#48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-Vương Nguyên, em vốn rất đẹp.

- Đúng vậy, em cười lên đặc biệt ngọt ngào...

- Đôi mắt của em lại lấp lánh như ánh sao.

Ừm, cậu mất cũng đã ba năm rồi, nhưng không ngày nào là Vương Tuấn Khải không ngắm nhìn bức tranh hắn tự tay vẽ cậu lần cuối mà lẩm bẩm rồi lại cười một mình...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#karryroy