mặt cậu, mặt Ngân Hách cắt không còn giọt máu, đôi tay kia giơ lên, áp lên má cậu, cả người cậu căng thẳng, một thanh âm nhẹ nhàng trầm lắng vang lên – Chào mừng em về nhà, cô vợ nhỏ của ta.

Ngân Hách hận bản thân muốn ngất đi cho xong, thế nhưng bây giờ đầu óc hoàn toàn tỉnh táo. Tấm lưng cậu không biết từ khi nào đã chạm trúng vách tường, đã không còn đường nào lui nữa. Lý Ngân Hách đối diện một đôi mắt đỏ rực kia, dồn hết can đảm mình có run rẩy hỏi – Anh là ai?

Xác thịt nhầy nhụa kia khóe miệng cong lên, chậm rãi nói – Ta là chồng em, Lý Đông Hải

---------

Tỉnh lại sau một giấc, Lý Ngân Hách chớp mắt mấy cái rồi thình lình ngồi bật dậy khỏi giường. Cậu quan sát xung quanh, nơi này vẫn là căn phòng tân hôn mà cha mẹ chuẩn bị, cậu vẫn đang ở nhà của mình. Ngân Hách chợt nghĩ đến việc ngày hôm qua, không rõ đâu là thực đâu là giả, chỉ là nếu tất cả là mơ, thì giấc mơ này cũng quá chân thật rồi.

Trong phòng vẫn một mình cậu mặc hỉ phục, mặt trời bên ngoài đã lên cao, ánh nắng rực rỡ đã sớm rọi hết cả căn phòng của cậu. Chuyện này khiến cậu lúng túng, rối bời, đúng lúc này bên ngoài cửa phòng bị gõ mấy cái – Ngân Hách, con dậy chưa?

Lý Ngân Hách vội vàng trượt chân xuống giường chạy ra mở cửa, nhìn thấy mẹ mình bên ngoài liền lập tức ôm chầm lấy bà. Mẹ Ngân Hách bất ngờ sững người một chút, sau đó liền đẩy cậu ra – Con làm sao thế?

Ngân Hách lúc này muốn nói hết những chuyện kinh khủng mình đã "trải qua" nhưng cậu lại không biết mở miệng thế nào, cậu đến giờ phút này vẫn không giải thích được rằng những chuyện kia là do một cơn ác mộng gây ra hay là bản thân cậu đã thực sự nhìn thấy, Ngân Hách không muốn nhắc lại, càng không muốn làm cho mẹ suy nghĩ, cho nên sau một hồi ngập ngừng, cậu đành lắc đầu – Không có gì...mẹ, vậy...vậy chuyện đó...đã xong rồi sao?

Mẹ cậu vừa cười vừa lấy trong túi áo ra một chiếc vòng dây tết bằng chỉ đỏ - Xong rồi, người bên kia đưa cho con cọng dây này, nhớ phải luôn đeo trên tay không được tháo ra. Nó sẽ bảo vệ con khỏi lúc nguy hiểm, đồng thời cũng giúp con kéo dài sinh mệnh...Hứa với mẹ, không được tháo ra.

Lý Ngân Hách vừa nghe nói cọng dây này là từ "người bên kia" tức cũng là thân hình kinh dị mà cậu nhìn thấy tối qua thì hảo cảm đối với cọng dây đỏ đều biến mất. Nó không những đến từ một cái xác gớm ghiếc hù dọa cậu mà giờ phút này mẹ còn bắt cậu hứa sẽ đeo nó cả đời. Ngân Hách nhớ về hình ảnh đáng sợ ngày hôm qua, cậu liền choáng váng tại chỗ - Mẹ...có thể...có thể không đeo không?

-Không được, đây là vật bảo vệ con khỏi nguy hiểm, chưa hết, đây còn là vật ước của nhà bên kia, nếu không đeo sẽ bị cho là bất kín, cho nên con nhất định phải đeo – Ngân Hách ngớ người nhìn chằm chằm cọng dây chỉ đỏ, xem ra vật này không đeo là không được rồi.

-Vậy...thôi được rồi – Lý Ngân Hách vốn còn muốn nói thêm, nhưng lúc miệng cậu mở ra thì mẹ bên kia đôi mắt đã loe hoe đỏ, vì thế mọi lời lẽ của cậu đều bị nuốt ngược vào trong bụng. Ngân Hách ngán ngẩm đưa tay của mình qua để mẹ Lý đeo cọng dây đỏ vào tay cho mình.

Dây đỏ vừa được đeo lên xong, Ngân Hách cảm nhận được một lực siết nhẹ thắt một cái ở cổ tay mình, xong vội vàng nhìn một cái thì không thấy gì bất thường cả. Lúc này mẹ Lý mới mỉm cười nhìn cậu – Gia cảnh của nhà bên kia không tốt, họ cũng không cần con làm lễ nghĩa gì, nhưng có dặn mỗi tháng phải qua bên đó thắp nhang cho thằng bé kia. Con cũng đừng sợ quên, mẹ mỗi tháng vào ngày mười lăm sẽ nhắc nhở, nhất định không thể để bên kia chê cười.

Nói xong mẹ Lý rời đi, bỏ lại Ngân Hách đứng thở dài thườn thượt. Ngoài chuyện mỗi tháng phải qua bên nhà bên kia thắp nhang, mẹ Lý cũng chỉ có cậu nơi chôn cất của "chồng mình", mẹ Lý nói dù sao cũng đã kết bái phu thê, sau này thường xuyên đến đốt cho anh tay mấy bộ quần áo, ăn cái gì ngon cũng phải nhớ đến anh ta, mang đến mộ phần của anh ta đốt nén hương rồi gọi anh ta lên ăn. Lý Ngân Hách da gà dựng ngược – "Chỉ cần nhớ đến gương mặt kia, còn có thân hình đó, cậu đã muốn bản thân mất hết trí nhớ rồi, bây giờ còn phải đốt nhang, mua quần áo, cúng đồ ăn, điều này cũng thật là quá ớn lạnh rồi"

Thời gian rất nhanh trôi, mới đó đã qua được một tuần. Lý Ngân Hách mặc dù sợ hãi là thế, song vẫn không đành lòng làm một người vong ân bội nghĩa. Dù sao người chết kia cũng không làm gì có lỗi với cậu, bởi vì anh ta đã chết, cho nên cũng chưa chắc việc kết hôn này là ý nguyện của anh ta, cũng không thể trách anh ta được. Vả lại, anh ấy suy cho cùng cũng giúp mình kéo dài mạng sống, cho nên, Lý Ngân Hách không thể nào bỏ mặc anh ta được.

Một tuần này cậu mới đến phần mộ kia được hai lần, lần đầu chỉ muốn đến để biết địa điểm, nhìn một cái rồi quay đầu, lần thứ hai là đến để dọn mộ. Lúc đến nơi nhìn mộ phần cỏ dại um tùm không hiểu sao cậu lại có chút chua xót, vì vậy ngoài chuyện thắp nén hương, Ngân Hách tiện tay lau bụi bặm bám trên ảnh bia, còn nhổ luôn cỏ dại. Hì hục mấy canh giờ phần mộ của anh ta mới tạm thời coi như sáng sủa.

Ngân Hách mệt mỏi ngồi thụp xuống đất, vô thức nhìn tấm ảnh bạc màu của người kia, "Lý Đông Hải". Người trong ảnh quả thật chết khi còn rất nhỏ, hình ảnh nhìn đoán chỉ chừng khoảng mười bốn mười lăm tuổi, vậy mà cái người cậu gặp đêm tân hôn, rõ ràng là một người lớn trưởng thành, chẳng lẽ suốt mấy năm trời, anh ta không đi đầu thai sao, cứ sống vất vưởng rồi lớn dần như thế?

-"Không phải đâu nhỉ, đã là người chết thì làm sao còn có thể lớn được nữa" – Cậu nghĩ – "Nhưng mà cậu cũng đâu biết được, cậu có chết bao giờ đâu!"

Lý Ngân Hách thở dài, chắc do làm việc quá nhiều nên cậu cảm thấy chút buồn ngủ. Từng đợt gió nhè nhẹ thổi qua càng làm mắt cậu díu lại với nhau. Ngân Hách ngáp một cái, đưa tay dụi dụi mắt muốn tìm lại tỉnh táo, bất ngờ bên tai có một giọng nói rất nhỏ cất lên – Đừng ngủ ở đây, mau về nhà đi.

Giọng nói này không quá quen thuộc nhưng không tính là xa lạ, tuy nhiên đủ làm cậu tìm lại hết sự tỉnh táo. Ngân Hách nuốt nước bọt nhìn phần mộ kia – Anh...anh...tôi vừa mới dọn dẹp phần mộ cho anh...anh đừng hù dọa tôi...

Lúc này trên trán cậu đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, đôi mắt lảo đảo rối ren nhìn xung quanh, môi cũng run cầm cập.

-Đừng sợ...anh không hù dọa em...- Giọng nói lành lạnh ấy lại vang lên -...Gió lớn...trời sắp mưa rồi...mau về nhà đi...

Lý Ngân Hách mặc dù nghe rằng người kia không hù dọa cậu, song bản tính con người cậu vốn nhát gan, cho dù anh ta có nói vậy nhưng cậu cũng không thể không bỏ chạy. Ngân Hách cứ như thế đưa lưng về phía phần mộ kia chạy thật nhanh, lúc này đằng sau tấm bia mới loáng thoáng một bóng trắng hiện ra, đôi mắt u sầu nhìn về thanh niên đang bỏ chạy.

-------------

Từ khi ở chỗ mộ anh ta trở về, Ngân Hách ban ngày vẫn sinh hoạt bình thường, buổi tối cũng không mơ thấy anh ta nữa. Trải qua từng ngày, Ngân Hách dù vẫn thấp thỏm lo sợ, nhưng cậu lâu lâu vẫn ghé ngôi mộ của Lý Đông Hải cúng bái, dù sao người đã mất, nên có người sống lui đến thắp nén hương, cậu hy vọng bản thân mình đủ chân thành, để người kia không hù dọa cậu.

Lý Ngân Hách hình thành thói quen thường xuyên đến mộ của Lý Đông Hải, không cần là mỗi tháng một lần hay hai lần, chỉ cần cậu có thức ăn ngon, liền nghĩ nên cúng người kia một ít. Quần áo cũng vậy, mẹ không cần nhắc nhở, cậu mỗi khi mua trang phục, đều thuận tiện mua thêm một bộ cho người kia. Đây không tính là tình cảm gì sâu sắc, chỉ là vừa xót thương người đã chết, lại vừa mong mỏi bản thân được yên ổn thôi.

Ba tháng chầm chậm trôi qua, Lý Ngân Hách liên tiếp trong ba tháng không bị Lý Đông Hải quấy nhiễu không khỏi cảm thấy người kia quả thật cũng không phải không biết lý lẽ. Cậu lúc trước cũng rất sợ hãi đến phần mộ của Đông Hải, sau đó không biết vì đi quá quen thuộc hay đã không sợ nữa mà mỗi lần đến không những không gợn người, mà nếu không đến lại có chút cảm giác tội lỗi. Lý Ngân Hách nghĩ, có lẽ, cậu đã không sợ Lý Đông Hải nữa.

Buổi trưa nóng nực, Ngân Hách vừa mới từ mộ hắn trở về nhà. Đường đi nóng nực, trên đỉnh đầu cậu lại không có gì che chắn, ban đầu về đến nhà thì không cảm thấy gì, sau đó đến gần tối, đầu lại có chút nóng, mẹ cậu liền sai người làm qua chỗ thầy thuốc hốt mấy thang về, mặc dù đã uống thuốc xong, thế nhưng ban đêm, Ngân Hách vẫn lên cơn sốt.

Đêm khuya vắng người, Lý Ngân Hách lúc chiều lại mạnh miệng bảo đã uống thuốc cho nên sẽ không sao, nói với cha mẹ rằng mình không cần người trông đêm, hiện tại thì hay rồi, không đến nỗi sốt đến mụ mị đầu óc, nhưng sốt để cả thân thể không còn chút sức lực, muốn kéo chăn ra khỏi người cũng khó.

Lý Ngân Hách hô hấp nặng nề, mơ mơ màng màng mở mắt nhìn xung quanh. Thật sự là nóng đến khó chịu. Cậu muốn uống nước, ly nước trên đầu giường sớm đã bị uống cạn, mà bây giờ lại không đứng dậy nổi. Đôi mắt Ngân Hách đỏ ửng, không được cũng phải được, cậu không muốn khát chết. Ngân Hách nhắm mắt lại, cố gắng sức một lần nữa ngồi dậy. Bất ngờ trên trán bị một thứ lạnh lẽo áp đến, cậu giật mình mở to mắt ra. Thứ lạnh lẽo kia chính là Lý Đông Hải.

Lý Đông Hải bộ dạng này dường như không quá giống với lần cuối cùng cậu nhìn thấy. Anh ta, anh ta vậy mà trông rất ra dáng "một con người". Chính là các vết thương đều không nhìn rõ nữa, da thịt cũng không còn bị loang loang mấy lỗ hổng đáng sợ, hoàn toàn là một thân xác tráng kiện bình thường.

-Đừng nhúc nhích...- Đông Hải cất tiếng -...em cần anh gọi bọn họ dậy không?

Lý Ngân Hách nhìn anh ta nửa ngày trời, vẫn không tin được người trước mắt là Lý Đông Hải. Cậu mở miệng muốn nói gì đó, lại phát hiện cổ họng khô khan, âm thanh phát ra không phải là thứ ngôn ngữ giao tiếp hằng ngày, mà chỉ có âm của hơi thở bị bóp nghẹn.

-Đừng nói, đợi một chút, anh đi rót nước cho em – Ngân Hách nghe xong khó hiểu nhìn anh ta, không phải là cô hồn dạ quỷ sao, còn có thể tác động đến vật chất. Điều này, cũng quá đi ngược lại lẽ tự nhiên rồi.

Ly nước rất nhanh được Đông Hải mang đến, Ngân Hách chăm chăm nhìn ly nước đầy trong tay người kia. Ly nước này thật sự là "thật" sao, hay là do cậu bị sốt đến sinh ra ảo giác rồi. Lý Đông Hải nhìn cậu cứ nhìn ly nước mà không uống, liền mở miệng giải thích – Chút pháp thuật nhỏ mà, không có gì khó khăn, em uống đi, không phải là ảo giác đâu.

Lý Ngân Hách nghe anh ta nói xong, mặc dù còn đôi chút nghi ngờ, tuy nhiên vẫn đưa tay nhận lấy ly nước uống xuống. Sau khi uống xong, Đông Hải nhận lại ly nước, đỡ cậu nằm lại giường. Hắn biết trong lòng cậu thắc mắc điều gì, nhưng những chuyện này không phải lời một lời hai là có thể giải thích hết cho cậu được.

-Em còn mệt không? Hay anh đi gọi "bọn họ" dậy – Đông Hải lặp lại lời lúc nãy

Cuối cùng gương mặt cứng đơ của Ngân Hách cũng có phản ứng, cậu bừng tỉnh lắc đầu lia lịa – Đừng gọi...không cần gọi...em không sao...

-Em chắc chứ, em sốt cao đến thế mà – Đông Hải nghi hoặc hỏi

Lý Ngân Hách gật gật đầu ngầm xác nhận, Lý Đông Hải lúc này không tiếp tục nhai đi nhai lại vấn đề đó nữa. Hắn đi rót lại cho cậu một ly nước mới, để ở vị trí đầu giường – Vậy em ngủ đi...anh...anh trông em...

Nghe xong Ngân Hách một trận rợn da gà, được một con quỷ canh cho ngủ, điều này, nếu cậu thật sự ngủ ngon, thì có phải quá bất thường rồi. Đông Hải thấy cậu dù không có lên tiếng từ chối, nhưng gương mặt biểu hiện rõ bài xích – Nếu em sợ, vậy thì anh đi chỗ khác, đợi em ngủ rồi, anh lại quay lại trông em.

Lý Ngân Hách nhìn Lý Đông Hải đứng lên có ý rời đi, như minh chứng cho lời hắn nói là sự thật. Cậu quả thật hơi hơi sợ, nhưng chung quy vẫn cảm thấy thương xót, khóe miệng rốt cuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net