[Tiết thứ hai]: Xuân Phân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày đẹp trời nọ, Châu Vân Lam lười biếng nằm trên chiếc ghế dài, bên cạnh là Tô Tử Y đang chú mục đọc sách.

Vân Lam ngắm nhìn chán chê rồi mới quay sang phá phách người bên cạnh. Tử Y biết Vân Lam buồn chán, bèn đặt sách sang một bên, nhìn chăm chú gương mặt như ngọc của nàng, chờ nàng mở lời. Bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh thấu suốt đó, Vân Lam hơi thở ra, nhẹ giọng nói:
"Này Y Y, trời hôm nay trong xanh biết mấy, phải ở trong biệt viện này thật là vô vị, chi bằng chúng ta cùng nhau ra ngoài một chút?"

Tô Tử Y nghĩ nghĩ, thấy rất có lý, bèn thu dọn cùng nàng ra ngoài dạo chơi một chuyến. Chợ phiên ở kinh đô ngày thường đã muôn màu muôn vẻ, huống hồ hôm nay lại là ngày đầu xuân, sạp hàng bày biện càng phi thường mới mẻ. Có nơi bán đèn lồng đỏ rực vẽ hoa văn hình dáng đẹp đẽ lạ mắt, có nơi thì bày trâm vàng vòng ngọc tinh xảo quý hiếm.

Vân Lam kích động không ngừng đi tới đi lui, tay vô thức nắm chặt lấy tay Tô Tử Y. Tử Y bị kéo đi liên tục, đầu óc quay mòng mòng, duy chỉ có ấm áp nơi bàn tay là cảm nhận rất rõ, bỗng thấy trong lòng có chút ngọt ngào.
Vân Lam dừng lại trước một gian hàng bán son phấn, đôi mắt xa xăm nhìn các loại bột phấn, túi hương, Tử Y thấy nàng có chút do dự, bèn hỏi:
"Sao vậy? Nếu thích ta có thể mua cho nàng..."

Vân Lam nhặt một túi thơm có mùi dễ chịu, đưa gần mũi ngửi, đoạn quay sang nhìn vào mắt Tử Y nói:
"Ta đang hồi tưởng lại lần đầu gặp Y Y, lúc đó nàng toàn thân vận bạch y, rất bình thường, nhưng lại rất cao khiết. Lại nhớ đến lần nàng cùng tấu kịch với ta, nàng trang điểm đậm, mặc nam trang, rất đẹp, rất tuấn mỹ. Từ đó đến giờ nàng vẫn chưa từng thay đổi. Nhưng Y Y, nàng dù sao cũng là một cô nương, đôi khi, ta vẫn cảm thấy ủy khuất cho nàng..."

Tử Y hơi sững lại, nhưng cũng nói:
"Vân Lam, ta không cảm thấy vậy. Ta có thể cải nam trang để được bên cạnh nàng, là ta cam tâm tình nguyện, là vì ta yêu nàng. So với việc không có được Châu Vân Lam, còn đau lòng hơn rất nhiều."
Vân Lam yên lặng một lúc lâu, trả tiền xong đống phấn son cũng không đi tiếp nữa, mà trực tiếp lên xe ngựa đi về. Trên xe, Tử Y hơi lo lắng hỏi:
"Vân Lam, vẫn còn nghĩ ngợi?"
Vân Lam nắm tay Tử Y, một hồi lâu nói:
"Cám ơn nàng, Tô Tử Y, cám ơn nàng."

Tử Y chỉ nhìn nàng rất dịu dàng. Châu Vân Lam hơi ngước lên, hôn lên đôi mắt dịu dàng của nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net