Đoản #2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là Thất tịch.
Khổ nỗi, cô chẳng hiểu "Thất tịch" là lễ quái gì. Nghe hao hao "thất tình", và cô lại tưởng bở.
Thật ra, hai hôm trước cô vừa chia tay bạn trai. Trong lòng thay vì buồn lại thấy ức chế như nào, chẳng hiểu nổi. Cô đã quyết định sẽ tuyệt tình trong thời gian dài đây.

"Thất tịch" đến, nghe bảo nên ăn đậu đỏ sẽ may mắn. Nhưng cô nào biết là may mắn gì, thế là cứ mua vội mấy bịch chè đậu đỏ thơm ngon về kí túc xá ăn một mình trước đã. Thiết nghĩ, ngày này sinh ra để đồng cảm cho người đang ế ẩm kia. Nhâm nhi hết ly này đến ly khác, cô lại ngồi chờ cái gì đó thú vị xảy ra.
Linh nghiệm với ai thì không, chứ cái mọi người xem là "điềm lành" của ngày Thất tịch ấy lại linh với kẻ đang tuyệt tình như cô...

Ngày hôm sau.
- Nè, cậu xem giải giúp tôi bài tập này với. - Cô vẫn bình chân như vại thảy cuốn vở cho tên lớp trưởng. Có ai để ý rằng hắn lặng lẽ nở một nụ cười nham hiểm.
- Cậu có tư cách gì để nhờ tôi? - Hắn hừ lạnh.
- Ơ, cậu là lớp trưởng. Tôi là học viên, có thắc mắc gì không giải quyết được phải nhờ người anh minh giúp đỡ một tay chứ. - Cô vẫn ngơ ngác trả lời. Còn về phần tên kia, hắn như được rắc thêm hy vọng.
Không, hắn vẫn phải giữ bộ mặt cool ngầu kia. Để xem diễn biến sẽ như thế nào.
- Ai bảo lớp phó học tập kia không bằng tôi? Cậu đi mà nhờ cậu ta ấy.
- Được. Tên khó ở, người khác hỏi bài thì niềm nở lắm, ghim tôi hay gì? - Cô cau có.
"Á, quên mất. Ngày thường mình dễ tính lắm mà, như vậy dễ gây sự chú ý... Trời ạ...
À... vậy thì... tiến đến luôn đi", ai kia đang hốt hoảng lại nảy ra ý tưởng gì đó, hắn nhếch mép.

Tan học. Cô ở lại trực lớp.
- Ủa tên lớp trưởng thối tha, chưa về? - Cô vênh váo.
- Cậu dám xấc xược như vậy?
- Dám thì sao!
- Tôi chịu nhìn cậu trò chuyện với tên lớp phó đủ lắm rồi. Còn nói tôi như thế!?
- Là ai đuổi tôi đi nhở?
- Nói đi là cậu đi thật sao? - Hắn hậm hực nói.
- Chứ nài nỉ cậu làm gì? Tôi thèm vào.
- ...
- Được rồi, cãi không được thì về đi. Bà còn dọn lớp.
- Ai nói tôi cãi không được. Tôi đang xét lại xem vợ đã phạm bao nhiêu lỗi rồi. Tối nay phạt! - Hắn lại cười gian.
- Ai là vợ cậu!? Tự luyến. - Cô gắt gỏng quát.
- Xin lỗi nhé. Ngày hôm qua cậu đã ăn đậu đỏ rồi, không né tránh được nhân duyên đâu.
- Ơ, sao cậu biết?
- Lúc ở quán chè tôi cũng ngay bên mà. Hừ! Chồng ngay đấy mà không nhận ra, thêm một tội!
- Tôi đang chờ điềm may nhóc ạ. Ở đó nhân với chả duyên.
- Cậu không hiểu ý nghĩ của việc ăn đậu đỏ à?
- Hôm qua là ngày lễ "Thất tình", nên chắc chắn...
- "Thất tịch" vợ ơi!!
-... - Cô bị gán cho bộ mặt không khác gì "con nai vai ngơ ngác".
Và, sau một hồi nghe hắn giải thích, cô đã ngộ nhận...
- Để tối tôi sẽ xử phạt, chờ đấy! - Hắn đắc ý.
- Hơ hơ...

(Nguồn: Internet)
_ _ _ _ _ _ _
Tác giả: "Thực ra hôm nay là 9/8/19 rồi :))) Thất tịch là chuyện của hai ngày trước rồi. Mà tại tui lại nổi hứng lên, không biết sao nữa :v. Mẩu chuyện này có lẽ quá quen với mọi người rồi, tui cũng không có kinh nghiệm viết (chuyện này nhắc nhiều rồi ha, các bạn cũng hiểu :)). Nói chung là, vậy đó :)."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net